Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 83

Trong hồ lạnh cóng, Địch Tư nhịn không được mà run rẩy, nhanh chóng tìm nam sinh rơi xuống hồ, nam sinh kia ở phía trước không xa đang vùng vẫy, một hồi nổi một hồi chìm, Địch Tư nhanh chóng bơi qua đó.


"Chớ lộn xộn!" Cậu ta tóm lấy cánh tay nam sinh, nâng nam sinh lên, sau đó từ từ bơi vào bờ.


Lúc Địch Tư vất vả kéo nam sinh lên bờ, bạn gái của nam sinh kia vội vàng kéo nam sinh lên, ôm cậu ấy mà khóc lóc. Địch Tư bĩu môi, muốn chống tay lên bờ, ai ngờ bàn chân đột nhiên bị thứ gì kéo lại, một nguồn sức mạnh kéo cậu xuống dưới, Địch Tư hít một hơi khí lạnh, dưới tình thế cấp bách vội vàng hít một hơi.


Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, đợi Địch Hạo chạy được tới bên bờ, Địch Tư đã bị kéo xuống, hồ nước chưa lặng lại thêm vẩn đục.


"Không phải cậu ấy bị chuột rút chứ." Nữ sinh lo lắng mở miệng nói.


Địch Hạo nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt hồ, biểu cảm đông lại: "Mấy người mau rời đi."


"Có cần chúng tôi gọi người tới không..."


"Đi nhanh lên!"


"... Kỳ cục..." Nữ sinh tức giận mím môi, nhưng hình ảnh tiếp theo khiến cô ta nhịn không được mở to hai mắt nhìn, hồ nước chậm rãi biến thành một vòng xoáy.


Địch Hạo mắng một câu: "Chết tiệt!"


Trong hồ này có thủy quỷ! Cậu đánh một chưởng về phía mặt hồ, linh lực trong tay đánh về vòng xoáy! Đánh xong mặt nước sôi trào, nhưng cũng không tĩnh lại, oán khí ngút trời tản ra từ trong hồ, thủy khí lạnh lẽo đánh lên bờ, Địch Hạo giơ tay lên đỡ, lại đưa một cỗ linh lực vào hồ, linh lực này để bảo vệ Địch Tư.


Lúc này đôi tình nhân kia rốt cuộc phản ứng kịp, sắc mặt trắng bệch chạy đi, Địch Hạo cũng không quản họ, dù sao lúc này cậu đã không có tinh lực che chở người khác.


Lại nói tới Địch Tư trong hồ, lúc cậu ta bị kéo xuống, tuy trong lòng ít nhiều có chút dự cảm, nhưng lúc này nhìn thấy hình ảnh chân thật, Địch Tư suýt chút nữa sặc nước. Cánh tay bị ngâm trắng hếu, còn có khuôn mặt sưng vù, khiến Địch Tư buồn nôn. Linh lực trong cơ thể của cậu ta quá ít, không có cách đối kháng, thủy quỷ kéo cậu ta xuống, khuôn mặt Địch Tư càng ngày càng đỏ bừng, lúc này, phía trên đột nhiên tràn tới một ánh sáng màu vàng nhu hòa, trực tiếp đánh vào cái tay thủy quỷ đang nắm cổ chân của cậu ta, ánh mắt Địch Tư sáng lên, nhưng mà thủy quỷ kia cũng chỉ phát ra tiếng thét chói tai đau đớn, tay không buông ra, vẫn tiếp tục động tác, hơn nữa, Địch Tư mở to hai mắt nhìn, cậu ta dường như thấy dưới đáy hồ có thứ gì đó, điều này khiến Địch Tư sặc nước rồi, cũng may có linh lực của Địch Hạo bọc cậu ta lại, nếu không Địch Tư không bị thủy quỷ làm cho chết chìm mà là bị chính bản thân làm cho chết chìm.


Địch Hạo lo lắng ở bên hồ nghĩ biện pháp, cậu không thể xuống nước, nhưng nếu tiếp tục như vậy, Địch Tư khẳng định không kiên trì được thời gian bao lâu, cậu không ngờ, trong hồ này có oán khí lớn như vậy. Đúng lúc này, bên cạnh Địch Hạo đột nhiên có một bóng người nhảy qua, cậu quay đầu nhìn lại, thì thấy Liên Triều đang chạy vượt qua cạnh cậu, nhảy vào trong vòng nước xoáy.


"Bịch" một tiếng, Địch Tư chật vật ngẩng đầu nhìn, trong thoáng chốc, cậu dường như thấy Liên Triều, đôi mắt sau cặp mắt kiếng kia hiện lên ánh sáng màu vàng chói lóa, ánh sáng này không nhu hòa giống như của Địch Hạo, mà rực rỡ đến chói mắt, sáng ngời mê người, giống như có khả năng xua tan hắc ám, trong hồ bị chiếu sáng một mảnh, Địch Tư nháy mắt một cái, đợi Liên Triều tới bên cạnh cậu ta, cậu ta mới phát hiện thật sự là Liên Triều.


Thủy quỷ lại thét chói tai lần nữa, ánh mắt Liên Triều nghiêm lại, ôm lấy Địch Tư, đánh một vệt sáng vàng qua, cắt đứt cái tay của thủy quỷ đang nắm cổ chân Địch Tư, Liên Triều không dừng lại, anh ta thấy gương mặt trắng bệch của Địch Tư, không khí trong vòng bảo hộ của Địch Hạo cho cậu ta đã sắp hết rồi, anh ta ôm chặt Địch Tư bơi lên, tốc độ cực nhanh, thủy quỷ chưa từ bỏ ý định đuổi theo, bị Liên Triều đánh trở về.


Cuối cùng, hai người vọt ra khỏi mặt nước, Liên Triều mang theo Địch Tư lên bờ, mới vừa lên bờ, Địch Tư liền khom người nôn mửa liên tục.


Liên Triều nhíu mày: "Làm sao vậy? Bị thương ở đâu rồi?"


Địch Tư ngẩng đầu, nước rơi xuống từ ngũ quan anh tuấn của Liên Triều, đôi mắt kia đen như mực, căn bản không phải màu vàng, nhưng Địch Tư không nghĩ vừa rồi là ảo giác của cậu ta.


Cho nên rốt cuộc Liên Triều là ai?


Địch Tư chậm rãi nói: "Bên trong có ba cỗ thi thể, ở trong hồ."


"Trong hồ có thi thể? Cậu thấy rõ chứ?" Địch Hạo kinh ngạc hỏi.


Địch Tư liếc mắt: "Nói nhảm, tôi ước gì không nhìn thấy đây, rõ buồn nôn."


Địch Hạo và Liên Triều nhìn nhau một cái, không ngờ thi thể tìm không thấy lại ở dưới hồ, rốt cuộc là ai làm?


"Tôi kêu người vớt lên." Địch Hạo nói, sau đó qua một bên gọi điện thoại.


Liên Triều nhìn người Địch Tư ướt hẹp, cả người dường như còn bị lạnh mà run rẩy, anh ta cau mày nói: "Tới phòng làm việc của tôi, phòng tôi có quần áo."


Địch Tư nghĩ một chút, rồi đồng ý, hai người nói với Địch Hạo một tiếng, Địch Hạo phất tay để họ đi trước, cậu còn phải nói rõ tình huống với bên sở.


Trong phòng làm việc, Địch Tư nhìn Liên Triều tìm quần áo cho cậu, trên người anh ta còn mặc áo sơ mi, áo sơ mi dán lên lưng, lộ ra cơ bắp đường nét rõ ràng ở sau lưng, Địch Tư nhìn một chút, mặt liền đỏ.


"Sao thầy lại xuất hiện ở đó?"


Liên Triều tìm một bộ quần áo so lớn bé một chút, sau đó mở miệng nói: "Tôi ở phòng làm việc thấy một luồng oán khí mãnh liệt, liền ra ngoài xem một chút, không ngờ lại thấy Địch Hạo ở trên bờ hồ tình nhân mà không thấy cậu, tôi biết chắc là cậu rơi vào hồ rồi."


"À, cảm ơn."


Liên Triều quay đầu nhìn Địch Tư.


Địch Tư kỳ quái nói: "Nhìn gì?"


"Ồ, chính là không ngờ cậu ngoan vậy."


Địch Tư nghe vậy, lập tức trừng mắt với Liên Triều.


Liên Triều cười, đứng lên đưa quần áo tìm được cho Địch Tư: "Thay đi."


Địch Tư cầm quần áo không khỏi có chút xoắn xuýt hỏi: "Ở đây?"


Liên Triều buồn cười mở miệng nói: "Nếu không thì sao? Không ở đây thì ở đâu? Lẽ nào cậu còn tính ra ngoài thay?"


Địch Tư bĩu môi: "Chỗ này của thầy còn không có vách ngăn."


Liên Triều cười khẽ một tiếng: "Cậu yêu cầu nhiều quá đấy." Sau đó anh ta vừa nói vừa cởi đồ của mình.


"Thầy làm gì thế!" Địch Tư mở miệng hỏi.


Liên Triều nhíu mày: "Tôi cũng cần thay quần áo có được không."


Địch Tư: ...


Địch Tư quay lưng lại thay quần áo, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Liên Triều nhìn về phía cậu ta từ hứng thú đã trở nên nóng rực, cậu thay quần áo nhanh, sau đó chạy đến ngồi xuống sô pha, chân không chút khách khí mà khoanh trên ghế, không còn cách nào, giày cũng ướt, Địch Tư không muốn đi giày ướt.


Liên Triều cúi đầu ho khan một cái, cũng nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó chân trần đẩy đôi giày duy nhất tới chân Địch Tư. Mặt Địch Tư lại đỏ lên, cậu xoa mặt, nói sang chuyện khác: "Chuyện đó, rốt cuộc thầy là ai?"


"Hửm?"


"Tôi nhìn thấy rồi." Địch Tư đắn đo: "Mắt của thầy, thật ra là màu vàng phải không?"


Liên Triều khẽ cười một tiếng, không có phủ nhận: "Đúng là vậy." Lời anh ta vừa dứt, đôi mắt liền biến thành màu vàng, khiến ngũ quan càng thêm sắc nét, lại khiến Liên Triều mang theo cảm giác sắc bén.


Địch Tư nhìn mà ngẩn ra, cậu chép miệng: "Cho nên vì sao mắt thầy lại màu vàng?"


Liên Triều ghé sát vào Địch Tư, thấp giọng nói: "Bởi vì tôi không phải là người."


"Hả?" Địch Tư sửng sốt: "Đợi đã, thầy, thầy không phải người? Vậy thầy là cái gì? Sao thầy lại không phải người?"


Liên Triều nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Địch Tư, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: "Chẳng lẽ mắt người có thể màu vàng sao?"


"Có lẽ có ngoại lệ thì sao." Địch Tư lúng túng nói.


Liên Triều nhếch miệng: "Đáng tiếc tôi không phải ngoại lệ này, tôi là yêu."


Địch Tư: (⊙⊙)


"... Thầy là chủng loại nào.... Khụ, không phải, ý tôi nói nguyên hình của thầy là gì?"


Liên Triều ngoắc tay, Địch Tư do dự một chút vẫn là xích tai tới, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở ấm nóng hợp thành ba chữ: "Cậu đoán xem?"


Địch Tư: ....


Địch Tư thở phì phò ngồi xuống lại, nhìn bộ dáng nhịn cười của Liên Triều mà bực tức: "Thầy nói với tôi thì có sao đâu!"


Liên Triều đưa một ngón tay lên lắc lắc: "Cậu đoán đi, cậu đoán trúng có thưởng."


Địch Tư bực mình sô pha: "Tôi không đoán! Tôi cũng không đoán ra được! Nhiều loài như vậy!"


Liên Triều giang tay ra: "Vậy tôi lực bất tòng tâm rồi."


Địch Tư hừ một tiếng, không muốn để ý tới Liên Triều nữa.


Lúc Địch Hạo tiến vào nhìn thấy một người cười híp mắt, một người thở phì phò, vội vàng mở miệng hỏi: "Sao vậy?"


Địch Tư thấy Địch Hạo, lập tức mở miệng nói: "Chúng ta trở về đi thôi, tôi không muốn ở lại đây!"


Địch Hạo giang tay ra: "Không được, lát nữa Đại Tần dẫn người tới đây, tôi phải ở nơi này, với lại tôi kêu anh ấy về nhà lấy quần áo cho cậu, cậu ở đây lát thay quần áo, cậu mặc đồ như vậy ra ngoài cũng không tiện đâu."


Địch Tư lắc lắc tay áo thùng thình, nói với Địch Hạo: "Tôi ghét động tác khoanh tay của anh! Tức chết tôi rồi!"


Địch Hạo: ...???


Cậu khoanh tay thì sao chứ?

Bình Luận (0)
Comment