Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 18

Vừa nói chuyện hai người rất nhanh đã tới hiện trường.


Địch Hạo quét một vòng, đột nhiên chỉ vào một người bên ngoài dây phong tỏa nói: "Cô gái kia nhìn rất quen, em nghĩ từng gặp cô ấy ở đâu rồi?"


Tần Chí nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Nữ chính phim truyền hình Hỏa Vân xem."


"Ồ, thảo nào." Địch Hạo thấy cô gái kia sắc mặt phức tạp nhìn hiện trường, nhướng mày: "Cô gái này không phải có liên quan tới vụ án này chứ?"


"Nếu em muốn đi hỏi thì đi đi." Tần Chí kéo khóe miệng.


"Ai nha, anh nghĩ đi đâu vậy." Địch Hạo cười trộm, đẩy bả vai Tần Chí "Mặt đều xị ra, ha ha, em ngửi thầy mùi chua rất đậm."


Tần Chí nắm sau cổ Địch Hạo, bất đắc dĩ nói, "Bởi vì anh quan tâm em."


"Ha ha ha..."


Sau khi trêu chọc kết thúc, Địch Hạo và Tần Chí vẫn đi qua.


"Chào cô, chúng tôi là cảnh sát."


Cô gái kia thấy Địch Hạo nói chuyện, có chút kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục bình thường, gật đầu với Địch Hạo và Tần Chí: "Chào các anh."


"Cô tên là Diêu Na phải không?" Địch Hạo cố gắng suy nghĩ, hình như cậu đã nghe Hỏa Vân nhắc tới.


Diêu Na cười: "Phải."


"Vừa rồi nhìn biểu cảm của cô, cô có quen biết với người chết?" Tần Chí lập tức hỏi vào thẳng chủ đề.


Diêu Na thần sắc phức tạp gật đầu "Lần này quay phim truyền hình, tôi có hợp tác với cô ấy, không ngờ cô ấy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."


"Nga, vậy cô chắc là nữ chính nhỉ, cô diễn tốt vậy mà." Địch Hạo lơ đãng hỏi.


Lại không ngờ Diêu Na cười khổ lắc đầu: "Tôi là nữ phụ."


"A?" Địch Hạo xấu hổ sờ  mũi "Ngại quá."


"Không sao, không trách anh, thật ra diễn phim, nhân vật nào mà không phải là đang diễn" Diêu Na cười xua tay.


Sắc mặt Tần Chí lại đen, lặng lẽ đền gần Địch Hạo, Địch Hạo im lặng không lên tiếng đôi mắt cong lên, dừng lại đúng lúc "Chúng tôi nghi ngờ cái chết của cô ấy có vấn đề, vị tiểu thư này, nếu cô có manh mối gì, có thể cung cấp cho chúng tôi, mong cô liên hệ với chúng tôi."


"A?.... Nga, được." Diêu Na nghe thấy Địch Hạo nói vậy, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lập tức trịnh trọng gật đầu, cầm danh thiếp Địch Hạo đưa "Tôi biết rồi."


"Cảm ơn đã hợp tác." Địch Hạo liếc Tần Chí, tạm biệt Diêu Na, nâng dây phong tỏa lên đi vào.


Bên trong mô phỏng lại cảnh thời kỳ dân quốc, là một cái sân khấu, người chết lúc ấy là nằm ở giữa sân khấu.


"Em nghĩ chúng ta cần tìm một cái thang, lên đó nhìn một chút" Địch Hạo nói, sau đó nhờ người chuyển thang tới "Để em lên."


"Được, em cẩn thận một chút." Tần Chí chấp nhận đề nghị, nhìn Địch Hạo trèo lên trên.


Phía trên đã tích không ít bụi, Địch Hạo thật cẩn thận đi lên phía trên, nơi để đèn đã trống, bụi bên cạnh không có dấu vết bị chạm qua, giống như là thật sự xảy ra ngoài ý muốn mà rớt xuống, Địch Hạo tập trung cảm giác một chút, lập tức ánh mắt sáng lên, nơi này có một tia dao động rất nhỏ, quả nhiên, cái đèn kia không phải tự nhiên mà rớt xuống.


Địch Hạo trèo thang xuống, nhìn Tần Chí gật đầu, "Có một tia linh khí dao động, rất nhỏ, nếu chúng ta tới chậm chút nữa, có lẽ sẽ không cảm giác được."


"Vậy xem ra có người dùng thủ đoạn đặc biệt để ra tay." Tần Chí nói "Tra những người có quan hệ với người chết."


Trong văn phòng của tổ Địch Hạo ở Phòng điều tra đặc biệt.


"Người chết tên Lăng Yến, gia cảnh giàu có, đầu tư cho đoàn làm phim, đẩy Diêu Na vốn là nữ chính ra, là một người kiêu ngạo ương ngạnh, tính cách đại tiểu thư, khắp nơi làm khó dễ những diễn viên diễn tốt hơn cô ta, ở đoàn phim không được yêu thích lắm." Thẩm Sùng Hoán lấy một quyển sổ nhỏ ra "Lúc chúng tôi đi tìm đạo diễn hỏi tình huống, khi đạo diễn nói về Lăng Yến không có biểu tình thương cảm nhiều, chứng tỏ Lăng Yến thật sự khiến người khác chán ghét, điều này không loại trừ có người nhìn Lăng Yến không vừa mắt, muốn mượn thủ đoạn, diệt trừ Lăng Yến, dựa theo lời đạo diễn nói, Lăng Yến từng xảy ra tranh chấp với rất nhiều người trong đoàn phim."


"Vậy sao, hôm nay tôi với Đại Tần tới hiện trường, có gặp được nữ phụ, chính là Diêu Na kia, cô ấy còn tự mình tới xem hiện trường tai nạn." Địch Hạo nghĩ "Diêu Na kia là đối tượng điều tra trọng điểm, nếu cô ấy là bị rớt khỏi vai nữ chính, hẳn là rất hận Lăng Yến mới đúng, không ngờ còn tới hiện trường để xem, nhưng mà biểu tình lại không có cảm giác sảng khoái."


"Diễn viên đều sẽ diễn kịch." Tần Chí nhàn nhạt mở miệng nói.


"Anh cảm thấy dưới loại tình huống như vậy, cô ấy còn chưa nhìn thấy chúng ta, đã bắt đầu diễn kịch? Có khả năng sao? Em cảm thấy Diêu Na không có tâm cơ nặng như vậy." Địch Hạo phản bác nói.


"A......"


Tiêu Kiền thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng vỗ Thẩm Sùng Hoán đang xem náo nhiệt, thấy Thẩm Sùng Hoán buông tay tỏ vẻ mặc kệ, Tiêu Kiền vội vàng nói, "Đừng.... Cái đó, tôi thật sự cảm thấy có thể Diêu Na chỉ cảm khái thế sự vô thường thôi, sau khi Lăng Yến chết, đạo diễn lại đưa Diêu Na lên vai nữ chính."


"Không phải chứ."  Địch Hạo bẻ ngón tay tính tính, "Đoàn làm phim của bọn họ không sợ phí tiền sao, Lăng Yến đã chết, đổi nữ chính cần hao phí đầu tư, lúc này cũng phải đổi một nữ phụ, tiền đầu tư không phải lớn hơn sao."


"Tôi thấy đạo diễn kia rất ưu ái với Diêu Na, tình nguyện tìm một nữ phụ mới, cũng muốn đưa Diêu Na lên vai nữ chính." Thẩm Sùng Hoán không chút để ý nói "Theo tôi thấy, có lẽ đạo diễn muốn chơi quy tắc ngầm với Diêu Na."


"Là do cậu bỉ ổi." Địch Hạo khinh bỉ nhìn Thẩm Sùng Hoán.


Thẩm Sùng Hoán nhún nhún vai, "A di đà phật, tại hạ là người tu Phật, là quân tử đường đường chính chính, bỉ ổi chỗ nào, đúng không, thỏ con? Cậu nói một câu công bằng nào."


Tiều Kiền đá Thẩm Sùng Hoán một cái, "Tôi đi sắp xếp tin tức mới thu được hôm nay."


"Chậc chậc chậc, Tiêu Kiền không muốn quan tâm tới cậu a, ai kêu miệng cậu tiện như vậy ha ha..." Địch Hạo đập bàn cười, "Đáng lắm."


"So ra vẫn kém cậu." Thẩm Sùng Hoán vỗ quần, đứng lên chạy đi tìm Tiêu Kiền, để tránh Tần Chí sủng vợ thành nghiện bất mãn.


Địch Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mắt Tần Chí vẫn không tốt, thấy Địch Hạo nhìn hắn, ánh mắt yên lặng chuyển về hướng khác, một bộ "Anh không vui em nhanh tới dỗ anh đi".


Địch Hạo nín cười, nắm chặt tay Tần Chí "Được rồi, túi dấm lớn, em chỉ là việc nào ra việc đó thôi mà, anh một hai phải vậy sao."


Tần Chí lập tức kéo Địch Hạo lại gần lòng ngực mình, chuẩn xác hôn lên môi Địch Hạo, dày vò hút, mút... Địch Hạo dần dần hơi nhũn ra, bám vai Tần Chí cố gắng duy trì tôn nghiêm đàn ông của cậu, cắn đầu lưỡi Tần Chí một cái.


"Ngô......"
Tần Chí bất mãn buông môi ra.


"Mẹ kiếp, ngô.... Anh cũng không nhìn xem đây là đâu, ban ngày ban mặt, trước công chúng..."


"Trong văn phòng không có người."


Địch Hạo đập Tần Chí một cái "Em nói trước công chúng là trước công chúng"


Tần CHí tốt tính gật đầu "Vậy về nhà?"


"Quay về cái rắm! Đầy đầu.... Khụ, vẫn còn chưa tan làm đâu." Địch Hạo chính đáng nói, túi dấm lớn Tần Chí này!


Ánh mắt Tần Chí sáng lên "Chờ tan làm?"


Địch Hạo híp mắt nhìn Tần Chí, duỗi ngón tay út "Này, anh đừng có mượn đề tài mà nói chuyện của mình, cũng đừng làm vẻ mặt đắc ý đó."


"Anh chỉ muốn làm nghĩa vụ vợ chồng."


Địch Hạo vỗ một cái lên khuôn mặt tuấn tú của Tần Chí "Đồ vô liêm sỉ" Sau đó ha ha cười hai tiếng "Mấy ngày nay Duệ Duệ ngủ chung với chúng ta, nhịn đến hỏng rồi đi?" Cậu cười xấu xa nhìn phía dưới của Tần Chí.


Ánh mắt Tần Chí sâu xa "Hạo Hạo, em lại câu dẫn anh."


"Hửm? Anh không vui?" Địch Hạo hạ giọng, tiếng nói gợi cảm phát ra từ đôi môi kia, trên đôi môi còn có ánh nước sáng bóng, câu dẫn Tần Chí muốn làm Địch Hạo ngay tại chỗ.


"Hạo Hạo..."


Địch Hạo lại đột nhiên nhảy dựng lên, "Ai nha, khát nước, em đi rót nước uống."


Sau đó chạy nhanh như chớp.


Tần Chí híp mắt nhìn chằm chằm bộ dáng Địch Hạo, nghĩ xem về nhà phải trừng trị cậu thế nào, đầu tiên Tần Duệ không thể tiếp tục ăn vạ trên giường hai người bọn họ được nữa.




Qua mấy ngày là tới sinh nhật Tần Hiểu. Bữa tiệc sinh nhật của Tần Hiểu được tổ chức trong một khách sạn nổi tiếng ở thủ đô, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng.


Địch Hạo và Tần Chí đi vào, không mang đứa nhỏ nào theo, nhà họ còn tổ chức tiệc mừng riêng cho Tần Hiểu, hơn nữa buổi tiệc này dành cho người trẻ tuổi, cũng có không ít những người của thế hệ trước, tất nhiên sẽ không có trẻ con tới, cho nên bọn nhỏ Thất Thất không thích hợp để đưa tới đây.


Mới đi đến đại sảnh, Tần Chí và Địch Hạo đã nghe tiếng tiếp đón, quay đầu nhìn, người vừa đứng lên khỏi sô pha ở đại sảnh tiếp khách còn không phải là Thượng Minh sao.


Thượng Minh mặt tươi cười đi tới "Đã lâu không gặp."


Địch Hạo cũng cười nói "Sao anh lại tới thủ đô?"


"Lúc trước chân không tiện, chỉ có thể xây dựng sự nghiệp ở bản địa, hiện tại chân đã khỏi, tôi nghĩ thủ đô phồn hoa như vậy, không tới đầu tư thật sự đáng tiếc, cho nên...."


Thượng Minh cười, "Tôi cố ý tới đây chờ hai người, nghe nói tiệc sinh nhật của Tiểu công tử Tần gia hôm nay tổ chức ở đây, tôi không có thư mời, nhưng mà, hai vị chắc chắn có thể đưa tôi vào chứ."


"Anh muốn hợp tác với Tần gia?" Tần Chí lập tức nói mục đích của Thượng Minh ra, dù sao Thượng Minh cũng không có ý dấu diếm, doanh nhân không nói vòng vo, ngay từ đầu đã nói mục đích của mình ra, rõ ràng đã nhận được sự tán thành của Tần Chí.


Thượng Minh gật đầu "Tần gia ở thủ đô độc quyền, ở Đông Bắc tôi cũng xem như có chút thế lực, Tần gia có lẽ không từ chối tôi chứ?"


"Đương nhiên, hợp tác cùng phát triển." Nhận thức của Tần Chí về Thương Minh khá tốt, hơn nữa thế lực của Thượng gia ở Đông Bắc có thể nói là đứng nhất, đối với Tần gia bọn họ mà nói, chắc chắn là cục diện cùng phát triển, "Chốc nữa sẽ giới thiệu em trai tôi cho anh làm quen."


"Làm phiền anh." Thượng Minh nói xong, do dự một chút, "Nghe nói Đào Trình mấy ngày hôm trước cũng tới đây, cậu ấy có liên hệ với hai người không?"


Địch Hạo chớp chớp mắt, nhướng mày nhìn Thượng Minh, vẻ mặt cười xấu xa, "Có liên lạc a, cậu ấy vừa đến một ngày, đã bị Lâm Du kêu tới Phòng điều tra đặc biệt gặp chúng tôi. Hiện tại cậu ấy ở chỗ Lâm Du, sao vậy, cậu ấy không liên lạc với anh à?"


Sắc mặt của Thượng Minh có chút không tốt "Lúc trước có liên lạc, sau này thì không."


"Nga......"


Địch Hạo nhớ hôm qua Lâm Du làm như vô tình hỏi cậu hoàn cảnh của Thượng Minh, vẻ mặt như bị táo bón, chỉ sợ Đào Trình không gọi cho Thượng Minh được, có liên quan tới Lâm Du đi.

Bình Luận (0)
Comment