Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 14

"Tí tách "

Thanh âm như máng xối từ đằng xa mơ mơ hồ hồ truyền đến, mang theo khí tức rét lạnh, càng ngày càng gần, cuối cùng chôn vùi tại địa phương không người biết.

Trong phòng theo dõi, Khâu Viễn cùng Tần Chí vừa trò chuyện, nhưng cũng một bên phân thần theo dõi hình ảnh trên camera. Lúc này, Khâu Viễn buông xuống rượu đỏ trong tay, cau mày chỉ vào một hình ảnh trong máy theo dõi nói rằng, "A Chí, cậu mau nhìn nơi đó."

Tần Chí hơi nhìn qua, này vừa thấy, cũng nhíu mày.

"Thứ nha" một tiếng truyền đến, TV đột nhiên biến đen, sự yên tĩnh đột ngột đánh gãy ba người đang chơi bài, ba người phản ứng rất nhanh lập tức đồng loạt quay đầu nhìn qua lại, lại nhìn thấy TV cũng chỉ là biến đen mà thôi, cũng không có dấu hiệu quái dị nào.

May là như thế, Tần Hiểu ba người vẫn là buông xuống bài trong tay, không có tâm trạng muốn chơi tiếp, thay nhau cầm lên những đồ vật đã chuẩn bị trước, rồi lại nhìn thấy Địch Hạo cũng không có động tác gì, ba người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết phải làm gì cho đúng.

"Ai, tôi nói, loại tình huống này là bình thường sao?" Vẫn là Tần Hiểu cất tiếng đánh vỡ sự trầm tĩnh.

Nhưng mà cũng không có người trả lời cậu —— bởi vì Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền cũng không biết đây rốt cuộc là bình thường hay không bình thường, về phần Thất Thất cùng Địch Hạo, càng không rảnh trả lời Tần Hiểu.

"Tí tách "

"Tí tách "

Âm thanh giọt nước giống như càng ngày càng gần, vừa giống như bên tai, rồi lại không giống như vậy, trái phải nhìn lại, cũng không có bất cứ sự khác thường gì, mông mông lung lung nghe như không thực.

Tần Hiểu lạnh hết cả sống lưng, cậu giống như nghe được thanh âm nào đó, nhưng cẩn thận lắng nghe rồi lại giống như ảo giác.

Địch Hạo yên lặng một tay nặn ra thủ quyết, thả ra linh khí, xa xa mà hướng về phía Hà tiểu thư trên người đánh tới, thủ quyết này có thể bảo lưu khí tức trên người Hà tiểu thư, nhưng cũng sẽ không để cho thủy quỷ có thể lập tức tìm được vị trí chính xác của cô ấy, sẽ chỉ ở trong phòng tán loạn một hồi, đừng hỏi cậu vì cái gì muốn làm như vậy —— nếu để thủy quỷ lập tức tìm được Hà tiểu thư, vậy cậu còn chơi cái gì.

Nghi hoặc trái phải nhìn nhìn, trừ bỏ màn hình TV tối đen, bốn phía cũng không có gì biến hóa, nhưng là Tần Hiểu vẫn là nghi hoặc sờ sờ phía sau lưng, lại gãi gãi lỗ tai —— cậu vẫn là cảm giác có cái gì đó, có chỗ không thích hợp.

"Mọi ngươi thật sự không phát giác cái gì tới sao?" Tần Hiểu chần chờ nói, "Tôi như thế nào giống như nghe thấy tiếng giọt nước mưa?"

Địch Hạo trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc —— cậu không nghĩ tới trực giác Tần Hiểu lại mạnh như vậy, cậu còn tưởng rằng Tiêu Kiền là người đầu tiên sẽ cảm giác được điều không thích hợp chứ.

Tiêu kiền cùng Từ Tử Hạo nghe xong Tần Hiểu nói, cũng cẩn thận cảm thụ một chút.

Từ Tử Hạo vẻ mặt mờ mịt, "Âm thanh nào? Tôi cái gì đều không nghe thấy a?"

Ngược lại Tiêu Kiền sắc mặt có chút ngưng trọng không có mở miệng nói chuyện.

Bên trong phòng theo dõi, Tần Chí cùng Khâu Viễn ngược lại trầm mặc, chính là thoáng nhíu mày, tiếp tục cẩn thận quan sát theo dõi khí bên trong hình ảnh.

Bên này Tần Hiểu ba người còn đang nghi hoặc, đáng tiếc trên thực tế, đã không có thời gian làm cho bọn họ tiếp tục nghi hoặc.

"Thử nha "

"Thử nha "

Trên đỉnh đầu đèn điện nhấp nháy mấy cái, còn không cho ba người Tần Hiểu thời gian phản ứng, liền toàn bộ tắt ngúm.

Trong phòng theo dõi, Tần Chí cùng Khâu Viễn hai người nhìn thấy tình trạng này, lập tức từ trên ghế dựa bật dậy, ngược lại không có động tác khác biệt gì, chính là hai người sắc mặt nhiều ít có chút ngưng trọng. Thời gian này tuy rằng hình ảnh bên trong thiết bị đều đen, nhưng là camera có công năng nhìn ban đêm, hai người bọn họ vẫn là có thể thấy hình ảnh rõ ràng.

Đèn điện bỗng nhiên tắt phụt, trừ bỏ Địch Hạo cùng Thất Thất, ba người nhiều ít có chút phản ứng không kịp, chính là tố chất tâm lý đều không tồi, ngược lại không có la to, chỉ là phản ứng hơi chậm, chờ sau khi phản ứng kịp, lập tức tay chân tán loạn cầm đèn pin lên.

"Ba" một tiếng, chốt mở mở ra, ba cái đèn pin cũng đủ để chiếu sáng một mảng hắc ám trong phòng.

Lúc này, Địch Hạo ôm Thất Thất đang ngồi ở sô pha một góc, Tần Hiểu ba người lúc chơi bài tránh bất tiện nên ngồi thành hình tam giác, Tần Hiểu ngồi ở trên ghế sa lông cùng Địch Hạo, Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền từng người ngồi một cái sô pha đơn, phân biệt ngồi ở Tần Hiểu hai bên.

Sau khi đèn pin mở ra, ba người theo bản năng qua lại chiếu bên trong, hiển nhiên là muốn tìm cái gì, về phần phản ứng khi thật sự nhìn thấy, cũng chỉ có ba người bọn họ từng người rõ ràng.

Chính là chiếu trong chốc lát, ba người thế nhưng đều không có phát hiện gì, chính là Tần Hiểu cảm thấy sau lưng mình càng lạnh mà thôi.

Nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, Tần Hiểu mở miệng nói rằng, "Như thế nào cái gì đều không có?"

Từ Tử Hạo khoát tay cầm đèn pin, lãnh tĩnh mở miệng, "Không phải là cái gì đều không có, mọi người không phát hiện độ ấm bốn phía đều giảm xuống rất nhiều sao?" Nói xong còn dùng đèn pin chiếu chiếu Địch Hạo bên kia, ý bảo bọn họ nhìn qua đi.

Hai người quay đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Địch Hạo cầm một thảm lông trên ghế sa lông bọc người Thất Thất lại, hiển nhiên là độ ấm đang giảm xuống, sợ bảo bảo nhà mình bị cảm lạnh.

Thấy ba người đều nhìn mình, Địch Hạo ý tứ hàm súc không rõ hướng về phía ba người mỉm cười —— tiếp tục nghi ngờ đi, như vậy ta rất thích.

Tuy rằng không biết có ý tứ gì, nhưng vẫn là sợ tới mức Tần Hiểu ba người lập tức dời đi tầm mắt.

Cứ như vậy, Tiêu Kiền cùng Tần Hiểu lúc này mới phát hiện, quanh thân độ ấm thật sự giảm xuống rất nhiều.

"Tí tách "

"Tí tách "

Lại nghe thấy!

Tần Hiểu ngoáy ngoáy lỗ tai, lần thứ hai hoài nghi đây rốt cuộc có phải mình bị ảo giác không, chính là đặt ở bên trong tình cảnh này, cậu lại không rảnh đi đánh lừa giác quan của mình. Ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo sắc mặt cũng có chút quái dị, Tiêu Kiền sắc mặt là có chút trắng bệch, Từ Tử Hạo ngược lại rất hưng phấn giống như...Đang dựng thẳng lỗ tai nghe?

"Hai người cũng nghe thấy tiếng nước sao?" Tần Hiểu mở miệng nghi ngờ hỏi.

Lập tức hấp dẫn hai cái tầm mắt, Tiêu Kiền sắc mặt tái nhợt gật đầu, Từ Tử Hạo ánh mắt hơi lạnh nhìn hắn, nói ra một câu "Long trời lở đất", "Tôi quả thật cũng nghe thấy, hơn nữa cảm giác một chút, " dừng một chút, Từ Tử Hạo vươn ra ngón tay chỉ Tần Hiểu, xác thực chính là đằng sau Tần Hiểu, "Giống như tiếng giọt nước mưa là từ phía sau anh truyền tới."

Một trận trầm mặc...

Tần Hiểu cổ đều cương, động cũng không dám động.

Địch Hạo có chút tán thưởng nhìn Từ Tử Hạo —— năng lực điều tra của tiểu cảnh sát này ngược lại thực sắc bén a.

Thời gian này, ba người đều rõ ràng đã nhận ra một đạo khí tức âm lãnh, hơn nữa giống như càng ngày càng gần.

Tiêu Kiền buồn rười rượi nhìn về phía Địch Hạo, liền nhìn thấy Địch Hạo từ trong túi áo của Thất Thất lấy ra một vòng tơ hồng, sau đó... Ném cho ba người bọn họ.

Nhất thời, ba người đều có một loại dự cảm không tốt.

Nghe thấy Địch Hạo mở miệng nói rằng, "Tôi thân đủ linh thể, quỷ quái tầm thường không dám tới gần, hơn nữa tôi còn cần chiếu cố cho con mình nữa, liền phiền toái ba người giúp một chút vậy"

Ba người khóc không ra nước mắt —— mẹ nó! Trước không phải cậu nói ba chúng tôi không phải làm gì sao, cái gì cũng sẽ không, căn bản không cần chúng tôi sao! Đây là có chuyện gì!

Ba người phẫn nộ nhìn qua, lại nhìn thấy ánh mắt vô tội của THất Thất đang tựa trong lòng Địch Hạo, chờ mong nhìn bọn họ.

Nhất thời lại là một trận trầm mặc, trầm mặc qua đi, ba người yên lặng cầm lên tơ hồng, Tần Hiểu lành làm gáo vỡ làm muôi hỏi, "Cái này đến tột cùng sử dụng như thế nào!"

"A, cái tơ hồng này không cần ba ngươi làm gì, mặt trên tơ hồng này đã có linh khí cùng bùa của tôi, là dùng để giữ quỷ, cho nên, " Địch Hạo hướng về phía ba người sáng lạn cười một chút, "Cho nên ba ngươi chính là sau khi nhìn thấy quỷ thì bắt nó vào trong vòng là được"

Sau khi nhìn thấy quỷ... Còn muốn bắt nó vào trong vòng?...

Tiêu Kiền gian nan nuốt một ngụm nước bọt, "Cái kia... Quỷ ở nơi nào, chúng ta thế nào thấy được?"

"A!" Địch Hạo gật đầu, "Tôi quên các ngươi cũng không có mắt âm dương, là nhìn không thấy thủy quỷ nha." Nhìn ba người khóc không ra nước mắt, Địch Hạo híp mắt cười, "Yên tâm, tôi sẽ làm cho thủy quỷ hiện hình." Sau khi nói xong, Địch Hạo vươn ra tay phải, ngón áp út từ giữa chỉa chỉa, ngón trỏ ôm lấy ngón áp út, đầu ngón tay xuống phía dưới, đại mỗ chỉ ngón út đầu ngón tay đều thu vào lòng bàn tay, ngón giữa hướng lên, dẫn vào linh khí, sau đó hướng về phía mặt sau một lóng tay.

Ba người theo phương hướng ngón tay Địch Hạo chỉ nhìn qua, kia mặt sau... Đúng là đằng sau Tần Hiểu...

Tần Hiểu cứng ngắc quay đầu qua, liền nhìn thấy cảnh tượng hắn chưa bao giờ được thấy.

Ai cũng không có phát hiện sô pha sau lưng đã liên tiếp nhỏ nước, hơn nữa chỗ những giọt nước ngưng đọng đã biến thành một cái vũng nước nhỏ,mà vũng nước kia, cách Tần Hiểu quá gần.

Ngay khi tay của Địch Hạo chỉ ra phía sau, vũng nước kia thế nhưng tạo nên sóng gợn, một vòng một vòng, sau đó ba người liền nhìn thấy bên trong vũng nước xuất hiện hai bàn chân bất thường, phi thường lớn, nhìn kỹ, mới phát hiện cái chân này dường như bị bọt nước làm phồng, sau đó một vòng vòng theo hướng về phía trước, xuất hiện chính là bộ y phục nữ niên đại 60, đã có nhiều chỗ bạo liệt mở ra, đúng là do thân mình ngâm nước lâu tạo ra. Lúc này lộ ra mặt trên bộ quần áo, tích táp hạ xuống tất cả đều là nước.

Tần Hiểu đầu càng dương càng cao, liền nhìn thấy cách mình rất gần phía trước, xuất hiện gương mặt bị trương lên trắng bệch, sưng tấy không chịu nổi, tràn đầy dấu ban trên mặt, không có ánh mắt, chỉ có tròng trắng hướng về phía trước, mờ mịt nhìn chung quanh, không biết đang tìm kiếm cái gì, cái miệng đang mở còn không ngừng nhả ra nước, như là ở trong thân thể thủy trang quá vẹn toàn, đều từ miệng tràn ra.

Hút một hơi khí lạnh, Tần Hiểu lập tức từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, dị thường nhanh nhẹn chạy tới phía sau Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo, hai cái người đang phát ngốc kia cũng bị Tần Hiểu làm cho tỉnh, đều từ phía trên ghế sa lon đứng lên, nhất thời cứng đờ tại chỗ không dám động —— hiển nhiên đều đang ở trạng thái khiếp sợ, đã quên nên làm gì.

Mà thời gian này, bên trong phòng theo dõi, Tần Chí cùng Khâu Viễn hai người cũng tinh tường nhìn thấy hình ảnh từ bên trong camera truyền đến hình ảnh, hai người nãy giờ không chút hoang mang, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, cho dù hai người này núi băng lớn trước mặt cũng không đổi sắc, bây giờ đều cảm thấy kinh ngạc.

Bất quá Tần Chí cùng Khâu Viễn kinh ngạc cũng chỉ thoáng qua, lập tức liền điều chỉnh lại, hơn nữa, hai người ngược lại không có cảm xúc kì lạ nào, Tần Chí thậm chí ngả ra sau lưng ghế dựa, cầm lấy rượu đỏ uống. Tố chất tâm lý quả thật không phải là người, khó trách có thể chỉ tay chống lên một mảnh đế quốc thương nghiệp, đây đều là dựa vào năng lực a.

Khâu Viễn chống đầu nở nụ cười, "Này thật đúng là để tớ mở mang tầm mắt."

Tần Chí uống một hơi rượu đỏ nói rằng, "Cậu vẫn là trước suy ngẫm sau khi án tử này kết thúc phải nộp lên trên như thế nào đi."

Khâu Viễn lập tức thu hồi tươi cười, bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Chí —— này thật là đau đầu, chẳng lẽ là hắn còn có thể viết bên trong văn kiện là thủy quỷ giết người sao?
Bình Luận (0)
Comment