Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 30

Ăn cơm xong, Viêm Minh mang theo Tần Hiểu đi tới một phòng giải phẫu khác, đẩy cửa đi vào, Tần Hiểu nhìn thấy bên trong có hai người, trừ bỏ nam sinh đến tìm Viêm Minh, còn một nữ sinh khác, trông cũng rất đáng yêu —— thật không giống bộ dáng một người biết giải phẫu thi thể.

"Đây là cỗ thi thể kia?" Viêm Minh nhìn mặt nữ thi trên bàn giải phẫu hỏi

" Đúng vậy, chính là cô ấy." Nữ hài hồi đáp.

Tần Hiểu ngẩng đầu xem qua, nữ thi trên bàn giải phẫu trông qua còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên, thi thể cả người xích lõa, sạch sẽ, nhìn không ra nguyên nhân tử vong.

" Khối thi thể này là hôm nay đưa tới? Nguyên nhân tử vong là gì?" Viêm Minh tiến đến bên cạnh xác chết, một bên quan sát một bên hỏi.

" Là ngày hôm qua đưa tới, bất quá lúc ấy không có xử lý, hôm nay mới đưa đến đây, nghe nói cô bé này là đột nhiên cơ tim tắc nghẽn mà chết, chính là thân nhân của cô ấy lại nói cô chưa từng có tiền bệnh trước đây, hơn nữa, lúc ấy cô bé này là đang ngủ ở phòng mình, ngày hôm sau cha mẹ của cô mới phát giác có điểm không đúng, nên đi gọi cô ấy, mới phát hiện cô ấy nằm trên giường chết đã lâu, cha mẹ của cô ấy cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, vì thế báo cảnh sát." Nam sinh hồi đáp, " cảnh sát yêu cầu giải phẫu thi thể nữ hài để kiểm tra, nhưng là pháp y bên phía cảnh sát sắp sinh, không thể giải phẫu, cho nên giao cho bệnh viện của chúng ta xử lý.

" Nha? Cảnh sát chẳng lẽ chỉ có một pháp y sao? Hơn nữa dù khối thi thể này giao cho bệnh viện xử lý, cũng không tới phiên các ngươi đi?" Tần Hiểu nghi hoặc mở miệng hỏi.

"Hiện tại là thời kỳ đổi mới pháp y ở đồn cảnh sát, rất nhiều lão pháp y cũng đã về hưu, mà tân pháp y còn không có tiền nhiệm, hiện tại có rất ít người nguyện ý nhận lời mời làm pháp y cho cảnh sát, cho nên hiện nay chỉ có một nữ pháp y. Về phần vì cái gì khối nữ thi này đến nơi chúng ta..." Nam sinh bĩu môi, " Còn không phải khi dễ người mới, nữ thi không có biện pháp giải phẫu, bọn họ không dám động thủ, đành phải đem nữ thi ném cho chúng ta. Nói trắng ra là, họ kiêng kị loại chuyện này, là thầy thuốc, đều sợ phiền toái tìm tới."

" Được rồi, loại chuyện này vẫn là không cần bàn luận thêm." Viêm Minh đánh gãy bọn họ nói, " nhiều lời cũng vô ích... Tiểu Nguyệt, đưa cho tôi dao giải phẫu, tôi thử xem."

" Được." Nữ sinh tên Tiểu Nguyệt đưa dao giải phẫu cho Viêm Minh.

Viêm Minh đem dao đặt ở ngực nữ thi, dao nhấn xuống —— không mở, tiếp dao thứ hai, lại thử một lần, vẫn là không mở.

" Sách, oán khí còn rất lớn." Viêm Minh thu hồi dao giải phẫu, đặt ở một bên, sau đó tháo kính mắt, nhìn quanh bốn phía.

Tần Hiểu chú ý tới, con mắtViêm Minh tối đen mà hẹp dài, thập phần có mị lực, lúc này nhìn quanh bốn phía, như là đang tìm kiếm cái gì. Tần Hiểu quay đầu nhìn về phía nam sinh kia cùng Tiểu Nguyệt, chỉ thấy bọn họ thần sắc có chút khó hiểu, giống như hoàn toàn không biết Viêm Minh đang làm gì —— xem ra chuyện Viêm Minh có mắt âm dương không phải ai cũng biết. Cũng đúng, loại chuyện này cũng không thể nói cho nhiều người.

Viêm Minh nhíu mày, biểu tình có chút kỳ quái lần nữa đeo kính mắt lên.

" Khối thi thể này tí nữa các cậu đưa đến phòng giải phẫu của tôi đi, các cậu cũng không cần quản."

" Được, Minh ca... Anh vừa rồi là tìm gì vậy?" Tiểu Nguyệt chần chờ mở miệng hỏi.

" ngô... Quần áo của cô gái này" Viêm Minh nhìn về phía tiểu Nguyệt, " Lúc đưa tới đây trên người cô ấy có quần áo không?"

" cái này, lúc đưa tới đây thì không có." Nam sinh hồi đáp, " Minh ca, anh muốn quần áo của cô ấy sao?... Để làm gì vậy?"

Viêm Minh nhướng nhướng mày, " Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chưa nghe nói qua câu nói biết càng nhiều, chết càng nhanh sao. Một hồi nhớ tìm quần áo của nữ thi này, rồi đem đến cho tôi."

" ách... Được ạ."

Chờ Tần Hiểu đi theo Viêm Minh về tới phòng giải phẫu, Tần Hiểu nhanh chóng đi qua hỏi, " kỳ thật vừa rồi anh bỏ kính không phải vì tìm quần áo đi."

"Cậu không phải đã biết tôi có mắt âm dương sao."

" vậy anh... Vừa rồi có nhìn thấy cái gì sao?" Tần Hiểu lui lui cổ.

Viêm Minh nhìn về phía Tần Hiểu, lắc đầu, " không có, tôi không phát hiện được gì... Vốn đang tính nhìn xem nữ thi kia có tâm nguyện nào chưa hoàn thành để có thể giải phẫu thi thể, không nghĩ tới cái gì đều không phát hiện, sách, thật kỳ quái."

" có cái gì kỳ quái, không chừng cô ấy đã đi đầu thai."

" không có khả năng, thi thể cô bé kia không thể giải phẫu, nhất định là có oán khí, linh hồn của cô ấy không có khả năng đi đầu thai chuyển thế, nếu không thi thể sẽ không khó giải phẫu như vậy." Viêm Minh vẻ mặt khẳng định nói, hắn từ nhỏ đến lớn nhìn thấy quỷ hồn đều có hoặc nhiều hoặc ít chấp niệm.

" Vậy tại sao anh lại không phát hiện?" Tần Hiểu nghi ngờ hỏi, đột nhiên vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, " a, khó trách anh muốn quần áo của nữ thi, chẳng lẽ anh cho rằng nữ thi giấu quỷ hồn ở trên quần áo của nàng?"

Viêm Minh khơi mào khóe miệng cười một chút, " cũng không phải, đây chẳng qua là tôi muốn tìm cái cớ để nói với bọn họ thôi."

Tần Hiểu không còn gì để nói nhìn Viêm Minh liếc mắt một cái, " Vậy anh đem nữ thi kia lại đây làm gì, cũng chẳng thể giải phẫu."

" Buổi tối nhìn lại, ban ngày dương khí nặng, linh hồn suy yếu có thể chưa xuất hiện." Viêm Minh đẩy kính mắt, đột nhiên hướng về phía Tần Hiểu cười một chút.

" Anh muốn làm gì?" Tần Hiểu bị cười cả người nổi da gà.

" Tôi quên cùng cậu nói một việc, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cậu với tôi giống nhau, nói cách khác, tôi ở đây bao lâu cậu cũng phải ở bấy lâu"

" ha hả, anh nằm mơ đi." Tần Hiểu bĩu môi, "Tí nữa tôi sẽ đi."

" đầu đề lời bình..." Viêm Minh ý vị sâu xa nói.

"... Chết tiệt"

" ha hả."

Đến buổi tối, đèn đuốc sáng trưng, nhưng là phòng giải phẫu bên trong im ắng. Trên bàn giãi phẫu là nữ thi thể được đưa đến từ buổi trưa, Tần Hiểu cùng Viêm Minh hai người an tĩnh ngồi ở trên ghế.

Không biết đợi bao lâu, Tần Hiểu nhìn đã sớm muốn ném mắt kính của Viêm Minh, nghiến răng nghiến lợi hỏi, " Anh rốt cuộc có nhìn thấy gì không?."

Viêm Minh nhún nhún vai, " cái gì cũng không nhìn thấy. Cậu gấp cái gì."

" lão tử muốn chết đói!" Tần Hiểu vỗ bàn.

" a, vậy cậu đi ăn cơm đi." Viêm Minh lạnh nhạt nói. Chỉ chỉ trước bàn cơm hộp, " Nơi này có cơm hộp buổi tối đưa tới, hẳn là còn có thể ăn."

" lão tử không có khẩu vị!"

" vậy cậu rột cục có đói bụng hay không?"

" Tôi!..." Tần Hiểu đột nhiên á khẩu, thân mình có chút cứng ngắc, hắn vừa rồi dư quang đi qua, phát hiện chân nữ thi trên bàn giải phẫu hình như động một cái.

" làm sao vậy?" Viêm Minh thu hồi tầm mắt nhìn xung quanh, phát hiện Tần Hiểu đột nhiên không nói, vì thế mở miệng hỏi.

" cái kia... Vừa rồi hình như tôi thấy chân thi thể động một cái" Tần Hiểu cứng ngắc nhìn nữ thi, chân thành hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình.

" a, là hiện tượng bình thường."

" Hiện tượng bình thường? Loại tình huống này có thể gọi là bình thường sao? Vừa rồi... Oa a!! Cô ta lại động một cái, anh mau nhìn a." Tần Hiểu căng cứng đứng lên, mất bình tĩnh chỉ vào nữ thi kêu lên.

Viêm Minh quay đầu xem qua, nữ thi vẫn an an tĩnh tĩnh mà nằm đó, hắn nhìn về phía Tần Hiểu, " không phát hiện động tĩnh gì."

" vô nghĩa! Lúc anh quay lại cô ấy đã hết động!" Tần Hiểu chỉ vào nữ thi nói, " nhưng vừa rồi khẳng định cô ấy có cử động."

" a, động liền động đi, tôi đã nói đây là hiện tượng bình thường mà." Viêm Minh không hề gì nói, " Cậu xem đi, cô ấy không còn động tĩnh gì nữa đâu."

Tần Hiểu nhìn chằm chằm cái nữ thi kia hồi lâu, phát hiện sau khi Viêm Minh nói xong, nữ thi quả nhiên không còn cử động, cậu hồ nghi nhìn nhìn Viêm Minh, phát hiện Viêm Minh vẫn rất bình tĩnh.

Tần Hiểu nhíu nhíu mày, đi ra phía trước nhìn xem, ai ngờ đến, cậu vừa mới tiến một bước, nữ thi trên bàn giải phẫu lập tức liền ngồi dậy.

" oa! Má ơi!!!" Tần Hiểu sợ tới mức té trên mặt đất, cả người lùi về phía sau, nâng lên tay trái, đem vòng tay ngọc trên tay chắn phía trước.

Lúc này, Viêm Minh ngẩng đầu thấy được bộ dáng Tần Hiểu——" phốc... Cậu làm gì vậy?"

Tần Hiểu một bên nhìn về phía nữ thi, một bên nhìn về phía Viêm Minh, tầm mắt tại Viêm Minh cùng nữ thi chuyển qua lại, phát hiện Viêm Minh một chút bộ dáng sốt ruột cũng không có, " Anh, anh, anh, anh không phát hiện nữ thi kia đang ngồi dậy sao?"

" nhìn thấy a." Viêm Minh gật gật đầu, " Tôi cũng không mù"

Tần Hiểu phát hiện nữ thi kia sau khi bật dậy, cũng không có động tĩnh gì, cậu giơ tay trái lên, " đây là có chuyện gì?"

Viêm Minh đi đến bên xác chết, ấn bả vai của nữ thi, đem nó đè xuống, vừa nói, " Đã nói với cậu đây là hiện tượng bình thường, người sau khi chết các đốt ngón tay xơ cứng, xuất hiện hiện tượng các đốt ngón tay động là thực bình thường, hơn nữa..."

" ba!"

Lúc này tất cả đèn đều tắt phụt.

Tần Hiểu dán tường hít một hơi, thật cẩn thận mở miệng hỏi, " vậy anh cảm thấy hiện tại đây là hiện tượng bình thường sao?" Đèn đột nhiên tắt phụt, trong phòng lâm vào một mảnh hắc ám, hai người đều chưa thích ứng với bóng tối, cái gì đều nhìn không thấy, chỉ có thể trợn tròn mắt đứng tại chỗ.

" ha hả, hẳn là thuộc loại hiện tượng thần quái." Viêm Minh buông ra tay nữ thi, chậm rãi lui về phía sau.

Hai người từng người lấy ra di động bên trong túi áo, muốn mở đèn pin của điện thoại, kết quả phát hiện thế nhưng lại không mở được, cái này càng miễn bàn gọi điện thoại xin giúp đỡ của người khác.

" di động cũng không mở được." Tần Hiểu mở miệng nói.

" Tôi cũng vậy."

"... Kia, chúng ta hiện tại phải làm gì?" Tần Hiểu mở miệng hỏi.

" Cậu theo tường đến bên đây đi, cửa ở phía sau, cẩn thận một chút, chúng ta nhìn xem có thể ra ngoài hay không" Viêm Minh cau mày nhìn về bốn phía —— đến hiện tại vẫn như cũ không thấy gì cả, cái này có chút không bình thường.

" Được" Tần Hiểu gật gật đầu, chỉ có thể dựa vào ký ức, vuốt tường chậm rãi hướng tới cửa.

Hai người thành công tìm thấy đối phướng, sau đó sờ soạng hướng về phía cửa. Nhưng là, sờ soạng nửa ngày, vào tay đều là một mảnh trơn nhẵn, một chút dấu vết của cửa ra cũng không có.

" Mẹ nó! Cửa đâu? Đây đúng là phương hướng đi ra cửa đi?" Tần Hiểu giật mình mở miệng gọi vào.

" xem ra chúng ta là ra không được." Viêm Minh buông tay xuống, vỗ vỗ bả vai Tần Hiểu, " Cậu có nghe thấy thanh âm gì không?"

" Thanh âm? Thanh âm gì a?" Tần Hiểu nghi ngờ hỏi.

" mơ mơ hồ hồ, hình như là đang nói..."Cứu cứu ta?"." Viêm Minh cẩn thận nghe, lại tổng là nghe đứt quãng.

" Tôi còn muốn tự cứu mình! Muốn chúng ta cứu người, tại sao phải làm điều này!" Tần Hiểu bất đắc dĩ trảo trảo tóc, trong bóng tối cái gì đều nhìn không thấy, có chút nôn nóng.

Thời gian này, Viêm Minh động.

Cảm giác được động tác của Viêm Minh, Tần Hiểu một phen giữ chặt tay Viêm Minh " Anh muốn làm chi?"

" Âm thanh hình như là bên kia truyền đến, tôi đi bên kia nhìn xem."

" đừng nghĩ bỏ lại tôi, tôi cũng phải đi." Tần Hiểu lôi kéo tay Viêm Minh không tha.

Viêm Minh bất đắc dĩ hít một hơi, lắc lắc tay mình đang bị nắm chặt, " vậy cậu kéo tay tôi làm gì, buông ra."

" ân."

Nghe được Tần Hiểu trả lời, Viêm Minh lôi Tần Hiểu đi về hướng âm thanh phát ra.

" Tôi nhớ rõ... phương hướng này hình như là... chỗ quần áo của nữ thi kia đi?" Viêm Minh không xác định hỏi, bởi vì thời điểm quần áo được đưa tới, hắn cũng không có chú ý để ở đâu.

" không sai, tôi nhớ rõ lúc bọn họ đưa quần áo tới đã bỏ ở ngăn tủ phía trước." Tần Hiểu khẳng định hồi đáp.

" kia hẳn chính là chỗ đó. Chúng ta đi tới đó nhìn xem." Viêm Minh mở miệng nói, " tôi nghe thanh âm cũng là từ nơi đó truyền tới.

" hảo đi."

Hai người đi đến chỗ ngăn tủ, Tần Hiểu buông tay đang lôi kéo Viêm Minh, đứng ở bên cạnh Viêm Minh.
Bình Luận (0)
Comment