Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 70

Tần Chí ngăn những người xung quanh chụp hình, nhưng là hoàn toàn không ngăn cản được tầm mắt của bọn họ, thấy Địch Hạo bị mọi người vây xem, sắc mặt Tần Chí liền tối sầm.


"Nếu không chúng ta về đi." Tần Chí nhỏ giọng thương lượng với Địch Hạo.


"Không được (▼皿▼#)." Hỏa Vân bám trên quần của Tần Chí: "Không được không được  (▼皿▼#)."


Tần Chí: ....


Tần Chí nhấc Hỏa Vân lên: "Ngày mai dẫn mấy đứa đi công viên, bây giờ đi về nhé?"


Hỏa Vân đá đá chân: "Đừng hòng gạt bọn ta, đã sắp hết năm rồi, còn có thể tới công viên chơi sao? Đến đó không có một bóng người!"


Tần Chí nhíu mày: "Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, những lời này ngươi chưa nghe à?"


Thấy Hỏa Vân thật sự cân nhắc, Địch Hạo dở khóc dở cười đập Tần Chí một cái: "Đừng quậy, nhanh tranh thủ mua đồ đi."


Tần Chí buồn bực buông Hỏa Vân, nói với Địch Hạo: "Trước đây cũng như vậy sao?"


"Đúng vậy, mắt anh toàn nhìn thằng... Ừm, dáng vẻ không coi ai ra gì, cực kỳ đứng đắn, như đi ở nhà mình, làm như những người khác chưa từng thấy cảnh đời vậy, nhưng khi đó, chúng ta ra ngoài cũng chỉ dẫn theo ba đứa nhỏ, cho nên..." Địch Hạo nhún vai, nhìn sáu đứa bé quậy tung trời phía trước, cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ không tốt lắm.


Tần Chí im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Bây giờ.... Có phải anh không ưu tú bằng trước kia không?"


"Hả?" Địch Hạo thả nhân bánh đang chọn trong tay xuống: "Sao anh lại kết luận như vậy?"


Tần Chí cúi đầu không nói, tay bóc màng bảo vệ thực phẩm của nhân bánh không nói lời nào, nhân viên tiêu thụ đối diện thấy vậy mặt cũng muốn rút gân, tính lên tiếng nhắc nhở nhưng lại trông thấy bộ mặt đen sì của Tần Chí, ngây ra không dám lên tiếng.


Địch Hạo suy nghĩ một chút, chắc là lời cậu vừa nói khiến người đàn ông này suy nghĩ nhiều rồi, mẹ kiếp, mất mỗi ký ức mà cũng trở nên đa sầu đa cảm à.


Địch Hạo bất đắc dĩ ném nhân bánh trong tay Tần Chí vào trong xe đẩy, thực ra cậu tính mua nhân bánh khác, quên đi, đây không phải chuyện chính. Địch Hạo kéo Tần Chí rời đi, nếu còn không đi, nhân viên bán hàng đối diện đã sắp xoắn xuýt chết rồi.


"Anh nghĩ bậy bạ gì vậy, em thấy hiện tại anh rất đáng yêu." Địch Hạo lên tiếng an ủi.


"Hửm? Thực sao?" Tần Chí nhìn Địch Hạo: "Anh tốt hơn so với trước kia sao?"


Lẽ nào anh còn ăn giấm với chính bản thân mình?!


Địch Hạo mắng thầm trong bụng, ngoài mặt thì gật đầu không để ý: "Đúng vậy.... Hả? Đám Thất Thất đâu?"


Vừa rồi sáu đứa bé còn bên cạnh bọn họ chạy nhảy, sao mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi?


Tần Chí chỉ phía trước: "Vừa rồi nghe Hỏa Vân nói, tầng một có chỗ cho trẻ con chơi, có lẽ bọn nhỏ tới đó chơi rồi."


"Sao lại chạy lung tung vậy... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ." Địch Hạo suy nghĩ một chút: "Em ở đây mua đồ, anh đi tìm bọn nhỏ đi."


"Được." Tần Chí xoa đầu Địch Hạo: "Mua nhanh lên, sau đó tới tìm bọn anh."


Địch Hạo tiễn Tần Chí đang quyến luyến không dứt đi, bất đắc dĩ lắc đầu, trong nháy mắt cậu xoay người, đột nhiên cậu thấy một bóng đen từ bên cạnh chạy đi, Địch Hạo dừng chân, nhìn lại, không phát hiện gì hết, cậu cẩn thận cảm nhận một cái, cũng không phát hiện quỷ khí gì, chẳng lẽ cậu bị ảo giác?


Khu vui chơi tầng một, nơi đây cho các bạn nhỏ chơi miễn phí, Thất Thất và Tiêu Diễn chỉ là vì đuổi theo bốn đứa bé mà tới đây, Hỏa Vân thấy các bạn nhỏ khác la hét chơi đùa, bản thân liền động lòng, sau đó dụ dỗ Hỏa Miêu và Tiểu Bạch chơi chung, Tiểu Bạch lại túm Tần Duệ theo, vì vậy Thất Thất và Tiêu Diễn phải đuổi theo bọn nhỏ, vừa quay đầu lại mới phát hiện hai người lớn sau lưng còn chưa đuổi kịp.


"Nguy rồi." Thất Thất cau mày nói: "Không thấy ba và cha đâu hết."


"Không sao." Tiêu Diễn an ủi: "Chú Tần Chí biết chúng ta tới đây, yên tâm đi."


Thất Thất quay đầu nhìn bốn đứa nhỏ: "Vậy chỉ có thể đợi họ tới tìm chúng ta."


Tiêu Diễn lấy lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Cho dù không tìm được vẫn có thể gọi điện."


"⊙w⊙" Thất Thất vui vẻ hôn Tiêu Diễn một cái.


Bên này, Hỏa Vân vừa chơi vừa đắc ý nhìn Tiểu Bạch: "Sao nào chơi rất vui phải không?"


Tiểu Bạch hừ một tiếng, tạm thời thu hồi sự dè dặt khi làm thần thú của mình: "Tạm được."


Hỏa Vân bĩu môi, ánh mắt đảo qua, đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người: "Hả?"


Một đứa bé không lớn lắm đứng bên cạnh Tiêu Diễn, tuổi rất nhỏ nhưng ngũ quan đã đầy đủ, có thể nhìn ra sau khi lớn lên chắc chắn là một người anh tuấn, nhưng gương mặt tê liệt của cậu bé này, mặt vô biểu tình nhìn Hỏa Vân.


Hỏa Vân: (⊙⊙)


Cậu bé: ...


Hỏa Vân: (=_=)


Cậu bé: ...


Hỏa Vân chỉ vào cậu bé hét lên với Tiêu Diễn: "Mau nhìn xem, đây là anh em của ngươi đó!"


Một tiếng kêu của Hỏa Vân không chỉ khiến Tiêu Diễn mà ngay cả những người khác đều nhìn sang.


Cậu bé kia nhìn Hỏa Vân một cách kỳ lạ, sau đó nhìn theo hướng ngón tay của Hỏa Vân, lại liếc nhìn Hỏa Vân một cách kỳ quái lần nữa.


Tiêu Diễn và Thất Thất thấy không đúng, lập tức chạy tới chỗ Hỏa Vân, Thất Thất nắm tay Hỏa Vân: "Đó là một linh thể."


"Gì?" Hỏa Vân kinh ngạc nhìn về phía cậu bé: "Không phải người à?"


Những người lớn đang trông con xung quanh nhìn đám Hỏa Vân một cách kỳ quái, Tiêu Diễn lên tiếng: "Rời khỏi nơi này trước."


Quá làm người khác chú ý.


Hỏa Vân bất mãn chu miệng: "Không muốn!"


"Hồ ly."


Lúc này cậu bé vẫn không lên tiếng đột nhiên nói ra hai chữ này, khiến đám nhỏ giật mình, phải biết rằng khi Hỏa Vân biến thành hình người, người bình thường căn bản nhìn không ra bản thể của Hỏa Vân, nhưng cậu bé này lại nhìn ra nguyên hình của Hỏa Vân.


Tiêu Diễn nheo mắt lại, còn nhỏ tuổi, đã có khí thế không nhỏ: "Cậu là ai?"


Lúc này cậu bé mới nhìn về phía Tiêu Diễn: "Không biết."


Hỏa Vân nghiêng đầu: "Ngươi không biết ngươi tên là gì sao?"


Cậu bé nghe Hỏa Vân nói chuyện với mình, đột nhiên tiến tới bên cạnh Hỏa Vân: "Tiểu hồ ly."


"Sao ngươi biết ta là..." Hỏa Vân nhìn xung quanh một chút, mặc dù mấy người lớn kia cảm thấy họ không bình thường, dẫn con mình rời đi, nhưng nó cũng biết không thể nói bậy bạ ra ngoài.


Lúc này, Hỏa Miêu kéo tay Hỏa Vân, gọi một tiếng ca ca mềm nhũn.


Hỏa Vân vỗ đầu Hỏa Miêu: "Đừng lo lắng."


Cậu bé nhìn Hỏa Miêu lại không nói gì.


"Mấy đứa đang làm gì vậy?"


Giọng nói Tần Chí đột nhiên từ phía sau vang lên, Thất Thất quay đầu lại: "Cha, mau tới đây."


"Đây là..." Tần Chí nhìn thoáng qua cậu bé kia, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.


Thất Thất nhỏ giọng kể lại một lần, trong lòng Tần Chí kinh ngạc không thôi, nhưng suy nghĩ một chút, có lẽ trước khi mất trí nhớ hắn đã tiếp xúc với những chuyện này, vì để thể hiện mình không hề kém trước đây, Tần Chí giữ vững biểu cảm.


Sau đó cho dù họ hỏi thế nào, cậu bé đều không biết gì, nhưng họ phát hiện một tấm bài bằng ngọc, phía trên có khắc ba chữ: Hình Ngọc Sinh.


"Hình Ngọc Sinh?" Hỏa Vân nháy mắt mấy cái: "Ngươi tên là Hình Ngọc Sinh?"


Cậu bé nhìn ngọc bài, suy tư một lát rồi nói: "Có lẽ vậy."


"Nếu như ngươi không có chỗ, có muốn đi theo chúng ta không?" Hỏa Vân đột nhiên lên tiếng, sau đó liếc nhìn Tần Chí: "Có thể dẫn cậu ấy theo không?"


Tần Chí gật đầu: "Nếu cậu bé không có ý kiến gì, thì đương nhiên có thể."


Sau khi Địch Hạo mua đồ xong tới đây, đột nhiên phát hiện trong đội ngũ lại thêm ra một đứa bé.


Hình Ngọc Sinh đi theo sau Hỏa Vân, chính cậu bé cũng không rõ vì sao lại muốn đi cạnh Hỏa Vân, lúc cậu bé đang ngơ ngác trong siêu thị, phát hiện một đạo khí tức, sau đó liền đi theo.


"Nó không nhớ gì cả?" Địch Hạo kiểm tra cẩn thận thân thể của Hình Ngọc Sinh: "Không có quỷ khí, có thể là hồn phách rời thân."


"Ý em là thân thể của cậu bé vẫn chưa chết phải không?" Tần Chí hỏi.


"Ừ." Địch Hạo gật đầu: "Ngày mai tra thử xem trong siêu thị này có xảy ra chuyện gì không? Lại tới bệnh viện xem có đứa bé trai nào tên Hình Ngọc Sinh không, chúng ta phải nhanh đưa hồn phách cậu bé về lại thân thể, trẻ con còn quá nhỏ, nếu hồn rời đi quá lâu sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với thân thể và hồn phách."


Nhưng đứa bé này thứ gì cũng quên lại khá rắc rối, bình thường hồn phách rời khỏi thân thể, cho dù mất một phần trí nhớ, nhưng ít nhất sẽ nhớ được tên của mình.


Sau khi dẫn cậu bé về nhà, Hỏa Vân liền đi vòng quanh Hình Ngọc Sinh, vừa ngửa đầu quan sát cậu bé, bất đắc dĩ phát hiện Hình Ngọc Sinh cao hơn nó một cái đầu, ngước cổ quá mệt, sau đó Hỏa Vân đặt mông ngồi trên sô pha, khoanh tay bộ dáng người lớn: "Nói đi, làm sao ngươi biết ta là hồ ly?"


Hình Ngọc Sinh nhìn chằm chằm Hỏa Vân: "Nhìn ra được."


Hỏa Vân nhìn xung quanh một chút, không lộ đuôi, sau đó lại sờ đầu mình, cũng không lộ tai, vậy thì khó hiểu rồi: "Sao ngươi nhìn ra được?"


Hình Ngọc Sinh nhìn Hỏa Vân một cách kỳ quái: "Đương nhiên là dùng con mắt."


Hỏa Vân: ...


Hình như câu trả lời này không có vấn đề gì.


Tiêu Diễn ở bên cạnh nói: "Cậu dùng mắt nhìn ra nguyên hình của nó?" Thấy Hình Ngọc Sinh gật đầu, Tiêu Diễn kéo Tiểu Bạch đang gặm táo bên cạnh, giơ lên trước mặt Hình Ngọc Sinh: "Vậy có thể nhìn ra nguyên hình của nó không?"


Hình Ngọc Sinh nhìn Tiểu Bạch một cái liền dời mắt, nhàn nhạt mở miệng nói: "Chó trắng nhỏ."


Tiểu Bạch: (▼皿▼#)


Tiểu Bạch phun táo ra, nhổ nước miếng về phía Hình Ngọc Sinh: "Ta là Bạch Hổ! Là thần thú! Ngươi mới là chó!"


-------------------------------


:(( Ngày càng nhiều nhân vật. Vẫn còn 40c nữa mới xong truyện mọi người ạ...

Bình Luận (0)
Comment