Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 92

Tuổi đẹp nhất là thanh xuân, thời thanh xuân vui vẻ và đẹp đẽ, đương nhiên cũng có phiền não và ưu sầu.


Gần đây Tiêu Diễn đang rơi vào ưu sầu, Thất Thất lại tránh hắn!


Mỗi lần Tiêu Diễn muốn ở riêng với Thất Thất, Thất Thất sẽ kiếm cớ để rời đi, mà lý do cậu dùng nhiều nhất là cậu phải học tập thật tốt, dù sao hai người đã lên cấp 3, việc học bận rộn, nhưng còn một năm nữa mới thi đại học, hắn tin lý do này mới là lạ ấy, huống chi với thành tích ổn định của Thất Thất, hoàn toàn không cần lo lắng, cho nên dù không muốn tin nhưng Tiêu Diễn đau buồn nhận ra một sự thật. Đó chính là Thất Thất đang tránh hắn.


Lúc nhỏ cha Tiêu Diễn là Tiêu Kỳ Phong và Phong U sự vụ bận rộn, thường ném hắn ở nhà Tần Chí và Địch Hạo. Sau khi Tiêu Diễn lớn lên, Tiêu Kỳ Phong và Phong U cũng coi như xong việc muốn bồi dưỡng tình cảm với con trai (thiếu chủ), Tiêu Diễn cũng không bằng lòng trở về. Hắn ở nhà Địch Hạo quen rồi, hơn nữa Thất Thất cũng ở đó, hắn càng không muốn rời đi, hai người trúc mã trúc mã (nếu trai gái là thanh mai trúc mã còn 2 đứa này đều là nam nên là trúc mã trúc mã :v) cùng nhau lớn lên, Tiêu Diễn không ngờ lại xuất hiện tình huống như thế vào lúc này? Lẽ nào Thất Thất chán hắn rồi? Ghét bỏ hắn rồi? Hay là... Thích người khác? Đang yêu đương?


Tiêu Diễn từ trên cầu thang đi xuống, Thất Thất vẫn chưa về, Địch Hạo đang vùi vào lòng Tần Chí xem ti vi ở phòng khách.


Năm tháng dường như không để lại dấu vết gì trên hai người kia, Tiêu Diễn ngồi xuống sô pha, muốn trò chuyện tâm tình với hai người Địch Hạo.


Một phút trôi qua.


Hai phút trôi qua...


Tiêu Diễn mím môi vẫn không biết nên nói gì.


Vẫn là Tần Chí vỗ vai Địch Hạo, mở miệng nói: "Có phải Tiêu Diễn muốn nói gì không?"


Địch Hạo mê mang ngẩng đầu: "Hả, không phải cháu qua đây xem ti vi à."


Tiêu Diễn tức giận liếc mắt, gần đây hắn buồn phiền nên không có tâm trạng duy trì hình tượng nữa, huống chi Thất Thất cũng không ở đây, Tiêu Diễn hắng giọng một cái, rồi nói: "Gần đây cháu có chút phiền muộn..."


Lời còn chưa nói xong liền thấy Địch Hạo tò mò nhìn hắn từ trên xuống dưới, à, bộ mặt tê liệt này, thứ cho Địch Hạo không thể nhìn ra cái gì.


Trong nhà có ba cái mặt liệt, cái này còn khó coi hơn cái kia.


"... Có chuyện gì sao?"


Địch Hạo ngạc nhiên nói: "Chú thực sự không nhìn ra cháu có gì phiền muộn mà? Nói đi... Phiền não tuổi dậy thì à?"


Tiêu Diễn nghẹn một cái.


"... Cháu muốn hỏi một chút, chú không cho phép yêu sớm ạ?" Nếu như Thất Thất thực sự yêu sớm, hắn cũng có lý do để ngăn cản.


Tần Chí nhướng mày, vừa định trả lười thì Địch Hạo xua tay: "Sao lại thế, có thể có thể." Cậu còn tưởng rằng Tiêu Diễn muốn yêu sớm với Thất Thất, phiền não vì lo bọn họ không cho phép, cho nên Địch Hạo hào phóng bày tỏ thái độ của mình, dù sao đều là những đứa con mình nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng đã sớm nhận định. Đương nhiên nếu hai đứa ở bên nhau họ cũng vui vẻ chúc phúc.


Tiêu Diễn lại nghẹn họng lần nữa.


Tần Chí thở dài ở trong lòng, Hạo Hạo nhà hắn hoàn toàn không hiểu được ý tứ của Tiêu Diễn, xoa đầu Địch Hạo: "Ngốc."


"Anh nói gì?" Địch Hạo ngồi dậy từ trong lòng Tần Chí, nhìn chằm chằm hắn.


Tuổi đã cao mà còn mắng cậu ngốc? Đây không phải là tình thú, mà là công kích cá nhân trắng trợn, tuyệt không thể nhịn!


Tần Chí kéo tay Địch Hạo: "Đừng quậy nữa, qua đây." Muốn ôm Địch Hạo vào lòng lần nữa.


"Mơ đẹp nhỉ!" Địch Hạo hất tay Tần Chí: "Em cho anh biết, nếu không nói rõ ràng, hôm nay không rửa chân cho anh nữa!" Đây là sở thích gần đây của bọn họ, mỗi lần đều có thể phát triển thêm một số chuyện khó tưởng tượng nổi.


Tiêu Diễn thở dài, lại yên lặng lên lầu.


Con của nhà khác thời gian này còn đang quậy phá ở bên ngoài, chỉ có mình hắn đã về nhà, Tiêu Diễn không có chuyện gì làm, Thất Thất cũng không cho hắn đi theo, hắn không biết theo ai nữa, càng không biết nên làm gì, không biết nên đi nơi nào tìm Thất Thất, cách duy nhất là về đây chờ Thất Thất về.


Lúc gần tối, rốt cuộc ngoài cửa cũng có tiếng động, Tiêu Diễn mặt không đổi sắc đi tới chỗ cầu thang, thấy Thất Thất từ ngoài cửa đi vào, nỗi lo của hắn mới buông xuống. Nhưng cảm giác vô lực và thất bại lại như thủy triều kéo lên, cho tới bây giờ Tiêu Diễn không biết có lúc mình lại nhát gan như vậy, quả thực làm cho chính hắn cũng thấy khinh thường bản thân, nên hỏi Thất Thất cho rõ nhưng hắn lại sợ. Tiêu Diễn cười tự giễu một cái, nhìn người thiếu niên dáng người cao ngất.


Khi còn bé bộ dáng Thất Thất giống Tần Chí, thế nhưng khi cậu llớn lên, cậu lại không cường tráng như Tần Chí, mà đường nét nhu hòa, cười lên thì dịu dàng, giống như con người của cậu vậy, không xán lạn như mặt trời giống Địch Hạo, mà nhu hòa thanh thuần giống ánh tăng. Không sắc sảo, không chói lọi, nhưng trong lúc lơ đãng có thể hấp dẫn ánh mắt của bạn, khiến bạn không muốn dời mắt đi.


Lúc này Thất Thất đang bước lên lầu, không biết cậu có để ý tới Tiêu Diễn ở bên cạnh cầu thang không, cậu đều cúi đầu, dù lúc đi qua Tiêu Diễn cũng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó vội vàng vào phòng của mình.


Lúc này Địch Hạo đã biết mình ngu ngốc cỡ nào, nhìn tình cảnh này, cũng không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Hai đứa bé này cãi nhau sa?"


Hô hấp của Tiêu Diễn bị kìm hãm, cuối cùng cũng chỉ ngừng ở cửa phòng Thất Thất một chút, sau đó về phòng mình.


Lúc ăn cơm tối, Tiêu Diễn cũng không ra.


Địch Hạo nhìn Thất Thất không biết đã nhìn lên lầu lần thứ mấy, chép miệng một cái rồi nói: "Ba nói này con trai, con đang làm gì vậy? Muốn Tiêu Diễn ra ăn cơm thì con đi gọi nó một tiếng đi."


Thất Thất ngẩn người, cúi đầu cầm chiếc đũa chọc chọc bát cơm, rõ ràng là có chút do dự.


Tần Duệ đặt đũa xuống cái rầm, giơ bát cơm về phía Địch Hạo: "Thêm một bát nữa được không ạ!"


Địch Hạo trợn mắt một cái: "Đồ tham ăn, con tự bới cơm đi!"


Nhìn con trai nhỏ ăn bốn năm chén cơm, lại nhìn con trai lớn đang ủ rũ không ăn một miếng cơm nào. Địch Hạo nhịn không được cảm thán một câu, thực sự là phiền não tuổi dậy thì mà.


Cuối cùng dường như Thất Thất đã hạ quyết tâm, đứng dậy chạy lên lầu. Sau khi tới phòng Tiêu Diễn, Thất Thất đứng ngây ra một lát, sau đó đưa tay lên gõ cửa phòng.


Cửa rất nhanh thì mở ra, bóng dáng Tiêu Diễn xuất hiện ở trước mắt Thất Thất, hắn đã là thiếu niên mười mấy tuổi, chiều cao đã hơn 1m8, vóc người cao ráo rắn chắc, cao hơn cậu khoảng nửa cái đầu, ánh mắt Thất Thất né tránh nói: "Sao không ăn?"


Tiêu Diễn nhìn Thất Thất im lặng không nói, lát sao mới lên tiếng: "Em còn quan tâm anh có ăn hay không à?"


Thất Thất nhìn Tiêu Diễn: "Sao lại không chứ?"


Hai mắt Tiêu Diễn lóe lên, không muốn nhẫn nhịn nữa. Hắn đưa tay kéo Thất Thất, xoay người khép cửa, ôm Thất Thất thật chặt trong lòng, cảm nhận được người trong lòng cứng người lại, ánh mắt Tiêu Diễn hơi ảm đạm, rồi lại lập tức ôm chặt hơn, trầm giọng nói: "Anh rất khó chịu."


"Hả? Anh... Anh làm sao vậy?" Thất Thất vội kêu lên, muốn tránh thoát để xem một chút.


Tiêu Diễn ôm người không buông: "Em không biết sao? Anh nghĩ vì sao anh khó chiu, em nên biết rõ chứ."


Giọng của Thất Thất có chút mông lung: "Em... Em không biết, rốt cuộc làm sao vậy, nếu như em có chỗ nào không đúng thì anh nói cho em biết, em không biết, em không cố ý đâu..."


Thấy Thất Thất càng nói càng gấp, Tiêu Diễn như sống trở lại: "Gần đây em luôn trốn tránh anh, nói cho anh biết vì sao."


Thất Thất bỗng không nói nữa, Tiêu Diễn kéo Thất Thất ra, cậu đang cúi đầu không nhìn Tiêu Diễn, thậm chí còn né tránh ánh mắt của Tiêu Diễn.


"Thất Thất, đừng tránh anh, anh rất khó chịu." Tiêu Diễn lại nói thêm một câu.


Thất Thất sửng sốt, rốt cuộc không tránh Tiêu Diễn nữa, qua một lát, Tiêu Diễn mới nghe cậu nói nhỏ: "Em không biết phải đối mặt với anh thế nào."


Tiêu Diễn nhíu mày: "Vì sao lị không biết..." Lời Tiêu Diễn nghẹn ở cổ họng, hắn ngạc nhiên nhìn mặt Thất Thất đang nhanh chóng đỏ lên, giống như thoa son lên vậy, đột nhiên, hắn dường như nhận ra điều gì, mọi thứ như đều sáng rõ, trong lòng rạo rực vô cùng.


"Thất Thất!" Tiêu Diễn kích động kéo mông Thất Thất, nâng cậu lên.


"Tiêu Diễn!" Thất Thất vội vàng la lên: "Anh... Anh thả em xuống, đừng như vậy!" Nhưng nhìn đôi mắt ngập tràn vui sướng kia của Tiêu Diễn, cậu không biết phải nói thêm gì.


Người cùng cậu lớn lên từ nhỏ, không biết từ lúc nào, thấy hắn sẽ mặt đỏ tim đập, tay chân không biết phải để đâu, muốn lại gần lại nhịn không được tránh né, muốn nói chuyện bình thường, nhưng mỗi lần mở miệng nhịp tim đập sẽ trở nên không bình thường, giống như bị nghẹn ở họng, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, không dám ở chung một chỗ, nhưng lại khát vọng. Loại tâm trjang mâu thuẫn này dằn vặt Thất Thất tới điên rồi, anh Tiêu Diễn của cậu, mỗi lần nhìn anh ấy cậu sẽ thấy ngượng ngùng, làm người ta không thở nổi, nên Thất Thất chỉ có thể trốn tránh, bởi vì cậu không thể duy trì thái độ bình thường khi đối mặt với người thầm mến trong lòng như Tiêu Diễn.


Quả nhiên là phiền não tuổi dậy thì mà.


Sao Tiêu Diễn còn không hiểu chứ, hắn cảm thấy mình quá ngu ngốc, thậm chí ngay cả cái này còn không phát hiện ra, quả thực có lỗi với chỉ số IQ của mình, tuy nhiên bây giờ chỉ số IQ cao đã bay biến đi đâu mất, chỉ còn gương mặt cười ngây ngô, nhìn Thất Thất một chút, nhịn không được mà bật cười.


"Em thích anh phải không." Tiêu Diễn hỏi.


Thất Thất đỏ mặt nắm cổ áo Tiêu Diễn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh bế em như vậy không mệt sao?"


Tiêu Diễn cười híp mắt: "Nếu như có thể, anh muốn bế em cả đời."


Thất Thất mím môi cười rộ lên: "Vậy em cũng bằng lòng cho anh bế cả đời."


Trong nháy mắt đánh thẳng vào tim Tiêu Diễn, tay Tiêu Diễn siết thật chặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thất Thất: "Anh đổi ý rồi."


"Hả?"


Tiêu Diễn đặt Thất Thất xuống, đưa tay lên vuốt trán Thất Thất: "Hiện tại có chuyện muốn làm hơn."


Thấy Tiêu Diễn chậm rãi cúi đầu xuống, Thất Thất không khỏi nắm chặt cổ áo Tiêu Diễn, căng thẳng nín thở.


"Đừng sợ." Tiêu Diễn lẩm bẩm.


Quả nhiên nụ hôn đầu tiên vẫn xảy ra ở thời kỳ thanh xuân mà.


Sau đó, có lẽ do hai người đều nói ra nên Thất Thất không trốn tránh nữa, ngược lại còn kề cận với Tiêu Diễn nhiều hơn trước, mỗi ngày đều nở nụ cười rạng rỡ làm mù mắt của mọi người.


Bữa tối, Tần Duệ cắn đũa trợn mắt nhìn hai người đang đút tới đút lui ở đối diện, buồn nôn muốn chết rồi!


Địch Hạo ăn xong nhìn về phía Tần Duệ, vẻ mặt kinh ngạc: "Hả? Con trai, sao hôm nay con ăn không hết một chén luôn vậy?"


Tần Chí cười gắp đồ ăn cho Địch Hạo: "Có lẽ chỉ lo gặm đũa."


Tiêu Diễn hừ cười nhìn Tần Duệ, nghe nói ngày đó hắn không xuống ăn cơm, Tiêu Diễn đã ăn thêm hai bát, ha ha.


Thất Thất gắp một cục thịt viên vào bát Tần Duệ, cười nói: "Được rồi, em mau ăn cơm đi, không phải lát nữa muốn gọi video với Nghiêu Nghiêu sao?"


Một câu nói thành công dời lực chú ý của Tần Duệ, Tiêu Diễn xoa tay Thất Thất, bất đắc dĩ cười một cái.


Có tranh sủng thế nào, thì người ở trước mắt em vẫn phải là anh.

Bình Luận (0)
Comment