Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 7

"Chúng ta qua đó xem sao?" Đào Trình đề nghị.


Địch Hạo lắc đầu "Nếu là thủ thuật che mắt, trực tiếp tới đó chúng ta không thể vào núi, cho dù nhìn nó có vẻ ngay trước mặt"


"Ngọn núi đó rất kỳ lạ... Ai đó?" Tần Chí nói một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn căn nhà, giữa lối đi hai căn nhà có một con đường tối đen,  một bóng đen vừa lướt qua, Tần Chí không nghĩ nhiều lập tức đuổi theo.


Trương Kỳ Phong cũng đuổi theo.


"Ở đây còn người sống?" Đào Trình kinh ngạc hỏi, nếu là thây ma, sau khi bị phát hiện sẽ không chạy trốn.


Chỉ chốc lát Tần Chí và Trương Kỳ Phong đã đuổi kịp.


Người này tuổi không lớn, chỉ hơn hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ, vừa hoảng loạn, vui mừng, vừa lo lắng.


"Cậu là ai?" Đào Nhiên trực tiếp hỏi.


"Các người là ai? Tại sao vào đây?" sau khi bắt chàng trai lại đây, Tần Chí và Trương Kỳ Phong liền thả hắn ta ra, nhiều người ở đây như vậy, hắn ta cũng không ngu đến nỗi chạy trốn.


"Vào đây?" Thượng Minh hỏi "Xem ra cậu vẫn luôn ở đây..... Cậu là người của thôn Viên?"


Chàng trai nhấp miệng không nói, gương mặt suy sụp, tinh thần sợ hãi.


"Chúng tôi không phải người xấu" Trương Chi Danh nhìn sắc mặt của hắn ta, nghĩ rằng cậu ta đang sợ bọn họ.


Chàng trai giống như nhớ ra chuyện gì, không chịu nổi bứt tóc "Cho dù các người có phải người xấu hay không, các người vào đây sẽ không ra được, chỗ này căn bản không ra được! Trời biết chỗ này xảy ra chuyện gì!"


Thượng Minh nhìn cậu ta có chút kích động, cau mày không nói gì, cho đến khi cậu ta bình tĩnh hơn một chút mới dò hỏi "Cậu có biết thôn Viên đã xảy ra chuyện gì không?"


Hắn ta nhìn bọn họ, nhìn đến hai đứa trẻ, trong mắt là sự thương cảm, lúc này mới lên tiếng "Có lẽ nói ra các người sẽ không tin, chúng ta là bị trời phạt!"


"Trời phạt?" Đào Trình nghi hoặc nói "Sao lại như vậy?"


Bả vai cậu ta co rúm lại, nuốt nước miếng "Hôm đó tôi nghe thấy tiếng ầm sau núi truyền đến, cũng không biết sau núi đã xảy ra chuyện gì, sau đó người trong thôn thấy không có việc gì, cũng không để ý tới, nhưng... nhưng tới buổi tối, người trong thôn đều giống như phát điên, không khác so với bị rối loạn tâm thần lắm, hai mắt dại ra, đi về phía sau núi, tôi... tôi lúc ấy sợ hãi, đi theo muốn đánh thức bọn họ, nhưng mà..." Cậu ta nói đến đây, hai mắt phiếm hồng, nghẹn ngào ôm đầu, vẻ mặt sợ hãi, nhìn dáng vẻ của cậu ta chuyện lúc đó đã để lại bóng ma trong lòng.


Mọi người cũng không thúc giục.


Cho đến khi cậu ta lau nước mắt, đứt quãng nói "Tôi nhìn bọn họ đến phía sau núi, đi tới một cái hố to... bọn họ... tất cả bọn họ đều nhảy xuống"


"Nhảy xuống?" Đào Nhiên hỏi


"Đúng vậy." Chàng trai run rẩy trả lời "Sau đó tôi đợi bên hố thật lâu, bọn họ đều không đi lên, tôi thật sự đói chịu không nổi, liền xuống núi, sau đó tôi lại muốn lên núi xem thử, nhưng đi thế nào cũng không vào núi được, rõ ràng tôi rất quen thuộc với ngọn núi đó"


"Trong bọn họ không có người thân của cậu sao?" Tần Chí đột nhiên hỏi.


Cậu ta sửng sốt, lắc đầu nói "Tôi ở đây sớm đã không có người thân, cha mẹ tôi chết sớm, ở thôn Viên không ai tình nguyện nhận nuôi tôi, là cậu của tôi ở thành phố nhận nuôi tôi, nhưng mà người nhà của cậu... nửa năm trước tôi mới về đây... tôi tên là Viên Hướng Đông"


Viên Hướng Đông gãi đầu không biết làm sao, vừa rồi gặp bọn họ, trong lòng cậu vừa thấp thỏm vừa bất an, lúc bị phát hiện theo bản năng chạy trốn, hai người bắt cậu ta thân thủ quá tốt, cậu ta theo bản năng cảnh giác, lúc bị hỏi chuyện, cậu ta đem tất cả cảm xúc phát tiết ra ngoài. Hiện tại, xem ra không chỉ có hắn ta cảnh giác bọn họ mà bọn họ cũng cảnh giác với cậu.


Viên Hướng Đông ngược lại cảm thấy có chút vui mừng, xem ra những người này thực sự không phải người xấu.


Nghe Viên Hướng Đông giải thích, Tần Chí gật đầu, khó trách Viên Hướng Đông khi nói tới chuyện này chủ yếu là sợ hãi chứ không có bi thương.


Lục Vũ cảm thấy kỳ quái hỏi Viên Hướng Đông "Cậu vẫn luôn sinh hoạt ở đây, vậy không thấy những thây ma kia sao?"


"Thây thây thây... thây ma?" Viên HƯớng Đông sợ hãi mở to mắt "Thây ma gì? Tôi chưa từng thấy, anh đừng dọa tôi"


Địch Hạo sờ cằm "Lại nói nữa, một thôn gặp chuyện không may, sao cậu lại không bị gì? Chuyện này cũng rất kỳ lạ."


Viên HƯớng Đông hoảng loạn nhút nhát nói "Tôi tôi cũng không biết"


Đào Trình vòng qua người Viên Hướng Đông , trên dưới đánh giá "Trên người cậu không có đồ vật gì trừ tà sao, sách, sao lại thế này?" Nói xong còn xốc cổ áo Viên Hướng Đông lên nhìn.


Ánh mắt Thượng Minh khẽ trầm xuống.


"Vậy có lẽ là do chính cậu ta" Lúc này Lục Khải lên tiếng "Nói sinh thần bát tự của cậu cho tôi"


"Sinh thần bát tự?" Viên Hướng Đông vẻ mặt mờ mịt "Thời đại sinh ra sao?"


Lục Khải cho cậu ta ánh mắt xem thường.


Viên Hướng Đông đột nhiên nghĩ, người này không phải là đạo sĩ đi, nhưng có đạo sĩ đẹp như vậy sao... Nghĩ một chút, hắn ta vẫn ngoan ngoãn nói sinh thần bát tự của mình.


Vừa nói ra, không cần Lục Khải bói, ngoài Thượng Minh ai cũng biết là chuyện gì.


Có người cơ thể thuần âm thì sẽ có người cơ thể chính dương, tiểu tử này sinh ra đúng ngày chính dương, dương khí quanh thân hắn ta nhiều hơn so với người bình thường, là loại người âm hồn, bánh tông ghét nhất, bảo sao không bị gì, cũng không có thây ma lại gần.


Không chỉ Lục Khải nhìn Viên HƯớng Đông với ánh mắt kinh ngạc, những người khác cũng vậy, phải biết cơ thể chính dương so với cơ thể thuần âm hiếm hơn nhiều.


Địch Hạo do dự hỏi "Cậu không phải sinh vào chính ngọ đi?"


Viên HƯớng Đông nghĩ không chắc chắn nói "Hình như vậy"


.... Chậc, xuất hiện một cơ thể chính dương cũng coi như là chuyện tốt.


Địch Hạo vỗ vai Viên Hướng Đông "Tiểu tử cậu thực sự phúc lớn mạng lớn"


"A?"


Mọi người nói với cậu ta về thể chất của mình, vẻ mặt Viên Hướng Đông càng thêm vi diệu.


"....Chuyện đó, mọi người là đạo sĩ sao?" Viên Hướng Đông do dự hỏi


"Xem như vậy đi" Đào Trình nói


Hai mắt Viên HƯớng Đông sáng ngời "Vậy mọi người biết ra ngoài thế nào không?"


"Không biết" Địch Hạo không chút lưu tình đả kích nói


"Nhưng mà chúng tôi tìm được một cách"


Đừng nói chuyện úp mở thế _(:d)∠)_


Viên HƯớng Đông cũng không tốt hơn là bao, cậu ta đợi ở đây mấy ngày sắp điên rồi.


"Có chuyện cần cậu giúp" Đào Trình đột nhiên nói


"Chuyện gì?" Viên Hướng Đông hỏi


"Khụ khụ, tôi chỉ muốn ít máu của cậu thôi, thật đấy, chỉ một ít thôi" Đào Trình vươn tay, ngón trỏ và ngón cái chụm vào nhau tỏ vẻ mình chỉ cần một ít thôi.


"Vì sao?"


"Máu cậu trừ tà"


"Nhưng mọi người không phải đạo sĩ sao?" Viên Hướng Đông hơi khẩn trương hai tay ôm ngực.


Những người khác cũng kỳ quái nhìn Đào Trình.


Đào Trình ngượng ngùng che mặt "Thượng Minh không phải người thường sao, chúng ta ra sau núi, khẳng định rất nguy hiểm, có máu của Viên Hướng Đông, có thể bảo vệ cho Thượng Minh tốt hơn"


Mắt của Thượng Minh lập tức ôn nhu hơn.


"Cái gì? Mọi người muốn ra sau núi?" Viên Hướng Đông kinh ngạc nhìn Đào Trình.


Đào Trình bị một đám người dùng những ánh mắt khác nhau nhìn chằm chằm, thẹn quá thành giận, vì thế đập một cái vào lưng Viên Hướng Đông "Đừng nhiều lời, cậu có cho hay không?"


Viên Hướng Đông vẻ mặt đưa đám "Cho, tôi cho còn không được sao"


"Chúng ta ra sau núi thế nào?" Sau khi mọi chuyện nói rõ ràng, vấn đề chính quay trở lại, Trương Kỳ Phong hỏi.


"Có máu chính dương, phương pháp đơn giản nhất là dùng nó để mở đường, loại thủ thuật che mắt này là do âm khí tạo thành, vừa hay có thể dùng chính dương áp chế. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh (gặp đúng điều đang chờ), nếu không chúng ta phải tốn thêm khá nhiều thời gian rồi " Địch Hạo nói.


Máu chính dương thực sự rất quý, có rất nhiều công dụng, nhất là khắc tinh của âm tà, Viên Hướng Đông tuy có cơ thể chính dương nhưng không có khả năng sử dụng đạo thuật, thật đáng tiếc.


"Vậy được rồi, đừng nên chậm trễ nữa, mau di chuyển thôi" Thượng Minh lên tiếng


Trước khi khởi hành, Viên Hướng Đông chần chừ nhìn bọn họ, do dự đi theo sau, cậu ta muốn đi xem thử xem thôn dân có khả năng vẫn còn sống hay không.


Địch Hạo nhìn thấy suy nghĩ của cậu ta, nói với cậu ta "Cậu ở lại đây đi, cậu đi theo cũng không giúp được gì"


Viên Hướng Đông tuy rằng lo lắng làm vướng chân bọn họ, nhưng nghe Địch Hạo nói như vậy vẫn cảm thấy buồn bực "Mọi người nói thể chất của tôi có thể khắc chế âm khí gì đó mà"


"Ừ, đúng vậy, cậu đứng một chỗ, sẽ không có thứ gì tới trêu chọc cậu, nhưng nếu cậu có tính uy hiếp với chúng, chúng nó vẫn sẽ tấn công cậu, chẳng lẽ lúc đó cậu muốn rải máu để thoát hiểm sao?" Địch Hạo sâu sắc nói "Yên tâm đi, nếu có người còn sống, chúng tôi nhất định sẽ đưa bọn họ trở về"


Tuy rằng bọn họ nghĩ những người đó không có khả năng còn sống.


"Được rồi" Viên HƯớng Đông lúc này mới gật đầu.


Mọi người dựa theo đường đi Viên Hướng Đông kể, đi ra sau núi, trên tay Địch Hạo có một giọt máu của Viên Hướng Đông, bấm tay niệm chú, máu trên đầu ngón tay bay lên không trung quay tròn.


"Đi..."


Giọt máu từ từ đi về phía trước, nơi nó tới, những thứ xung quanh một mét giống như đều lùi lại.


"Đi theo nhanh" Địch Hạo nói, bế Tần Duệ đi theo giọt máu.


Tần Duệ và 5 đứa nhỏ đều theo sát.


Những người khác cũng không dám chậm chạp, đi sát phía sau.


Sau khi vào trong núi, Địch Hạo mới thu giọt máu lại, trả lại máu tươi vào bình thủy trong tay Thượng Minh.


"Cái động Viên HƯớng Đông nói có lẽ ở đây, chúng ta phân công nhau tìm đi" Trương Kỳ Phong nói.


Mọi người ngay sau đó phân chia nhau tìm kiếm khắp nơi.


Theo lời của Viên Hướng Đông, lúc ấy trời quá tối, cậu ta cũng không chắc chắn cái động ở chỗ nào, cho nên chỉ có thể nói ra vị trí đại khái.


Editor: Mãi mới có 1 chương ngắn TvT



Bình Luận (0)
Comment