Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 74



Nếu Hình Ngọc Sinh đã khôi phục ký ức, hơn nữa bản thân cậu ta cũng bằng lòng trở lại trong thân thể của mình, thì Địch Hạo cũng hông chậm trễ thêm nữa, lập tức cùng Tần Chí đưa linh thể Hình Ngọc Sinh về trong thân thể.


Sau khi Hình Ngọc Sinh tỉnh lại lại nói một việc, cậu ta nói lúc đầu mình xuất hiện ở siêu thị không phải là ngoài ý muốn, là có người cố ý làm vậy, nhưng bởi vì lúc đó Hình Ngọc Sinh cũng không biết có thuật pháp, cho nên căn bản cũng không phòng bị.


"Cậu nói vì sao cậu hôn mê?" Địch Hạo không tin nổi hỏi lại.


Hình Ngọc Sinh nói lại lần nữa: "Lúc đó tôi theo bọn họ đi mua đồ, bị một vật gì đó đâm vào, cho nên mới hôn mê, căn bản không giống như bọn họ nói là bởi vì ngã xuống đất mà hôn mê."


Lúc đầu Địch Hạo nghe Hình Ngọc Sinh nói vậy, không biết làm sao, nhưng lập tức nhớ tới cái gai kia, nhưng lại cảm thấy quá trung hợp, tỷ lệ họ đụng trúng cũng quá lớn rồi, cho nên lại hỏi một lần nữa, chỉ là Hình Ngọc Sinh cũng không thấy rõ, rốt cuộc có liên quan tới nhóm người kia hay không, vẫn không thể xác định, xem ra bọn họ phải điều tra cha và mẹ kế của Hình Ngọc Sinh chút rồi.


"Được rồi, chuyện cậu xuất viện, có muốn thông báo với cha mẹ cậu không?" Địch Hạo lại hỏi.


Hình Ngọc Sinh nhíu mày suy nghĩ một chút: "Không biết họ còn ở đây hay không, hơn nữa chuyện xảy ra vừa nãy, phải giải thích thế nào?"


"Cứ liên hệ với họ trước đi." Tần Chí nói.


Khiến người ta không ngờ là, cha mẹ Hình Ngọc Sinh vẫn chưa rời khỏi bệnh viện, người phụ nữ kia va một phát vào bàn, Hình Đào đương nhiên phải dẫn cô ta đi kiểm tra, không thể không nói rất coi trọng người phụ nữ này. Sau khi Hình Đào và người phụ nữ kia trở lại, vẻ mặt hai người không quá tốt, nhất là khi nhìn thấy Hình Ngọc Sinh ngồi ở trên giường đã tỉnh lại, biểu cảm hai người không vui vẻ chút nào, thậm chí còn có chút sợ hãi, dù sao chuyện xảy ra mới vừa rồi vẫn rõ mồn một trước mắt, quá mức khó tin, hai người này là người thường, chưa từng tiếp xúc loại chuyện này, đương nhiên sẽ sợ, hơn nữa họ chỉ mới đi ra ngoài một lúc, Hình Ngọc Sinh đã tỉnh? Làm sao nó tỉnh được? Hai người khó tránh khỏi mà nghĩ mông lung.


"Ngọc Sinh à." Hình Đào nuốt một ngụm nước bọt, dù sao vẫn là con của anh ta, anh ta chậm rãi đi vào, lúc Hình Đào bước đi, người phụ nữ phía sau kéo anh ta một cái, dường như không muốn Hình Đào đi qua.


Hình Ngọc Sinh đã khôi phục trí nhớ kiếp trước, tuy cơ thể vẫn là con nít, nhưng suy nghĩ là người lớn, cộng thêm hai người kia đối với cậu ta cũng không tốt đẹp gì, cho nên Hình Ngọc Sinh không có khả năng giả bộ thân thiết trước mặt họ.


Chỉ thấy Hình Ngọc Sinh nhếch mép một cái, một tia ma khí từ ngón tay cậu ta bay ra, quấn trên cổ chân Hình Đào, sau đó ngón tay khẽ di chuyển, Hình Đào lập tức té ngửa ra sau, ngã xuống đấ.t


Hình Đào kêu ai u, bất chấp đau đớn, lập tức vẻ mặt kinh hoảng mà nâng mông đứng lên, liên tiếp lui về phía sau, anh ta nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Hình Ngọc Sinh, nhìn ánh mắt của nó vô cùng lạnh lẽo.


"Cậu... Cậu là ai?" Hình Đào kinh hoảng chỉ vào Hình Ngọc Sinh nói.


Hình Ngọc Sinh lên tiếng: "Con là Ngọc Sinh, ba à, ba tới đón con về nhà sao?"


"Không phải... Không phải không phải, cậu, vừa rồi...." Hình Đào có chút luống cuống, lúc này anh ta cũng không biết nói gì.


Lúc này Địch Hạo nhân cơ hội nói: "Anh Hình, con anh có lẽ thần chí có chút không tỉnh táo, cần phải điều dưỡng thêm, hai người dẫn về...."


"Không muốn!" Lúc này người phụ nữ hét lên một tiếng, lập tức cô ta ý thức được phản ứng của mình quá khích, hơi lúng túng vuốt tóc cười nói: "Ý của tôi là, trong nhà không ai chăm sóc nó, tôi và cha Ngọc Sinh đều rất bận, cho nên..." Người phụ nữ hơi đẩy Hình Đào, ý là kêu Hình Đào lên tiếng.


Hình Đào lập tức phản ứng kịp, gật đầu thật mạnh nói: "Đúng đúng đúng, chúng tôi đều không rảnh, nếu không mời hộ lý là được rồi, hai người không cần quan tâm."


Địch Hạo khó xử nói: "Theo lý thuyết, đây cũng không phải là chuyện chúng tôi nên bận tâm, nhưng con cái nhà chúng tôi rất thích đứa bé hsn này, như vậy đi, nếu như hai người thực sự không có thời gian, thì để chúng tôi đón Ngọc Sinh về nhà chăm sóc là được."


Mắt Hình Đào sáng lên, không chút do dự gật đầu, một chút chần chờ cũng không: "Vậy thì thật là quá tốt, cứ quyết định như vậy đi, Ngọc Sinh có thể theo hai anh, là phúc của nó. Ngọc Sinh à, con nghe không, còn không cảm ơn hai chú đây, con phải biểu hiện tốt một chút nhé."


Hình Ngọc Sinh cúi đầu đáp một tiếng, che giấu trào phúng trong mắt, nói là không có thời gian chăm sóc cậu ta, vậy thì em trai cậu ta thì sao? Em trai cậu ta là ai chăm sóc? Thực sự là nực cười.


Cuối cùng Hình Ngọc Sinh làm thủ tục xuất viện, theo hai người Địch Hạo rời đi, trước khi đi Hình Đào còn căn dặn Hình Ngọc Sinh phải biểu hiện tốt một chút, không hề quan tâm tới thân thể con trai vừa tỉnh lại, hơn nữa dường như đã quên mất hai lần sợ hãi trước đó.


Ngồi trên xe, Hình Ngọc Sinh quay cửa sổ xe xuống, nhìn về phía hai người gọi là người thân bên ngoài, cười một nụ cười quy dị, ánh mắt lạnh như băng lướt qua hai người một cái mới thu lại, khiến người phụ nữ run lên, nắm chặt tay Hình Đào.


"SH! Em làm gì vậy?" Hình Đào cau mày quay đầu hỏi.


"Làm gì à? Anh hỏi em làm gì à? Anh không thấy bộ dáng vừa rồi của con trai anh?" Người phụ nữ sau khi thấy xe rời đi, lập tức giận dữ hét lên.


Hình Đào ngẩn người, sau đó mặt mày cổ quái nói: "Thấy thì thấy, nhưng..."


"Con của anh có vấn đề! Chắc chắn có!" Người phụ nữ giận đùng đùng mở miệng: "Đừng đưa nó về nữa, nếu như nó làm cục cưng bị thương thì làm sao?"


Hình Đào vô cùng không ủng hộ: "Không được! Em cũng thấy đấy, Tần Chí tiên sinh dường như rất thích Hình Ngọc Sinh."


"Hừ, đó là coi trọng con trai của anh sao? Chỉ là con của anh ta thích Hình Ngọc Sinh thôi, cho dù anh muốn lợi dụng con trai anh, cũng phải xem người ta có vui lòng hay không, hơn nữa..." Người phụ nữ nhìn chung quanh một chút, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Trước đó không phải anh nghe ngóng được, người đàn ông bên cạnh Tần Chí chính là bạn đời của anh ta sao? Nếu đưa Ngọc Sinh cho anh ta, còn không bằng tặng một người phụ nữ cho anh ta."


"Nhưng tính hướng của Tần tiên sinh...." Hai mắt Hình Đào tỏa sáng, lại có chút do dự mở miệng nói: "Hơn nữa tặng phụ nữ thì có hơi rõ ràng quá rồi."


Người phụ nữ đập Hình Đào một cái: "Anh ngốc à, làm gì có đàn ông nào không thích phụ nữ, chẳng qua chỉ là tò mò trong chốc lát mà thôi, người đàn ông có thân phận địa vị như Tần Chí sao có thể sống hết đời với một người đàn ông. Còn tặng phụ nữ tất nhiên chúng ta không thể tặng ngoài sáng rồi, có Ngọc Sinh làm cầu nối, chúng ta đưa người tìm cơ hội tiếp cận Tần tiên sinh là được."


"Ừm, ý hay." Hình Đào ôm người phụ nữ dùng sức hôn một cái; "Vẫn là em thông minh, nếu là người phụ nữ kia đã không thể nghĩ giúp anh cái gì."


Người phụ nữ cười đắc ý, thẹn thùng đẩy Hình Đào một cái, sau đó rời đi cùng Hình Đào.


Hình Ngọc Sinh trở lại nhà họ Tần, có thực thể, khôi phục ký ức, cảm giác hoàn toàn khác nhau.


Cậu ta đẩy cửa ra, liền thấy Hỏa Vân chạy tới.


"A! Ngươi về rồi à!" Hỏa Vân vui vẻ nhào tới chỗ Hình Ngọc Sinh: "Ta còn tưởng rằng lần này ngươi không trở lại nữa chứ, ngươi... Này? Ngươi làm sao thế?" Sau khi Hỏa Vân hỏi mấy câu, đột nhiên phát hiện hsn đang ngây ra nhìn nó, không chút phản ứng nào, nó không khỏi vươn tay, vẫy vẫy trước mặt Hình Ngọc Sinh.


Hình Ngọc Sinh cười, cầm tay nhỏ của Hỏa Vân, nắm ở trong tay: "Ngươi bây giờ lại nhỏ như vậy."


Hỏa Vân trừng hai mắt: "Ta nhỏ chỗ nào! Ta cao hơn so với Duệ Duệ, Tiểu Bạch, hm đó!"


Hình Ngọc Sinh cười không nói, cũng không có phản bác, cậu ta nắm tay Hỏa Vân đi vào bên trong: "Về sau ta ở lại đây được không?"


"Ngươi muốn ở lại sao? Vẫn ở lại sao?" Hỏa Vân kinh ngạc hỏi.


Hình Ngọc Sinh gật đầu: "Người đồng ý không?"


"Đương nhiên là được rồi ≥﹏≤" Hỏa Vân vỗ tay nói: "Về sau ngươi đi theo ta, nghe lời của ta, giúp ta đối phó với kẻ thù!"


"Kẻ thù?" Hình Ngọc Sinh không hiểu hỏi.


"Hừ chính là con hổ trắng luôn đối phó với ta, nếu nó khi dễ ta, ngươi phải giúp ta!" Hỏa Vân chỉ Tiểu Bạch trước mặt, thương lượng với Hình Ngọc Sinh, không là ra lệnh cho Hình Ngọc Sinh.


Tiểu Bạch liếc mắt, hất mặt với Hỏa Vân.


Hình Ngọc Sinh cười xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu một cái.


Địch Hạo ở phía sau nhỏ giọng nói với Tần Chí: "Đội ngũ trẻ con trong nhà của chúng ta ngày càng lớn mạnh, tất cả đều là bánh bao."


"Ừm, rất náo nhiệt." Tần Chí gật đầu.


"Ai, may mà mấy đứa nhỏ này vẫn có khả năng tự bảo vệ mình, về sau Ngọc Sinh cũng có thể phụ giúp làm việc, ha ha, dẫn cậu ta về thật sáng suốt mà." Địch Hạo ngồi trên ghế sô pha, bế Tần Duệ qua nắn bóp.


"Ô...." Tần Duệ chổng mông lên giãy giụa, cái mông nhỏ mượt mà, không hề thua kém Tiểu Bạch.


"Mấy đứa ở nhà làm chi." Địch Hạo buông Tần Duệ ra nói: "Mấy đứa vất vả lắm mới biến thành hình người, có phải nên học tập cho giỏi không? Ba và Đại Tần đã thương lượng rồi, hết kì nghỉ này, mấy đứa đều đến trường hết, đi học cùng Duệ Duệ. Có Ôn Ngọc dạy mấy đứa, ba cũng yên tâm."


Hỏa Vân phất tay: "Cái này có gì đâu, nhận thức của ta rất tốt."


"Ồ?" Địch Hạo nhíu mày: "Lấy bảng chữ mẫu qua đây, ta kiểm tra mấy ngươi."


Hỏa Vân:....


Những người khác đều nhìn về phía Hỏa Vân, này thì mạnh miệng.


"Phốc..." Hình Ngọc Sinh nhịn không được bật cười, cậu ta nhớ trước đay, Hỏa Vân cũng thích nói mạnh miệng như vậy, mỗi lần đều rất đáng yêu, dù sao bộ dáng như nhìn thấu tất cả này cũng rất hài hước.

Bình Luận (0)
Comment