Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 39



Bởi vì đoàn phim muốn khách mời có thể trải nghiệm cuộc sống, cho nên sau khi đi vào chỗ cảnh đẹp, những khách mời đều ở trong một khách sạn nhỏ, chủ nhân của khách sạn là một ông lão hơn 70 tuổi, có một cô cháu gái đang tuổi thiếu niên, cũng không lớn lắm, nhưng rất biết chăm sóc trẻ con, lúc không quay chương trình, cô bé tên A Dao này liền chơi đùa cùng đám trẻ con.


Lưu Chính bưng một ly nước ngồi bên cạnh Trần Tử Dương, sau đó đem ly nước trong tay mình cho hắn ta: "Bận nửa ngày rồi, uống nước đi."


Họ vừa mới làm việc nhà nông xong, hiện tại mới nghỉ được một lát.


"Cảm ơn." Trần Tử Dương nhận ly nước, uống một ngụm nước lớn, sau đó nhìn đám trẻ trước mặt nô đùa, trong mắt cũng có ý cười.


"Xem ra cậu thật sự rất thích trẻ con." Lưu Chính nhìn Trần Tử Dương nói.


"Đương nhiên rồi." Trần Tử Dương quay đầu nhìn Lưu Chính: "Chẳng lẽ anh không thích? Lúc trước tôi vất vả lắm mới có được quyền giám hộ, nhưng mà...." Nói tới đây, biểu cảm của Trần Tử Dương có chút rối rắm và phức tạp.


"Làm sao vậy?" Lưu Chính mở miệng hỏi.


"Lúc trước khi tôi và mẹ Nghiêu Nghiêu ly hôn, nó vẫn còn rất nhỏ...." Trần Tử Dương khoa tay múa chân một chút, "Nghiêu Nghiêu lớn như vậy, vẫn do một mình tôi chăm sóc, chưa từng trải qua tình thương của mẹ, có đôi khi tôi nghĩ, có phải nên tìm một người khác, nhưng anh cũng biết mà, làm ngành này của chúng ta, rất khó tìm được...."


Lưu Chính nheo nheo mắt, mở miệng hỏi, "Lúc trước...... Hai người vì sao ly hôn?"


Trần Tử Dương thở dài, nói, "Bởi vì lý tưởng và quan điểm không giống nhau đi, thứ chúng tôi muốn không giống nhau, hơn nữa cô ấy vẫn không chịu nổi tôi đóng phim suốt, không có thời gian bên cạnh cô ấy, nói đến cùng, thật ra là do tôi có lỗi với cô ấy, làm chậm trễ thời gian của cô ấy."


"Không ai nợ ai, người giống như cậu, đối xử với người nhà chắc chắn rất dịu dàng, là do người kia không biết quý trọng." Lưu Chính không nhìn vào mắt Trần Tử Dương nữa, nhìn về phía xa nói.


Trần Tử Dương khẽ cười một tiếng, ngượng ngùng xoa lỗ tai: "Tôi sẽ xem như anh đang khen tôi."


Trong lúc nhất thời, hai người không nói nữa, , một lát sau, Lưu Chính lại tiếp tục mở miệng hỏi, "Nếu cậu tìm một người nữa, cậu đã nghĩ sẽ tìm người như thế nào chưa?"


Trần Tử Dương sửng sốt một chút, lắc đầu nói, "Chuyện này.... Tôi thật sự chưa nghĩ tới."


"Thứ lỗi cho tôi nói một câu không dễ nghe, cậu từng ly hôn, còn có con, tuy rằng có ánh sáng của một ngôi sao, nhưng ánh sáng này cũng có thể trở thành chướng ngại vật ngăn cản cậu, hơn nữa, cho dù cuối cùng tìm được rồi, cậu có thể chắc chắn đối phương thích Nghiêu Nghiêu sao? Hoặc là, Nghiêu Nghiêu đồng ý chấp nhận đối phương sao?" Lưu Chính nói một đoạn dài, ánh mắt lại trở về trên người Trần Tử Dương lần nữa, ánh mắt anh ta chăm chú lại cố chấp, giống như muốn nghe câu trả lời của Trần Tử Dương thế nào.


Trần Tử Dương đối diện với Lưu Chính, cả người đều có chút ngơ ngác, trong lòng hắn ta cảm thấy kì quái, trên mặt cũng biểu hiện ra như vậy. Hơn nữa, hắn ta với Lưu Chính vì thông qua chương trình này nên mới quen biết, tuy rằng ở trong chương trình xem như ở chung hòa hợp nhất, nhưng lúc bình thường không quay chương trình cũng sẽ không gặp nhau, hiện tại anh ta nói lời này, thật sự khiến Trần Tử Dương cảm thấy kì lạ đồng thời cũng không biết phải làm sao.


Lúc Trần Tử Dương không biết phải trả lời thế nào, Lưu Chính lại thu hồi tầm mắt của mình: "Đây đều là vấn đề cậu phải đối mặt.... Cậu vẫn nên tự suy xét rõ đi."


Trần Tử Dương nghi hoặc sờ mũi, xấu hổ cười hai tiếng, "Đúng vậy, ha ha, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên đi." Trần Tử Dương cảm thấy hiện tại không khí mẹ nó quá kì quái, vì thế nhanh chóng dời lực chú ý, vừa đúng lúc, thấy Vương Thư đi ra từ một lối nhỏ, vội vàng vẫy tay hô lớn, "Chị Vương, chị là gì vậy?"


Trần Tử Dương chỉ theo bản năng mà gọi một tiếng, ai ngờ Vương Thư lại giống như bị hoảng sợ, ánh mắt hoảng loạn nhìn Trần Tử Dương một cái, sau đó xoay người liền rời đi, thậm chí còn không trả lời Trần Tử Dương, hoặc là nói, cô ta căn bản đang trốn tránh trả lời câu hỏi của Trần Tử Dương.


Trần Tử Dương nghi hoặc buông tay, nhìn hướng Vương Thư rời đi, lẩm bẩm nói, "Chị ấy làm sao vậy?" Sau đó, Trần Tử Dương trừng lớn mắt, lối đi nhỏ đó dẫn tới chỗ một người, thân phận người này không thể không khiến Trần Tử Dương há miệng kinh ngạc.


"Phó đạo diễn?"


Giọng nói Lưu Chính vang lên bên tai, giọng nói từ tính khiến Trần Tử Dương sợ tới mức cơ thể cứng đờ, theo phản xạ quay đầu qua, kết quả, hắn ta cảm nhận được mặt mình bị một thứ mềm mại cọ qua.


Cảm xúc đó.....


Trần Tử Dương kinh ngạc che mặt mình lại, giật khóe miệng, theo bản năng đứng lên, "Cái đó.... Khụ, tôi đi xem Nghiêu Nghiêu."


Lưu Chính buồn cười nhìn Trần Tử Dương hoảng loạn rời đi, ngay sau đó lại nhìn về phía lối đi nhỏ vừa rồi, có chút ngạc nhiên mà nghĩ, Vương Thư có quan hệ gì với phó đạo diễn sao?


Trần Tử Dương vừa bế Nghiêu Nghiêu, vừa tự phỉ nhổ mình, mẹ nó chỉ là cọ nhẹ một chút, mày căng thẳng như vậy làm gì? Đều là đàn ông, cần gì hoảng loạn vậy?! Có lẽ vì vừa nói với Lưu Chính những vấn đề đó, khiến bản thân Trần Tử Dương chưa kịp thích ứng, sau lại xảy ra chuyện này, cho nên dây thần kinh của Trần Tử Dương vẫn chưa phản ứng kịp.


Trần Tử Dương đang ngây ra, liền thấy Vương Thư đi tới chỗ mình. Trần Tử Dương lập tức nhớ tới chuyện xấu hổ vừa rồi, hắn ta ngại ngùng thả Nghiêu Nghiêu xuống, để bé tới một bên chơi, theo bản năng không muốn Nghiêu Nghiêu nghe thấy họ nói chuyện.


"Chị Vương." Trần Tử Dương gọi một tiếng.


"Tử Dương, chị.... vừa rồi em đều thấy?" Vẻ mặt Vương Thư có chút do dự, nhưng vẫn hỏi ra.


Trần Tử Dương gật đầu, ngay sau đó an ủi nói: "Chị Vương, chị và phó đạo diễn.... Chị cũng che giấu kĩ thật, thật ra chuyện này cũng không có gì...."


Vương Thư lắc đầu cười khổ: "Không phải, Bọn chị..... Thật ra chị và phó đạo diễn không có quan hệ, chị chỉ tìm anh ta hỏi chút chuyện."


"Ồ."


Trong lúc nhất thời hơi xấu hổ, thật ra Trần Tử Dương không rõ lắm, vì sao Vương Thư muốn nói với hắn ta chuyện này.


Vương Thư dừng một chút, hỏi ngược lại: "Hôm nay Địch tiên sinh và Tần tiên sinh có tới nữa không?"


"Chắc có." Trần Tử Dương gật đầu: "Chị Vương, chẳng lẽ chị có chuyện muốn nói với họ."


Thật ra hôm qua hai người họ tới hỏi chuyện, những lời Vương Thư nói, Trần Tử Dương biết chị ấy vẫn chưa nói hết cho hai người họ, bởi vì trước đó Vương Thư vẫn có chút kháng cự việc nói thật, có thể thấy chuyện này không phải dễ nói ra, chắc chắn có chỗ khiến chị ấy khó xử, nhưng hôm qua chuyện Vương Thư nói, có liên quan tới Tiểu Trịnh, nghe ra những lời này cũng không khiến Vương Thư khó xử, cho nên, có khả năng Vương Thư chưa nói hết tất cả những gì chị ấy biết.


Vương Thư nghe thấy Trần Tử Dương hỏi, sắc mặt có chút phức tạp mở miệng nói: "Để nói sau.... Nếu hai người họ tới, em, em nhớ gọi chị."


"Được."


Thấy Trần Tử Dương gật đầu đồng ý, Vương Thư liền rời đi. Vẻ mặt của cô ta có chút lo lắng sốt ruột, Trần Tử Dương cũng không tiện hỏi gì.


Vào buổi chiều, Địch Hạo và Tần Chí quả nhiên lại tới hỏi chuyện, Trần Tử Dương thấy hai người, lập tức mở miệng nói: "Lúc nãy, chị Vương nói muốn tìm hai người."


Địch Hạo và Tần Chí liếc nhau, Vương Thư nghĩ thông suốt rồi?


Nhưng lúc Trần Tử Dương gọi điện cho Vương Thư, lại không gọi được, mà lúc tìm người, cũng không thấy tung tích của Vương Thư.


"Sao lại thế này?" Địch Hạo cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng, vội vàng hỏi: "Trước đó Vương Thư làm gì?"


Trần Tử Dương mờ mịt lắc đầu: "Sau khi tôi nói chuyện với chị Vương, chị ấy liền rời đi, tôi cũng không biết đi đâu...."


"Hỏi những người khác xem." Tần Chí mở miệng nói.


Sau khi họ hỏi một vòng, có người nói sắc mặt Vương Thư nhìn qua không tốt lắm, vì thế nói muốn ra ngoài tản bộ, đi về phía rừng trúc rồi.


Rừng trúc cách đây không xa, mấy người vội vàng đuổi theo. Lúc tới gần rừng trúc, Đich Hạo ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt cậu thay đổi, nói một tiếng không ổn, sau đó nhanh chạy tới hướng có mùi máu.


Vẻ mặt Trần Tử Dương cực kì khó coi, từ trước tới giờ hắn ta chưa bao giờ nghĩ, người mình quen biết, có một ngày sẽ gặp bất trắc. Cho tới bây giờ, trong lòng Trần Tử Dương vẫn còn giữ một chút hi vọng, thậm chí là không dám tin, nhưng tất cả bày ra trước mắt khiến hắn ta không thể không tin.


Trần Tử Dương chạy theo Địch Hạo, mùi máu tươi ngày càng nồng, hắn ta không thể tự lừa mình được nữa, thi thể cách đó không xa, quần áo trên người quen thuộc, rõ ràng là bộ đồ Vương Thư đã mặc trước đó!


Chân Trần Tử Dương mềm nhũn, lảo đảo liền té ngã, lại được một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng từ phía sau đỡ được, sắc mặt Trần Tử Dương trắng bệch quay đầu nhìn lại, người đỡ lấy hắn ta là Lưu Chính. Lúc này Lưu Chính vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Tử Dương: "Cậu không sao chứ?"


Trần Tử Dương mở miệng, tiếng nói đã nghẹn ngào: "Sao có thể không sao, chân tôi nhũn ra rồi..... Chị Vương...." Trần Tử Dương quay đầu lại, muốn nhìn cho rõ.


Sau đó, bị một bàn tay ấm áp chắn tầm mắt, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai hắn ta: "Đừng nhìn."


Dường như nghe thấy tiếng thở dài của Lưu Chính, sau đó giọng nói của anh ta phức tạp: "Cậu không nên nhìn thì tốt hơn."


Trần Tử Dương không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế bị Lưu Chính dùng một tay ôm, một tay che tầm mắt của mình, hắn ta thậm chí suy nghĩ, nếu lúc ấy gọi chị Vương lại, kêu chị ấy ở lại nói chuyện, có phải chị Vương sẽ không xảy ra chuyện? 

Bình Luận (0)
Comment