Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 57



"Cẩn thận đừng chạm vào vết máu." Sau khi Viêm Minh nói một câu, liền tránh người ra.


Địch Hạo đứng ở cửa, liếc mắt một cái liền thấy vết máu đã lan ra cửa, lúc cửa vừa mở ra có xu hướng tràn ra bên ngoài, nhưng giống như có cái gì đó giữ lại, máu lại không chảy ra ngoài, lượng máu này....


Hai người chịu đựng mùi máu tươi gay mũi nhìn bên trong, chỉ thấy ở giữa giường lớn bên trong phòng ngủ, toàn bộ đã bị nhiễm màu đỏ, hoàn toàn không nhìn ra màu sắc trước đó, trên giường có một cô gái nằm trên đó, đầy máu! Cơ thể trần trụi, tóc tán loạn trên giường, bị máu thấm đã trở thành trạng thái từng nhúm, nhìn qua khiến người ta cực kỳ buồn nôn. Dưới mặt đất khắp phòng ngủ đã kín máu, cả phòng ngủ giống như bị máu ăn mòn vậy, lộ ra bầu không khí quỷ dị.


Viêm Minh ném hai bộ bao chân vào: "Không có chỗ đặt chân, trực tiếp dẫm lên máu đi vào thôi."


Địch Hạo và Tần Chí cau mày nhận lấy, hiện trường như thế này khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi, khắp nơi đều là máu, làm người ta cảm thấy áp lực, lại có cảm giác buồn nôn.


Hai người đeo đồ bao chân vào, lúc dẫm lên máu, cảm giác này, cho dù cách một bộ bảo hộ, cũng có thể cảm nhận được sự dính nhớp, đi tới bên cạnh giường trong phòng ngủ, Địch Hạo chỉ nhìn biểu cảm của Lương Vận Thi liền biết trước khi chết chắc chắn cô đã phải chịu đựng cảm giác đau đớn, chết không nhắm mắt, miệng mở rộng, hai mặt trợn lớn, gân xanh trên trán đều nổi lên, trên mặt là biểu cảm hoảng sợ.


Nhưng Địch Hạo nhìn khắp thi thể Lương Vận Thi, ngoại trừ thi thể trở nên trắng bệch, lại không hề có bất kỳ vết thương nào, cậu không khỏi quay đầu lại hỏi Viêm Minh, "Đã kiểm tra ra nguyên nhân tử vong chưa?"


Viêm Minh gật đầu: "Mất quá nhiều máu."


"Vậy sao trên người cô ấy không có vết thương?"


Vẻ mặt Viêm Minh phức tạp nhìn xuống phía dưới của Lương Vận Thi: "Nơi đó....."


Địch Hạo khó tin nhìn xuống phía dưới Lương Vận Thi: "Ý cậu là.... Máu nhiều như vậy đều chảy ra từ nơi đó?"


"Không sai, hơn nữa tôi đã kiểm tra thân thể cô ấy, máu trên người cô ấy chỉ sợ không còn lại bao nhiêu, hơn nữa, tôi cảm thấy có lẽ cô ấy bị mất máu trong trạng thái còn tỉnh táo, cho đến khi thân thể không chịu nổi mà chết."


Sau khi nghe Viêm Minh giải thích xong, Địch Hạo lẩm bẩm nói, "Sao có thể......" Cách chết này cũng quá khó tin.


Tần Chí quan sát Lương Vận Thi một chút, mở miệng nói, "Hồn phách trên người cô ấy cũng đã biến mất."


Địch Hạo quay đầu hỏi Tần Chí, "Vì sao phải dùng cách này giết cô ấy?"


"Em thấy thế nào?" Tần Chí hỏi ngược lại.


Lúc này trong lòng họ đều có một suy nghĩ.


"Nếu một mình Âu Dương Mộ chết thì không thể xác định hung thủ, như lại xảy ra trên người Lương Vận Thi, vậy phạm vi tìm kiếm hung thủ có thể thu hẹp lại. Mà dùng cách thức này giết người, rất rõ ràng người dùng quỷ sử có sự thù hận đối với Lương Vận Thi, mà sự thù hận này, em đoán có phải là giữa những người phụ nữ với nhau...."


"Ý em hung thủ rất có thể là...." Tần Chí và Địch Hạo liếc nhìn nhau, gật đầu nói, "Đây là một suy đoán lớn mật, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận có lẽ hung thủ là cố ý làm như vậy, để đánh lạc hướng chúng ta."


"Lâm Du tới." Lúc này Viêm Minh mở miệng nói, "Phía sau anh ấy còn có một người."


Địch Hạo hỏi: "Là Âu Dương Đức sao?"


Địch Hạo và Tần Chí đi ra cửa, muốn trao đổi với Lâm Du một chút về vụ án, kết quả lại nghe thấy một trận ầm ĩ ngoài cửa. Là người nhà họ Lương đang lôi kéo Âu Dương Đức không chịu bỏ ra, trực tiếp làm ầm lên. Địch Hạo nghe xong, quả thực bội phục da mặt của người nhà họ Lương, trước đây bởi vì Lương Vận Thi ngoại tình, Âu Dương Đức hủy hôn ước, họ cũng không thể nói gì, hiện tại Lương Vận Thi xảy ra chuyện, những người này giống như được tiếp thêm tự tin, nắm Âu Dương Đức không buông, đổ hết tội lỗi lên người Âu Dương Đức.


Lâm Du không để một mình Âu Dương Đức ứng phó với đám người da mặt dày này, vì thế cũng đứng ở đó, nhưng thật ra không có nhúng tay, cho đến khi máy trợ thính của Âu Dương Đức bị một người phụ nữ kéo xuống, nghe những lời người phụ nữ kia nói.... Lâm Du lập tức liền nổi giận, hét lớn, "Đủ rồi!"


Mọi người lập tức im lặng, ánh mắt đều dời lên người Lâm Du, biểu cảm Lâm Du nghiêm túc: "Niệm tình mấy người là người nhà của nạn nhân, cảm xúc kích động chúng tôi có thể hiểu, nhưng! Mọi việc phải có giới hạn, nếu mấy người tiếp tục dây dưa, tôi liền tố cáo mấy người gây cản trở việc công!"


Sau khi Âu Dương Đức đeo máy trợ thính lại, liền nghe được câu nói cuối của Lâm Du, trong lòng anh ta không khỏi mừng thầm, sau khi đám người không thể không tản đi, Âu Dương Đức còn nói đùa với Lâm Du một câu: "Tôi có cảm giác cậu đã cảnh cáo người ta rất nhiều lần vậy."


Lâm Du tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Đức, "Vô nghĩa, có quyền lợi làm như vậy, vì sao không dùng chứ." Sau khi nói xong, Lâm Du dừng một chút, cảm thấy hình như mình quá để ý tới Âu Dương Đức, vì thế lập tức mặc kệ Âu Dương Đức, đi tới chỗ Địch Hạo.


"Tình huống như thế nào?" Lâm Du mở miệng hỏi.


"Anh xem bên trong trước đi." Địch Hạo hơi dịch người qua, để Lâm Du có thể nhìn thấy rõ.


Sau khi Lâm Du và Âu Dương Đức đều nhìn xong, Địch Hạo nheo mắt nhìn thoáng qua Âu Dương Đức, sau đó nói suy đoán trước đó của cậu và Tần Chí ra.


Sau khi nghe xong, sắc mặt Âu Dương Đức không quá tốt, hắn mở miệng nói, "Mẹ của tôi chắc chắn không phải hung thủ giết cha tôi." Nhưng anh ta không dám khẳng định cái chết của Lương Vận Thi.... "Nếu các anh đã suy đoán như vậy, thì tôi cũng có động cơ giết Lương Vận Thi, dù sao cô ấy đã cho tôi đội mũ xanh không phải sao?"


Tần Chí vỗ vai Âu Dương Đức: "Bình tĩnh một chút, trước mắt chỉ là phân tích. Còn hiềm nghi của anh thì..... Thời gian Lương Vận Thi bị giết là lúc chúng ta đang bị vây giam." Ngụ ý là, cơ hội Âu Dương Đức và Âu Dương Bồ giết người là không có, huống chi sau đó, Âu Dương Đức vẫn ở chung với Lâm Du, nếu anh ta có hành động gì, Lâm Du chắc chắn sẽ phát hiện.


Lúc này, Lâm Du đột nhiên mở miệng nói, "Còn có một người, mọi người cũng nên tính vào."


Địch Hạo nhướng mày, "Mẹ của Âu Dương Bồ?"


"Không sai, bà ấy cũng trong diện tình nghi."


"Ừ, hiềm nghi của bà ta cũng không nhỏ. Nói tới đây, chúng ta vốn muốn điều tra bà ấy, nhưng luôn bị một số chuyện ngáng chân." Địch Hạo đột nhiên sửng sốt một chút, mở miệng hỏi, "Ngày hôm qua bị tập kích...... Mục tiêu của Vương Thư rốt cuộc là tấn công hai người, hay mục tiêu chỉ có một người? Âu Dương Đức? Hay Âu Dương Bồ?"


Ba người kia sau khi nghe Địch Hạo nói, cũng phản ứng lại.


Tần Chí cau mày nói, "Ngày hôm qua lúc Vương Thư tấn công, hai người họ ở cạnh nhau, việc này không dễ đoán, sau đó hai người họ tách ra chạy trốn, Vương Thư chỉ có thể bắt một người, chúng ta cũng không thể nói mục tiêu của cô ấy là...." Tần Chí nhìn về phía Âu Dương Đức, bởi vì cuối cùng Vương Thư thật sự đã chọn Âu Dương Đức.


Địch Hạo vỗ vai Tần Chí: "Đi, chúng ta đi điều tra mẹ của Âu Dương Bồ, em nghĩ tốt nhất là nên gặp mặt bà ta."


"Vậy ở đây...." Lâm Du chỉ vào phòng hỏi.


"Giao cho anh, nếu có phát hiện manh mối gì nhớ nói cho chúng tôi biết ngay nhé." Địch Hạo nói xong, liền kéo Tần Chí chạy.


Mẹ của Âu Dương Bồ tên Phương Niệm Thư, là giám đốc một công ty nhỏ, Địch Hạo và Tần Chí chạy tới công ty tìm Phương Niệm Thư trước, kết quả được biết Phương Niệm Thư đã xin nghỉ đông, nhiều ngày rồi chưa đi làm. Vì thế họ lại hỏi địa chỉ nhà Phương Niệm Thư, liền rời đi.


Nơi Phương Niệm Thư ở chắc chắn khả năng kinh tế bà ta không thể gánh nổi, nơi này không thể nghi ngờ là Âu Dương Mộ hoặc Âu Dương Bồ mua cho bà ta, dù sao Âu Dương Bồ cũng là con trai Âu Dương Mộ, Phương Niệm Thư là mẹ ruột của Âu Dương Bồ, đương nhiên sẽ không bị bạc đãi, cho dù bà ta không có được thân phận bà chủ nhà Âu Dương, nhưng người ta nể mặt mũi của Âu Dương Bồ cũng sẽ không dám làm gì bà ta, tuy rằng bị đồn đãi không tốt lắm, nhưng cũng có được cuộc sống mà cả đời người khác cũng không có được, thì ai thèm để ý chứ.


Sau khi ấn chuông cửa mấy lần, bên trong rốt cuộc có tiếng động.


Người mở cửa chính là người phụ nữ họ đã thấy trong camera giám sát, mà đó chính là Phương Niệm Thư – mẹ của Âu Dương Bồ.


Phương Niệm Thư mặc quần áo ở nhà, nhìn Địch Hạo và Tần Chí, nghi hoặc hỏi, "Hai người là...."


Địch Hạo giải thích thân phận, sau đó hỏi, "Có thể đi vào nói chuyện không?"


Phương Niệm Thư cười, cột tóc lại, né người ra: "Mời vào."


Địch Hạo nhíu mũi, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn đi vào, Tần Chí đi phía sau Địch Hạo, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Phương Niệm Thư cười đóng cửa lại, giống như không hề để ý thân phân và mục đích của họ tới đây lần này.


"Hai cậu tới điều tra chuyện Âu Dương Mộ?" Phương Niệm Thư mời Địch Hạo và Tần Chí ngồi xuống, sau đó hỏi.


"Không sai."


Phương Niệm Thư lại cười một chút, vừa rót trà cho hai người, vừa không nặng không nhẹ nói một câu: "Người là tôi giết."


"Cái gì?" Địch Hạo hơi mờ mịt, vẫn chưa phản ứng lại trước lời này.


Phương Niệm Thư dường như cảm thấy buồn cười, vì thế che miệng phát ra tiếng cười, sau đó vừa cười nhã nhặn, vừa lặp lại lần nữa: "Tôi nói, người là tôi giết."


Cùng lúc đó, ở nhà họ Lương, trong phòng ngủ Lương Vận Thi, Viêm Minh lật thân thể Lương Vận Thi lại, đột nhiên khiếp sợ nói, "Mọi người lại đây xem!"

Bình Luận (0)
Comment