Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 23

Ba người liếc nhau thầm nghĩ - Nguy rồi!

Địch Hạo vội vàng đứng dậy, hướng phía sau núi chạy tới. Tần Chí ôm lấy Thất Thất bị bỏ lại, cùng Khâu Viễn vội vàng đuổi theo.

Chờ ba người cùng đi qua, nhìn thấy một đám học sinh lo lắng vây quanh lối vào cổ mộ, có người còn ôm phó giáo sư đang hôn mê

Bành Vũ cùng Tần Hiểu nhìn thấy Địch Hạo nhanh chóng đi tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Địch Hạo mở miệng hỏi

Bành Vũ đem Địch Hạo kéo đến bên cạnh trộm nói: "Vừa rồi phó giáo sư không biết vì cái gì đi tới lối vào cổ mộ, lúc ấy tớ đang ở hướng ông ấy đi tới, cho nên tớ thấy rõ có một bàn tay từ cổ mộ duỗi ra, muốn đem phó giáo sư kéo vào. Sau đó tớ liền đi qua kéo ông ấy lại, khả năng là lão nhân lớn tuổi, chịu không nổi kích thích liền ngất đi. Kết quả không đợi chúng ta dàn xếp xong cho phó giáo sư, những học sinh khác lại chạy tới, có một cô gái giống như phó giáo sư đến gần cổ mộ, kết quả bị kéo vào. Ai, lúc ấy đều tại tớ sơ suất, không phải..."

Địch Hạo vỗ vai Bành Vũ an ủi hỏi tiếp "Trừ cậu ra, còn ai nhìn thấy cái tay kia không?"

Bành Vũ lắc đầu "Chắc không có ai nhìn thấy, bởi vì tất cả mọi người đều không có phản ứng gì đặc biệt. Hơn nữa lúc ấy Tần Hiểu nhìn thấy tớ đi qua kéo người, thân thể của tớ cũng chắn một chút lối vào cổ mộ... Cái kia... Cô gái bị kéo vào phải làm sao đây?"

Sắc mặt Địch Hạo trầm trọng lắc đầu "HIện tại đi xuống, chỉ sợ cô ấy cũng lành ít dữ nhiều, xác ướp cổ vừa mới tỉnh lại nhất định là muốn hút máu"

Lúc này Tần Hiểu mở miệng nói rằng "Cô gái đó là một học sinh khoa giám định di sản văn hóa, gọi Bành Khê, cô ấy... thực sự không có khả năng sống sót sao?"

"Theo lí thuyết, từ lúc chúng ta đuổi tới nơi này đến bây giờ, đủ để cái xác ướp cổ bên trong đem cô bé hút máu, chỉ cần là xác ướp cổ thi biến liền nhất định muốn máu. Hơn nữa, cái xác ướp cổ này ngủ say ngàn năm, vừa mới tỉnh lại, lệ khí khó tiêu, cần nhờ giết người để bình ổn. Sở dĩ không đi ra, có thể là bị cái gì hạn chế, điều này liên quan tới việc nó không đủ tinh khí. Chính là một khi nó hút đủ máu người liền có khả năng làm hại người khác. Cho nên, hiện tại xác ướp cổ kia yêu cầu bức thiết nhất chính là máu người. Cô gái tên Bành Khê kia có thể không sống nổi" Địch Hạo dừng một chút, tiếp tục nói "Hơn nữa, ở tình huống nhiều người như vậy bị kéo xuống, tôi hiện tại đi vào cũng không thích hợp. Vào bên trong sẽ quấy nhiễu cái xác ướp ấy, nếu đến lúc nó liều mạng cá chết lưới rách, khả năng sẽ tạo nhiều thương vong... Báo nguy đi, để Khâu Viễn đến xử lý, cậu đi tìm các vật phẩm của cô bé kia, sau đó giao cho tôi. Tôi hiện tại cùng Khâu Viễn thương lượng một chút" Nói xong, Địch Hạo liền đi tìm Khâu VIễn cùng Tần Chí đang trấn an mọi người.

Tần Hiểu nhìn bóng dáng Địch Hạo, đột nhiên thở dài

Bành Vũ nhìn Tần Hiểu, nhịn không được mở miệng nói:"Có phải hay không cảm thấy Địch Hạo có chút lý trí quá? Thậm chí là có chút tàn nhẫn...BỞi vì hắn không có lập tức xuống cứu người, một chút hy vọng cũng không có"

Tần Hiểu lắc đầu "Không phải là cảm thấy tàn nhẫn, bất quá... anh ấy vẫn luôn là thế này phải không? Cho rằng không còn một chút hy vọng... liền lập tức buông tha. Nếu, tôi nói là nếu, có kỳ tích phát sinh thì sao?"

Bành Vũ đem ánh mắt đặt ở trên người ĐỊch Hạo lắc đầu "Cậu không hiểu cậu ấy, Địch Tiểu Hạo kỳ thực tâm rất nhuyễn, nhưng là, một người năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng lớn. Cậu ấy không thể bởi vì chuyện nhỏ mà để lớn chuyện, cậu biết không, xác ướp cổ so với sự tồn tại của quỷ còn đáng sợ hơn, bởi vì chúng nó có thực thể. Cho dù là Địch Tiểu Hạo, muốn đối phó chúng nó cũng phải tốn một phen công phu. Huống chi cậu vừa rồi cũng nghe thấy Địch Tiểu Hạo nói, bên trong là xác ướp cổ ngàn năm, bất tử bất diệt. Nếu Địch Tiểu Hạo thật sự đi xuống đấu cùng nó, không chỉ sẽ đánh rắn động cỏ, còn sẽ kinh động những học sinh bên ngoài. Đến lúc đó sự tình sẽ phát sinh đến mức không thể vãn hồi"

Bành Vũ đem tay đặt ở trên vai Tần Hiểu vỗ vỗ: "Lại nói, bây giờ là xã hội pháp chế, Địch Tiểu Hạo dưới ánh mắt nhiều người như vậy đi vào chính là phạm pháp. Hành vi của cậu ấy cũng rất kỳ quái, ở trong xã hội này là không được thừa nhận, đến lúc đó mọi chuyện càng thêm phiền phức cậu hiểu không? Hơn nữa tuy rằng Địch Tiểu Hạo cho rằng cô bé kia không còn sống, nhưng là không phải vẫn muốn tìm vật phẩm trên người cô bé ấy sao? Cậu ấy là muốn điều tra xem đến tột cùng cô ấy có còn sống hay không. Đương nhiên, tôi cảm thấy vẫn là không nên ôm hy vọng quá lớn"

"Ân, tôi có thể hiểu được, kỳ thật ngẫm lại, hành vi này của Địch Hạo có lẽ là cách giải quyết tốt nhất, chính là mọi người bình thường vẫn là tình cảm lấn át lý trí. Biết rõ như vậy là tốt nhất, nhưng là đối với người tình cảm mà nói, khả năng mỗi người vẫn nhận định lúc ấy đi xuống mới tốt"

"A, dù sao muốn đi xuống cũng không phải bọn họ, nếu các người thật sự muốn cứu người như vậy, vì cái gì trước khi Địch Hạo tới, không đi xuống? Đương nhiên, những người này cũng có tôi, bản thân tôi thập phần sợ hãi, đánh chết cũng sẽ không đi xuống. Cho dù không sợ hãi, tôi cùng cô bé kia cũng không quan hệ gì, không có khả năng vì cô ấy mà đánh cược tánh mạng của mình. TÔi tự nhận tôi không có khả năng sống sót bên trong cổ mộ, chớ nói chi là cứu người. Hơn nữa, trong này trừ cậu ra, Địch Hạo không quen ai, cậu ấy có thể bảo toàn được mọi người đã là không tồi, đừng khiến cậu ấy thêm gánh nặng."

Tần Hiểu trầm mặc gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, người ta dựa vào nặng lực để giải quyết mọi chuyện, mà chính mình còn muốn ở một bên khoa tay mua chân.

"Ai, kỳ thật Địch Hạo không thể đi xuống cứu người, trong lòng cũng thập phần khó chịu. Tôi cùng cậu ấy lớn lên, tôi có thể hiểu trong lòng cậu ấy nghĩ gì, chính là trên thế giới này có rất nhiều chuyện khiến người ta bất lực, nhất là loại chuyện sinh tử này. Địch Hạo từ nhỏ đến lớn thấy rất nhiều, vô luận là người hay là quỷ. Cho nên cậu cũng không cần tự trách mình không thể đi xuống cứu người, nếu không đến lúc đó mạng của cậu cũng không giữ được."

"Kia, tôi còn muốn đi tìm đồ dùng của Bành Khê" Tần Hiểu cần chờ nói

"Tìm đi, Địch Tiểu Hạo cũng không phải chỉ muốn cho cậu biết Bành Khê chết hay sống, mà cậu ấy còn muốn cho mình một cái an ủi trong lòng. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy gặp chuyện thế này, đều sẽ làm như vậy, mặc dù có điểm lừa mình dối người, nhưng là nếu không làm thì cậu ấy sẽ tự trách đến chết"

"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi liền đi tìm"

Địch Hạo đem Thất Thất đặt ở bên người một đám học sinh, để bé an ủi nhóm học sinh này một chút, sau đó đem Khâu Viễn cùng Tần Chí đi đến một bên, đem mọi chuyện nói qua một lần.

Khâu Viễn gật đầu "Nếu hiện tại xảy ra chuyện, thậm chí liên quan tới mạng người, tôi đây liền gọi người tới. Vừa lúc Tiêu Kiển bởi vì chuyện lần trước đã chuyển đến tổ chúng ta, tôi có thể gọi Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo lại đây" Nói xong, hắn nhìn nhìn Địch Hạo "May mắn tôi có dự kiến trước, biết gặp cậu sẽ thường xuyên phát sinh loại chuyện này, đến lúc đó không thể thiếu tôi bọc hậu, cho nên trước đó tôi đã đem Tiêu Kiền điều đến, nếu không hiện tại nhân thủ không đủ, điều những người khác tới cũng không dễ nói"

Địch Hạo trừng mắt liếc Khâu Viễn một cái

Khâu Viễn dời đi tầm nhìn "Được rồi, để tôi đi gọi điện". Sau đó liền chạy đi chỗ khác

Tần Chí nhìn Khâu Viễn đi sang một bên, sau đó tiến đến bên người Địch Hạo "Loại chuyện này cậu không cần tự trách, cho dù đi xuống cứu người cũng chỉ là vô ích, thậm chí là đánh rắn động cỏ, cho nên, lựa chọn của cậu như vậy là rất chính xác"

Địch Hạo giật mình ngẩng đầu nhìn Tần Chí, nhịn không được hỏi "Anh... không thấy tôi tàn nhẫn vô tình sao?"

Tần Chí lắc đầu: "Có đi mới có lại, tuy rằng cô bé kia thực đáng thương, nhưng tôi tin tưởng vào kinh nghiệm cùng phán đoán của cậu, cậu biết phải làm thế nào là tốt nhất. Bởi vì chuyện này, người thường chúng ta không hiểu, cũng không có quyền phán xét quyết định của cậu. Nhưng tôi tin rằng cậu không phải là người vô tình."

Ánh mắt Tần Chí đen thẳm, như là hố đen vũ trụ, hắn nhìn một người nói, như muốn đem người đó khảm vào trong. Địch Hạo vội vàng cúi đầu, che dấu sự chật vật cùng xúc động trong mắt - cậu thật sự không nghĩ Tần CHí có thể nói ra những lời như thế.

Lối vào cổ mộ vừa mới mở ra, không đủ để mọi người xuống huyệt, bởi vì bên trong khuyết thiếu không khí, trong đó còn tồn tại xú khí tổn hại đến cơ thể người sống, không biết bên trong sẽ gặp phải nguy hiểm gì, cho nên đám học sinh cũng không dám đi xuống cứu người. Nói đến nói đi, đây chính là bản năng của con người, không phải là ích kỉ, mà là bản năng bảo hộ chính mình khi gặp nguy hiểm. Đương nhiên vẫn có người chịu hi sinh thân mình để cứu người, nhưng người như vậy rất hi hữu. Thực rõ ràng, đồng học của cô bé xấu số này không ai nằm trong số người hi hữu kia, cho nên dù tất cả mọi người đều lo lắng, nhưng không một ai dám đi vào, khuyết thiếu dũng khi cùng quyết tâm. Bọn họ dù sao vẫn còn là sinh viên, cho dù là thiên chi kiêu tử, gặp loại chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào người khác tới giải quyết. Mà việc làm của bọn họ hiện tại, đơn giản chính là mở miệng lo lắng nói "Không biết Bành Khê thế nào", "cậu ấy có xảy ra chuyện gì không", "cảnh sát như thế nào còn chưa tới? ", "nhanh nghĩ biện pháp cứu cô ấy lên"... Hiện thực thật sự rất thảm thương. VỪa bất đắc dĩ lại luống cuống.

Chúng ta có thể phê phán loại hành vi này sao? Chúng ta không có quyền đi phê phán, bởi vì chúng ta chính là một trong số đó.

Tần Hiểu nghe những lời này, trong lòng có chút bi thương cùng bất đắc dĩ, bọn họ có lẽ không biết Bành Khê sớm đã chết, cậu cầm bàn chải của Bành Khê đi đến bên Địch Hạo, sau đó đưa qua, trong lòng thế nhưng có chút ngại ngùng "Cái kia... Đây là bàn chải Bành Khê vẫn luôn dùng, không biết có được không"

Địch Hạo gật gật đầu, nói: "ĐƯợc"

Đem bàn chải đặt trên tay, Địch Hạo lấy ngón trỏ tay trái chỉ vào bàn chải, sắc mặt có chút tái nhợt niệm vài câu chú ngữ.

Huyết tích trên bàn chải dạo qua một vòng, sau đó lập tức triệt để dung nhập vào trong bàn chải, theo chú ngữ Địch Hạo niệm, bàn chải rung động càng lúc càng nhanh, lạch cạch một tiếng, bàn chải rớt xuống. ĐỊch Hạo lung lay một chút, Tần Chí ôm lấy bả vai nhìn chằm chằm cậu "Không có việc gì đi"

Địch Hạo lắc đầu "Không sao, chính là dùng một giọt tinh huyết, dưỡng thương sẽ ổn" Nói xong, hắn nhìn bản chải bị chặt đứt trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hiểu "Cô ấy... đã không còn sinh khí"

"Ân" Tần Hiểu gật đầu, tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng là thực đáng tiếc, cứ như vậy mất đi một mạng người.

"Đi, bây giờ phải nghĩ cách làm thế nào đối phó với xác ướp cổ bên trong" Tần CHí mở miệng nói"Cái xác ướp cổ vừa mới tỉnh lại, máu một người nhất định không đủ để thỏa mãn nó"

"Ân, cho nên kế tiếp, mọi người tốt nhất đừng tới gần cổ mộ, nếu có thể, thì đưa nhóm học sinh này trở về đi"

"Có thể, nói bên phía cảnh sát, tôi sẽ liên hệ với hai trường, để nhóm học sinh này trở về" Khâu Viễn nói chuyện điện thoại xong đi tới "Bất quá, chỉ để Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo qua đây, hai người nhân thủ đủ sao?"

"Anh tính mang đến một đống cảnh sát không có đất dùng đến đây sao, hai người bọn họ dù sao cũng có tác dụng giúp đỡ, đến lúc đó không cần phải giải thích lời vô nghĩa nhiều. Dù sao học sinh sau khi trở về, nơi này cũng sẽ không có ai đến. Đến lúc đó anh để cho Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo đến những gia đình địa phương, giả bộ làm cảnh sát phá án"

"Chúng ta thực sự là đang phá án a. Tôi nói với cấp trên là có người chôn dấu thi thể, để hai bọn họ đến tìm thi thể" Khâu Viễn nhún vai nói "Đây là lần đầu tiên tôi đại tài tiểu dụng, lãnh đạo còn tưởng đầu óc tôi có vấn đề, thế nhưng lại nhận loại nhiệm vụ này"

"Tôi xem anh cũng là có bệnh, đến lúc đó tìm chỗ nào để chôn thi thể a?" Địch Hạo không còn lời gì để nói

"Cái kia là xác ướp cổ nha"

"Lăn!"
Bình Luận (0)
Comment