Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 26.2

Tống Khải lại không có phản ứng gì, anh ta gật đầu đi lên trước mở cửa ra, trên cửa chỉ có một cái chốt, không có khóa, có lẽ cũng không ai tới đây trộm đồ. Đồ dùng trong phòng càng đơn sơ, một giường gỗ giản dị, phía trên có cái chăn bông cũ nát, một cái ghế, một cái bàn ăn cơm nhỏ, trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.


Viên Hướng Đông cau mày, có chút không thể tưởng tượng, cậu ta không thể tưởng tượng nổi có người lại có sinh hoạt như vậy, bỗng nhiên, cậu ta nghĩ đến con đường vừa rồi họ đi qua, vị trí chỗ này, thực sự rất hẻo lánh, xung quanh không có người ở, chỉ có mình Tống Khải: "Sao anh lại dọn tới đây ở?"


Tống Khải dọn dẹp giường một chút, sau lúc lâu, anh ta lên tiếng: "Họ không muốn tôi ở trấn trên."


Viên Hướng Đông im lặng, trong lòng bỗng có cảm giác đau lòng, nhìn tấm lưng dày rộng của Tống Khải, không biết người này đã sống thế nào, không thèm để ý có phải vì đã sớm thành thói quen, đã sớm không ôm bất kì hi vọng nào?


Tống Khải vỗ vỗ chiếc giường đã thu dọn xong, xoay người nói, "Có thể ngồi."


Địch Hạo nhìn Tần Chí: "Sao vậy? Muốn tiếp đãi chúng tôi?"


Tống Khải cúi đầu có chút do dự, Địch Hạo cười một cái, cùng với Tần Chí ngồi trên đệm: "Vốn không muốn ngồi."


"Sư phụ!" Viên Hướng Đông kêu một tiếng.


Tống Khải cúi đầu càng thấp.


Địch Hạo giảo hoạt nhìn hai người, cậu nói với Tống Khải: "Cậu sửa sang mọi thứ lại cho tốt, đóng gói mang đi, về sau đi theo Tần Chí đi."


Tần Chí nhướng mày, không nói gì.


Tống Khải lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt có một loại ánh sáng khó giải thích, đôi mắt anh ta đã có sự thay đổi cảm xúc, từ ban đầu âm trầm không gợn sóng bây giờ dường như đã lặng lẽ rời xa chàng trai này.


Địch Hạo lại kéo Tần Chí đứng lên, "Được rồi, ngồi cũng ngồi rồi, cậu thu dọn nhanh một chút. Hay là, cậu không muốn theo chúng tôi?"


Tống Khải còn đang đứng ngây ra, Viên Hướng Đông không khỏi đẩy anh ta một cái, "Còn không nhanh lên." Thật không biết lúc trước người muốn Tống Khải rời đi là ai.


Tống Khải bỗng nhiên gật gật đầu, quay người lại, đụng vào giường gỗ, phát ra tiếng vang, anh ta cũng không để ý, từ dưới giường lấy ra một cái bao, bắt đầu đóng gói hành lí, đôi tay run nhè nhẹ, hốc mắt Tống Khải chậm rãi ươn ướt.


"Hửm? Đợi đã." Địch Hạo sắc bén nhìn thấy tấm thẻ bài gỗ có khắc ngày trong tay Tống Khải, "Có thể cho tôi xem không?"


Tống Khải gật đầu, không chút do dự đưa thẻ gỗ qua, tấm thẻ gỗ này lấy từ dưới gối đầu của anh ta.


Địch Hạo nhìn thoáng qua, liền kinh ngạc nhìn Tống Khải, thậm chí còn nhìn Viên Hướng Đông một cái, cậu mang theo nụ cười mờ ám, đưa thẻ bài cho Tần Chí: "Em bắt đầu tin sự phù hợp của hai người họ mà anh nói rồi."


"Giờ âm lịch âm" Tần Chí nhếch khóe miệng "Thú vị như vậy."


"Thật sự rất thú vị, cả hai đều đụng phải chúng ta." Địch Hạo vỗ Tần Chí cười nói.


"Sư phụ? Hai người đang nói gì vậy?" Viên Hướng Đông nghi hoặc hỏi.


"Còn nhớ tôi từng nói, cậu là giờ dương lịch dương nên sinh ra cơ thể chính dương." Địch Hạo nhìn về phía Tống Khải, "Cậu ta sinh ra ở lịch âm, cơ thể thuần âm."


Viên Hướng Đông kinh ngạc há to miệng, "Không phải... Thuần âm gì đó, không phải là nữ sao?"


"Ai nói với cậu vậy." Địch Hạo nhíu mày nói, "Chuyện này liên quan gì tới nữ? Tuy rằng giới tính nữ thật sự thích hợp với cơ thể thuần âm hơn, nhưng đàn ông không có là không đúng rồi."


"Nga." Viên Hướng Đông gãi gãi đầu.


Lúc này Tần Chí nói với Tống Khải: "Khó trách cậu cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Viên Hướng Đông, thuần âm và chính dương hấp dẫn lẫn nhau, chẳng qua cơ thể thuần âm sẽ cảm thấy rõ ràng hơn một chút."


Viên Hướng Đông kinh ngạc nhìn Tống Khải, "Anh là vì lí do này mà đi theo tôi sao? Sao không nói sớm, tôi còn tưởng rằng anh có đam mê gì đặc biệt."


"Ngay từ đầu tôi cũng không biết."


Đợi Tống Khải thu thập hành lí xong, cũng chỉ có một cái bao không lớn lắm, mang theo cũng rất tiện. Địch Hạo thấy Tống Khải thu dọn xong mới hỏi, "Chỗ đó ở đâu? Hiện tại chúng ta tới đó đi."


"Được."


Dưới sự dẫn dắt của Tống Khải, họ đi tới một khe núi, ngoài hoa cỏ đầy núi, còn lại vừa nhìn là hiểu, đây là nơi không có gì đặc biệt, nhưng lúc Địch Hạo khám xét hiện trường lại phát hiện nhúm lông đen, cái này phát hiện ở trong một cái động bí ẩn trong khe núi.


Tần Chí cầm nhúm lông: "Có động vật rụng lông sao?"


"Không biết." Địch Hạo chống cằm: "Một cỗ tử khí rối loạn."


Tần Chí ném nhúm lông trong tay xuống đất, linh hỏa hiện ra trong tay, thiêu nhúm lông đen sạch sẽ.


"Hửm? Đây là gì?" Sau khi linh hỏa đốt xong, bụi trên đất cũng biến mất hết, Địch Hạo lúc này mới phát hiện trên đất có vẽ bát quái trận, "Đây là... Đây là hình vẽ bát quá phong ấn."


"Đúng vậy, là hình vẽ bát quái phong ấn của đạo gia." Tần Chí nhìn dấu vết, "Nhưng mà đã bị phá trận rồi."


"Xem ra ở đây đã có thứ gì chạy ra ngoài rồi, có khả năng không phải là người, là yêu quái?"


Tần Chí ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàn cảnh trong sơn động: "Hình vẽ bát quái này có lẽ đã rất lâu rồi, bị phá phong ấn cũng không có gì lạ, cũng không biết phong ấn thứ gì bên trong, chúng ta cũng không thể tìm thấy người bố trí trận pháp."


Manh mối đến đây lại đứt, nhưng mà họ cũng biết một chút tin tức, hung thủ kia có khả năng là yêu quái nơi này chạy thoát, chẳng qua yêu quái biến thành hình người, thì không thể lấy hình dáng của nó mà phán đoán được, mà hình dáng vốn có của nó ngoại trừ biết có lông màu đen, cũng không biết gì khác.


Tống Khải đi theo Địch Hạo và Tần Chí về phòng điều tra đặc biệt, sau khi đăng kí với Lâm Du, thì đi theo bên người Tần Chí, thành đồ đệ của Tần Chí, Lâm Du cảm khái nói, "Một cơ thể chính dương, một cơ thể thuần âm, nếu hai cái này kết hợp, sức mạnh này... Chậc chậc, cũng không hiểu sao hai người may mắn như vậy, thể chất khó gặp như vậy vẫn có thể gặp được."


"Tất nhiên rồi." Địch Hạo khoe khoang phun ra một câu giọng Đông Bắc.


Bên này Tần Chí hỏi Tống Khải: "Trước đó cậu đã học thuật pháp gì?"


Tống Khải nói qua những thứ đã học, Tần Chí vừa nghe, âm thầm gật gật đầu, những thứ Tống Khải học tuy rằng không thích hợp với thể chất của bản thân, nhưng cũng không đến nỗi nào, và người nhận nuôi anh ta cũng biết rằng đạo thuật của mình không quá thích hợp với thể chất của Tống Khải, nên không dạy cho anh ta quá nhiều. Cơ thể thuần âm tuy rằng học đạo thuật hiệu quả hơn nhưng cũng ít công pháp phù hợp. Cũng may năng lực của Tần Chí tương đối thích hợp với Tống Khải, nếu không cũng không thể dạy anh ta.


Hôm nay, Địch Hạo và Tần Chí đưa hai người họ về nhà của mình, nếu đã là đồ đệ của mình, cũng coi như một nửa người nhà, đương nhiên cũng phải làm quen thành viên trong nhà.


Trước đó Viên Hướng Đông đã gặp ba tiểu động vật, nhưng không biết chúng có thể nói, trong thời gian ngắn trợn mắt há mồm, ngược lại Tống Khải nhìn qua không có chỗ nào giật mình, có lẽ anh ta không quen thể hiện bất kì biểu cảm nào ra, chỉ có đôi mắt, trải nghiệm nhiều, trở nên càng thông suốt, cuối cùng xóa đi tro bụi tịch mịch, trở nên sáng hơn.


Tần Duệ đứng bên cạnh hai người, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn hai người, cho đến khi cổ không thể chịu đựng sức nặng, bang một tiếng ngồi xuống thảm, phát ngốc.


Tống Khải lúc này mới chú ý tới nhóc con này, anh ta ngồi xổm xuống, cẩn thận vươn tay, bế Tần Duệ lên. Viên HƯớng Đông cũng thích đứa nhỏ đáng yêu này, chẳng qua người cậu ta đã bị ba tiểu động vật chiếm hết, không có cách tới đó.


Viên HƯớng Đông là cơ thể chính dương, hơi thở trên người trong trẻo ôn hòa, là hơi thở động vật tu luyện thích nhất, cũng khó trách được ba tiểu động vật yêu thích. Thất Thất và Tiêu Diễn tan học về, cũng khiến trong nhà ồn ào hơn không ít, hai đứa nhỏ tinh tế này, cũng được Viên Hướng Đông và Tống Khải yêu thích, Viên Hướng Đông thậm chí ôm Thất THất không chịu buông tay: "Sư phụ, con trai của anh đáng yêu quá, cho em đi."


Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Diễn tối sầm, vội vàng túm Thất Thất về, giống như bảo vệ bên cạnh. Địch Hạo sờ mũi, "Con trai còn không phải của tôi, sao đưa cậu được, à, đứa này cho cậu được này." Địch Hạo bế Tần Duệ lên, Tần Duệ chu miệng nhỏ, nhâc chân đá ba của bé, chẳng qua chân quá ngắn, Địch Hạo vươn thẳng tay, chân nhỏ của Tần Duệ với không tới.


"Ha ha......"


Lúc này Tần Chí từ phòng bếp đi ra, "Hạo Hạo, đồ ăn không đủ, em ra siêu thị mua một chút đi."
"A, được." Địch Hạo buông Tần Duệ xuống, "Không giỡn với mấy đứa nữa, ba ra ngoài một chuyến."


"Sư phụ, em đi cho." Viên Hướng Đông ngượng ngùng đứng lên, cậu ta đã biết thân phận của Tần Chí, khiến một tổng tài nấu cơm cho bọn họ đã là rất khó tin rồi, hiện tại còn để sư phụ ra ngoài mua đồ ăn, chuyện này thật sự có chút khó xử, nhưng mà sự ấm áp này thật sự khiến người ta cảm động. Tống Khải cũng đứng lên.


Địch Hạo xua xua tay, "Không cần, cách đây không xa, hai người giúp tôi trông trẻ đi."


Địch Hạo đi ra cửa, khu vực này đầy đủ hết, siêu thị thật sự cách không xa. Chẳng qua không đợi Địch Hạo tới đó, bên cạnh đã xuất hiện một người đàn ông đang dựa trên cây.


Địch Hạo nhìn thoáng qua người đàn ông kia, sau đó chậm rì rì lướt qua hắn. Biểu cảm trên mặt gã ta hơi đông lại, đột nhiên cười một cái, sau đó dứng dậy đuổi theo, "Này!"


Địch Hạo hơi cau mày, dừng bước, quay đầu lại hỏi, "Có việc gì sao?"


"Chúng ta từng gặp nhau." Người đàn ông cười để lộ hàm răng trắng.


Người đàn ông này chính là người đã nhìn thấy trong bữa tiệc của Lương Vận Thơ, chẳng qua Địch Hạo ghét bữa tiệc đó, cũng ghét người trong bữa tiệc, đương nhiên cậu sẽ không để ý. Người đàn ông này tuy nhìn tuấn tú, nhưng không khiến Địch Hạo cảm thấy thoải mái.


"Ồ." Địch Hạo nhàn nhạt trả lời.


Người đàn ông nhướng mày, cũng không thèm để ý, tiếp tục nói, "Tôi ở chỗ này, không ngờ lại gặp được cậu, đây không phải nói rằng chúng ta rất có duyên sao? Tương phùng nghĩa là có duyên, không bằng tôi mời cậu uống một ly?"


Địch Hạo kì quái nhìn người đàn ông: "Anh nói chuyện...."


"Hửm?"


"Khiến tôi cảm thấy anh đối xử với tôi như phụ nữ vậy.... Ngại quá, tôi không cảm thấy chúng ta có duyên gì cả." Sau khi Địch Hạo từ chối liền xoay người rời đi.


Người đàn ông đứng tại chỗ vuốt cằm phát ngốc, sau một lúc, gã ta phát ra tiếng cười trầm thấp. Chẳng lâu sau, một chiếc xe dừng bên cạnh gã, gã nhìn thoáng qua hướng Địch Hạo rời đi, sau đó lên xe, chiếc xe chạy đi rời khỏi phạm vi khu phố này.


Ban đêm, lúc đám người Địch Hạo ăn cơm cùng nhau, thì nhận được điện thoại của Khâu Viễn. Một vụ án mạng xảy ra trong khu bọn họ, mà hiện trạng của người chết, giống như hai người phía trước.


Địch Hạo đột nhiên đứng lên, cậu không biết tại sao lại nhớ tới người đàn ông đã gặp trước đó.

Bình Luận (0)
Comment