Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 31



Giọng nói này...


Địch Hạo lên tiếng: "Mày là Tiểu Ngũ, Ngũ Thông... Thảo nào."


Quỷ dục sắc Ngũ Thông từ trên giường đá xuống, "Đáng tiếc thật, ta vẫn có chút hứng thú với người."


Tần Chí cười nhạo một tiếng, "Người bị thương?"


Sắc mặt Ngũ Thông thay đổi, mặc kệ Địch Hạo ở bên này mà âm trầm nhìn Tần Chí.


"Đến cả hình người cũng không duy trì được." Tần Chí nói, Long Hồn xuất hiện trong tay, ánh mắt cũng âm trầm, "Đã có gan mơ tưởng người của ta, thì phải chuẩn bị tốt tinh thần."


Ngũ Thông gầm lên một tiếng, cơ thể quỳ sát đất, nhanh chóng phóng tới Tần Chí.


Địch Hạo tránh ra, để cho Tần Chí không gian, thừa dịp hai người đánh nhau, cậu vội tới chỗ giường đá, Lương Vận Thơ sắc mặt tái nhợt, tinh khí đã bị hút không ít, sợ phải ở trên giường hồi phục một thời gian, may mà họ tới kịp, tính mạng của Lương Vận Thơ xem như được bảo toàn.


Bên này, thân hình Ngũ Thông nhanh chóng di chuyển tới gần Tần Chí, cơ thể nó cường tráng, nhưng tốc độ không hề chậm, gần như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, hơn nữa nó biết Long Hồn trong tay Tần Chí lợi hại, cũng không cứng đối cứng, ngược lại giằng co bên cạnh, Địch Hạo nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng, Ngũ Thông dường như không sử dụng hết toàn lực đấu với Tần Chí, chẳng lẽ nó muốn chạy trốn? Lúc Địch Hạo nghĩ như vậy, lúc này Ngũ Thông vốn đang nhào tới Tần Chí bỗng nhiên thu móng vuốt lại, chốc lát Ngũ Thông chạy về phía cửa động.


Tần Chí nheo mắt lại: "Muốn chạy?"


Long Hồn Đao trong tay lóe linh quang màu xám, bay về phía Ngũ Thông đang chạy như bay, đuôi Ngũ Thông như một con mắt dài, đối kháng với đao linh quang bay tới như mũi tên, hai bên đụng nhau, đuôi của Ngũ Thông đứt ra, linh quang của Tần Chí cũng biến mất, mà Ngũ Thông nhịn đau, biến mất ở cửa động.


Địch Hạo và Tần Chí đuổi theo ra cửa động, đã không còn thấy bóng dáng của Ngũ Thông, tốc độ của nó thực sự quá nhanh, gần như biến mất trước mặt hai người trong nháy mắt.


Sắc mặt Tần Chí tối sầm, trong tay hóa ra một ngọn lửa, thiêu chụi đuôi của Ngũ Thông.


Hai người kêu người đưa Lương Vận Thơ trở về, lần này tuy rằng biết hung thủ gây án, nhưng phạm nhân lại chạy trốn khỏi tay hai người, Địch Hạo và Tần Chí cảm thấy mình có chút thất bại, đặc biệt là Tần Chí, có cảm giác bị tình địch chiếm thế thượng phong vậy. Thật ra đâu phải như vậy, so với Ngũ Thông, Tần Chí chiếm hết ưu thế, dù sao hắn không hề bị thương chỗ nào, mà Ngũ Thông lại bị chặt đứt đuôi, hơn nữa trước đó không biết bị ai đánh cho bị thương, cho nên vết thương chồng chất, cực thảm, nếu không phải dựa vào tốc độ nhanh, chỉ sợ đã sớm chết dưới đao của Tần Chí.


Địch Hạo an ủi Tần Chí như vậy hai lần, bị hắn nhân cơ hội đòi hỏi mấy lần, cậu cắn chăn cảm thấy mình quá ngốc, nói đến cùng chuyện này đâu có một phần liên quan gì tới cậu đâu?!


Thời tiết dần chuyển lạnh, mấy đứa nhỏ càng giống mấy cái bánh bao, đặc biệt là Tần Duệ, vốn đã bụ bẫm, hiện tại thêm quần áo dày, đi đường giống như chim cánh cụt vậy. Hôm nay, Tần Duệ thừa dịp anh trai và hai người cha không chú ý, lấy một số tiền và đi ra ngoài, bé cũng rất can đảm, đã lén lút chuồn đi thành công trong lần đầu tiên, hoàn toàn không bị phát hiện.


Nhưng mà Tần Duệ cũng không đi xa, bé chỉ muốn ra ngoài mua kẹo. Mấy hôm trước vừa đi khám sức khỏe, bác sĩ nói răng Tần Duệ hơi sâu, vì thế Địch Hạo hạ quyết tâm, nghiêm khắc hạn chế Tần Duệ ăn kẹo, hơn nữa còn cảnh cáo Tần Chí và Thất Thất, tuyệt đối không thể mềm lòng, cho nên Tần Duệ hai ngày này cho dù làm nũng thế nào, cũng không lấy được kẹo, sau đó bé liền nghĩ tự mình đi mua.


Ngã tư ở phía đối diện có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, có đôi khi Địch Hạo và Tần Chí tan làm về, sẽ mua một chút đồ ăn ở đó. Đồ trong cửa hàng tiện lợi này cũng không tệ lắm, Tần Duệ cũng được ĐỊch Hạo bế tới đây mua đồ ăn vài lần.


Hiện tại là một hai giờ trưa, là thời gian không phải đi làm thì đang ngủ trưa, nơi này càng vắng vẻ, trên đường phố cũng không có ai.


Tần Duệ chân ngắn bước trên đường lớn đối diện, băng qua đường, liền đến cửa của cửa hàng tiện lợi, sức lực của Tần Duệ rất mạnh, đừng nhìn bé còn nhỏ, cửa của cửa hàng tiện lợi đẩy một phát liền mở. Đáng thương cho người bán hàng, ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà không thấy ai, còn tưởng rằng xảy ra chuyện kì lạ, may mắn sau đó phát hiện Tần Duệ, mới thở phào nhẹ nhõm.


Đứa nhỏ này cậu ta từng gặp, là một bạn nhỏ mặt than bụ bẫm còn rất đáng yêu, lần trước từng tới với ba của bé, giành giật một túi kẹo thắng luôn cả ba của mình, đã cầm là không buông tay. Sau khi trong đầu người bán hàng hiện ra cảnh tượng đó, cười từ quầy đi ra, tính hỏi người bạn nhỏ này sao lại xuất hiện ở đây.... Ai ngờ đứa nhỏ trước mặt trực tiếp lướt qua cậu ta....


Tươi cười trên mặt người bán hàng cứng lại.


Tần Duệ cực kì dứt khoát lưu loát đi tới một kệ để hàng hóa, chỉ một bịch kẹo ở trên cao, bé nhún chân, nhảy vài lần cũng không chạm tới.


Lúc này một tiếng cười sang sảng truyền đến, Tần Duệ nghi hoặc quay đầu, cuối kệ để hàng lại có một người đàn ông mặc đồ trắng, sơ mi trắng, quần trắng, giày vải trắng, ngoài trừ tóc là màu đen, toàn thân đều trắng.


Phát hiện Tần Duệ quay đầu nhìn mình, người đàn ông kinh ngạc tự chỉ vào mình: "Cậu bé có thể thấy ta sao?"


Tần Duệ nhíu cái mũi nhỏ, cảm thấy người đối diện hình như hơi ngốc.


Người đàn ông kia hứng thú nhìn thoáng qua Tần Duệ: "Ồ... Cậu nhóc lại là linh thể trời sinh, nhóc một mình ra ngoài như vậy, có chút nguy hiểm đó."


Tần Duệ bỗng dưng nheo mắt lại nhìn về phía người đàn ông, biểu cảm quả thật giống Tần Chí như đúc.


Người đàn ông đồ trắng cười lớn một tiếng, ngược lại nói: "Nhóc cũng thích kẹo ở đây? Ừm, ta cảm thấy cũng không tệ." Anh ta phất phất tay, kẹo trên đỉnh đầu Tần Duệ rớt xuống, còn đập trúng đầu nhỏ của Tần Duệ.


"Ai nha, ai nha, lỡ tay." Người đàn ông cười sang sảng, một chút ý tứ áy náy cũng không có, ngược lại cười rất vui vẻ, đến cả răng nanh cũng lộ ra.


Tần Duệ có chút bực mình nhặt túi kẹo lên, bé xem như đã hiểu, tên trước mắt này không phải người thường! Lúc Tần Duệ đứng thẳng eo lên, người đàn ông đối diện giống như phát hiện ra điều gì, nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó phất phất tay với Tần Duệ, "Cậu nhóc, ta đi trước, có duyên gặp lại."


Thân thể của người đàn ông đồ trắng biến mất trong không khí.


Tần Duệ cầm kẹo, chớp chớp mắt, gãi gãi đầu, quỷ?


Lúc này, nhân viên bán hàng vừa hồi phục trái tim thủy tinh của mình, vừa định hỏi có cần giúp đỡ gì không, liền nhìn thấy kẹo trong tay Tần Duệ, cậu ta so độ cao, thật sự nghĩ không ra đứa trẻ này sao lấy được túi kẹo vậy! Nhân viên hoảng hốt tính tiền cho Tần Duệ, nhìn đứa nhỏ còn không cao bằng quầy tính tiền đi ra ngoài, yên lặng nghĩ, trẻ con hiện tại đều độc lập vậy sao?


Tần Duệ ôm kẹo đã sớm ném người đàn ông kì lạ kia ra sau đầu, tâm trạng của bé sung sướng đợi về nhà ăn kẹo, kết quả trong nhà đợi bé chính là đĩa thịt xào trên đĩa tre.


Lúc Địch Hạo và Tần Chí phát hiện không thấy Tần Duệ, nháy mắt cuống cuồng lên, vẫn là Tần Chí nói, có thể Tần Duệ tự mình chạy ra ngoài, nếu không có người tiến vào, họ chắc chắn sẽ phát hiện, sau đó lúc hai người vẫn chưa kịp đi tìm Tần Duệ, cửa có tiếng lạch cạch, hình dáng nhỏ nhắn của Tần Duệ xuất hiện.


Địch Hạo đầu tiên là sốt ruột ôm lấy Tần Duệ hôn vài cái, bày tỏ lo lắng của mình xong liền đi tìm roi mây...


Tần Chí đặt Tần Duệ lên giường, vỗ vô mông của bé: "Nào, con trai, vào tư thế đi, chuẩn bị nhận lửa giận của ba con đi."


Tần Duệ bất mãn bĩu môi, muốn chui vào lòng ngực Thất Thất, ai ngờ đến anh trai của bé cũng vẻ mặt kiên định, nghiêm túc chỉ trích hành động lén chuồn đi của Tần Duệ. Tần Duệ càng cảm thấy tủi thân, khi bị đánh, bụm mặt lại, không nói chuyện với ai.


"Nói, biết sai chưa?" Địch Hạo cũng không muốn đánh bé, một vài cái sai nhỏ có thể bỏ qua, nhưng cậu phải để Tần Duệ hiểu được cái sai của mình, đứa trẻ mới chưa đến năm tuổi, lại đi học trộm lén ra ngoài, sao có thể khiến cho người lớn không lo? Nếu xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp.


Tần Duệ đỏ mắt quay đầu qua một bên, đến bây giờ bé vẫn không thấy mình sai ở đâu, bé ra ngoài mua đồ có làm sao chứ? Anh trai và Tiêu Diễn cũng thường xuyên ra ngoài với nhau mà.


Địch Hạo cau mày, "Con mới bao nhiêu tuổi hả?! Ra ngoài không tiếng động như vậy, con có biết ba sẽ lo lắng?"


Tần Duệ trộm nhìn Địch Hạo một cái, khuôn mặt nhỏ quật cường có chút buông lỏng ra.


Tần Chí vừa thấy, lại không ngừng cố gắng giáo dục vài câu, trẻ con không thể bị trách mắng một cách mù quáng được, phải nói đạo lý, một đứa trẻ lớn tầm này, vẫn có thể hiểu một số đạo lý dễ hiểu, huống chi Tần Duệ vốn rất thông minh.


Địch Hạo nhấp miệng, không nói một lời ngồi ở trên sô pha, khi biết Tần Duệ dùng tay mình nắm tay cậu, cậu mới bế Tần Duệ lên, đặt trong lòng mình.


"Ba ba." Tần Duệ cọ cọ mặt Địch Hạo, mềm mại gọi.


"Ừm." Địch Hạo nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.


Tần Chí nhướng mày, cho con trai một ánh mắt.


Tần Duệ thật cẩn thận nhìn thoáng qua Địch Hạo, "Ba ba, con sai rồi."


"Thật sự biết mình sai rồi?"


Tần Duệ gật gật đầu, đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong ngực Địch Hạo làm nũng , "Ba ba."


Địch Hạo thở dài, "Nếu về sau con muốn ăn cái gì, nhớ phải nói với ba, không cho con ăn là vì tốt cho con, nhưng ba và anh trai con cũng sẽ không thật sự cấm con thứ gì, nếu con hiểu chuyện một chút, ba mới có thể bớt lo lắng."


Tần Duệ lắc lắc chân nhỏ, sắc mặt Thất Thất cũng thả lỏng, lúc này mới nhéo chân béo của em trai, nhăn mặt nhỏ với em trai.


Sau ngã tư đường, bên cạnh một thùng rác, một bịch nilon màu đen bị ném vào, bên cạnh bao nilon màu đen là một người đàn ông mặc vest, khuôn mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm cái bịch nilon kia, bao nilon màu đen trên mặt đất vậy mà lại chậm rãi chảy ra máu đỏ.


"Làm sao vậy?" Âm thanh trong trẻo truyền đến, thân ảnh của người đàn ông áo sơ mi trắng hiện ra, thời tiết tuy lạnh, anh ta xuất hiện ở bên ngoài, cũng không mặc thêm cho mình một cái áo.


"Chỗ này vừa rồi có mùi hương của linh hồn còn sống, nhưng lúc ta chạy tới lại biến mất rồi." Người đàn ông mặc đồ vest đen phát ra giọng nói trầm thấp, liếc mắt qua người đàn ông bên cạnh, thấy nút áo sơ mi đầu tiên của anh ta đang mở, lộ xương quai xanh, không khỏi nhíu nhíu mày.




P/s: Chúc mọi người lễ 30/4 và 1/5 vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment