Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 37

Đêm lặng lẽ đến, buổi tối hôm nay Viêm Minh trực ban, cho nên tất nhiên, hắn cũng không thả Tần Hiểu trở về. Ăn xong cơm tối, hai người đi tới phòng nghỉ chuyên dụng.

Mở cửa, Tần Hiểu ngẩn người. Viêm Minh ở phía sau nhìn hắn một cái, đẩy Tần Hiểu vào cửa, một bên hỏi," làm sao vậy? Sững sờ ở cửa làm gì?"

"Ách..." Tần Hiểu chỉ chỉ phía trước.

Lúc này Viêm Minh đã thấy người nằm trên giường ngủ là—— Lưu Ngọc, Viêm Minh nhíu nhíu mày," Cô ta sao còn ở đây, không về sao?"

Tần Hiểu đi vào, đem cửa đóng lại," Ai biết được. Có cần kêu cô ta dậy về nhà không?"

"Sách, kêu đi." Viêm Minh đi tới ghế nằm trong phòng chờ, đạp một cái" Này, đứng lên, cô nên về nhà rồi."

Lưu Ngọc một chút động tĩnh cũng không có.

Viêm Minh không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái," Này, cô giả bộ không nghe thấy sao? Mau đứng lên, đã trễ thế này, cô nên về nhà rồi."

Nói xong Lưu Ngọc vẫn không có chút động tĩnh.

"Có điểm kỳ quái a." Tần Hiểu đến gần nhìn thoáng qua, lúc này Viêm Minh mơ hồ ý thức được một tia không thích hợp.

Hai người cong lưng nhìn sát vào Lưu Ngọc, Tần Hiểu vươn tay chạm chạm Lưu Ngọc," Lưu Ngọc... Tê." Giống như là bị đâm, Tần Hiểu đột nhiên rút tay về.

"Làm sao vậy?" Viêm Minh đứng dậy nhìn về phía Tần Hiểu, Tần Hiểu nhìn vào bàn tay của mình, không có vết thương, cậu trái phải lật tay mình xem một chút," không có việc gì. Không biết vừa rồi sao lại thế này, tôi chạm vào Lưu Ngọc trên tay cảm giác thập phần không thoải mái."

Viêm Minh nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua cái tay kia của Tần Hiểu, tầm mắt di chuyển, trên cổ tay đó của Tần Hiểu có mang một vòng tay đã khai quang—— hắn biết lai lịch của vòng ngọc này, tức khắc cảm thấy không xong, nhanh tay đem Lưu Ngọc đang nằm nghiêng người xoay thẳng lại, dùng tay đặt lên mũi, lại mở hai mắt Lưu Ngọc quan sát, sau đó thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Tần Hiểu.

"Cô ấy..." Tần Hiểu chần chờ hỏi, trong lòng đã là có đáp án.

Viêm Minh gật gật đầu," Cô ấy đã chết."

"A......" Tần Hiểu hít một ngụm khí lạnh, ai có thể nghĩ đến người buổi chiều mới thấy, buổi tối thế nhưng chết ở trước mặt mình, tuy rằng nữ sinh này làm người khác không thích nổi, nhưng cũng không gây ra tội lỗi gì, lại là đồng học, đột nhiên biết cô ấy tử vong, Tần Hiểu nhất thời có chút phản ứng không kịp.

"Chúng ta đi ra ngoài gọi người đi," Viêm Minh mở miệng nói, sau đó thở dài một hơi, đi về phía cửa ra vào, Tần Hiểu cũng đi theo sau Viêm Minh.

Đi đến cạnh cửa, Viêm Minh cầm nắm cửa xoắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Hiểu.

"Anh nhìn tôi làm gì? Mở cửa a." Tần Hiểu có loại dự cảm bất hảo.

"Cửa không mở được," Viêm Minh buông tay nắm cửa ra, nhàn nhạt nói.

"......Có ý gì?" Tần Hiểu gian nan mở miệng hỏi.

"A, là ý trên mặt chữ" Viêm Minh đẩy đẩy mắt kính, mở miệng nói.

"Anh còn cười được?... Tránh ra! Tôi tới thử xem." Tần Hiểu đem Viêm Minh đẩy đến bên cạnh, cầm tay nắm, dùng sức xoay —— căn bản là không động. Tần Hiểu thử nửa ngày, suy sụp từ bỏ, thay vào đó là gõ cửa," Ngoài đó có ai không? Nghe thấy chúng tôi hãy mỡ cửa.."

Viêm Minh nhíu nhíu mày, duỗi tay đi đập nhẹ Tần Hiểu.

"Làm gì?" Tần Hiểu xoay đầu hỏi.

"Cậu có nghe tiếng gì không?"

"Chết tiệt! Anh thế mà còn hỏi cái đó, tôi không nghe... Ân?" Tần Hiểu nghi hoặc nhìn về phía Viêm Minh, chần chờ hỏi," Anh có phải nghe được âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt của gỗ?"

Viêm Minh gật gật đầu.

Hai người cùng nhìn về phía sau, Tần Hiểu lập tức nhảy dựng lên," Mẹ nó a a a!!!"

Chỉ thấy trên sàn nhà, một con búp bê tinh xảo đang bò, lúc ngẩng đầu lên, hai chấm giống như đôi mắt đang nhìn chằm chằm hai người, khiến người ta lạnh gáy, trên mặt con rối còn có nụ cười ngây thơ chất phác.

Tần Hiểu ở phía sau Viêm Minh, bắt lấy Viêm Minh di chuyển sang bên cạnh, không ngờ con búp bê trên mặt đất cũng di chuyển đầu theo bọn họ.

"Ngọa tào! Khớp xương con búp bê này động được? Rõ ràng toàn thân là gỗ mà." Tần Hiểu thật sự muốn mắng người.

"Ai biết được."

"Chúng ta nên làm gì bây giờ." Tần Hiểu nhìn nhìn con rối đang không ngừng kiên trì bò về phía bọn họ, nhịn không được hỏi.

Viêm Minh nhún vai," không biết, chờ nó bò lại đây lại nói, để xem nó muốn làm gì."

"Gan anh cũng thật lớn." Tần Hiểu cắn răng nhìn Viêm Minh.

"Cũng được đi." Viêm Minh thờ ơ trả lời.

Khoảng cách của con rối tới bọn họ càng ngày càng gần, hai người lại nghe được một âm thanh khác.

"Là tiếng gì?" Tần Hiểu nhíu mày nghe một chút, có chút nghe không rõ ràng lắm.

"Là tiếng của Lưu Ngọc, xem ra hồn phách của cô ấy bị giữ ở bên trong." Viêm Minh mở miệng nói, thần sắc có chút ngưng trọng.

"Cô ấy nói gì? Là muốn cầu cứu chúng ta sao?" Tần Hiểu nhớ tới lần đầu tiên cùng Viêm Minh gặp phải chuyện giống như thế này, vì thế mở miệng hỏi, cậu vẫn là có chút nghe không rõ ràng, mơ mơ hồ hồ.

Viêm Minh nhìn Tần Hiểu liếc mắt một cái, lắc lắc đầu, chậm rì rì nói," Không phải cầu cứu, cô ta nói muốn kéo chúng ta cùng nhau xuống địa ngục."

"Ách... Đồ phụ nữ độc ác. Mẹ nó, chúng ta đắc tội gì với cô ta?" Tần Hiểu nhìn về phía con búp bê trên mặt đất.

"Buổi chiều nay, cậu đã quên? Cô ta còn kêu chúng ta chờ, hiện tại quả thật là chúng ta đang chờ, cũng không biết cô ta cuối cùng có thể thỏa mãn tâm nguyện không." Viêm Minh nhìn con búp bê trên mặt đất hừ cười một tiếng," Đã chết cũng không an phận"

Lúc này con rối đã bò tới trước mặt hai người, Viêm Minh nheo lại mắt, đột nhiên đi lên phía trước, hướng về phía con rối trên mặt đất một chân đạp xuống," bang khách" một tiếng, chờ Viêm Minh lại nâng chân lên, con rối nát đầy đất.

Tần Hiểu run rẩy chỉ vào Viêm Minh," quá... Quá tàn nhẫn."

"Ân?" Viêm Minh quay đầu lại nhướng mày nhìn về phía Tần Hiểu.

"Nga, không không không, tôi là nói, anh quá soái, thật..." Tần Hiểu còn chưa nói xong, đèn trên đỉnh đầu lóe hai cái rồi tắt. Tần Hiểu nuốt nuốt nước miếng, khóc không ra nước mắt hỏi,"Anh cảm thấy tình huống này tốt hơn sao?"

"Khụ khụ, không thể." Viêm Minh dùng nắm tay chống trên môi, che giấu nói,"Nhưng mà chúng ta đã trải qua chuyện này một lần, không có việc gì."

"Tôi đây cũng không muốn thể nghiệm lại một lần!... Đều tại anh." Tần Hiểu nhìn trước mắt đen nhánh một mảnh, chợt cảm thấy chung quanh độ ấm giảm xuống không ít, vừa định sửa miệng đem Viêm Minh kêu trở về, liền cảm giác sau gáy lành lạnh, tức khắc cứng đờ không dám động, nhắm mắt lại, Tần Hiểu muốn đi đến chỗ Viêm Minh.

"Tần Hiểu ca ca... Ô ô ô, tới bồi Tiểu Ngọc được không." Âm thanh sau người từ từ vang lên, mang theo khí lạnh nhè nhẹ.

Tần Hiểu ngậm miệng không trả lời, lập tức chạy trốn về phía Viêm Minh, thành công đụng vào ngực Viêm Minh, Viêm Minh bị đâm lung lay một chút, trợ giúp Tần Hiểu," Làm sao vậy?"

"Anh không nghe gì sao! Cô ta ở phía sau... kêu tôi bồi cô ta." Tần Hiểu bắt lấy cánh tay Viêm Minh, tuy rằng linh hồn Lưu Ngọc không có cách để tiếp cận cậu, nhưng là loại cảm giác này cũng thực khiếp người.

"Tôi nghe được, sách, cô ta dám nói như vậy, nào có năng lực khiến cậu bồi cô ta, tự mình đa tình." Viêm Minh không cho mặt mũi nói,"Chỉ cần cậu giữ chắc mình là được."

"Ngươi nói cái gì?!..." Lưu Ngọc hét lên, đèn điện lập tức nhấp nháy.

Tần Hiểu lôi kéo ống tay áo của Viêm Minh," uy, anh vừa rồi thấy cô ta sao?... Hiện tại là bộ dáng gì?"

"Mắt kính tôi cũng chưa tháo, sao có thể thấy cô ta." Viêm Minh mở miệng nói.

"Sao anh không tháo mắt kính?" Tần Hiểu kỳ quái hỏi.

"Nhắm mắt làm ngơ. Không muốn thấy." Viêm Minh ôm cánh tay nói " chúng ta cứ như vậy giằng co với cô ta sao?"

"Chứ tôi đâu có biện pháp nào, lúc Địch đại ca cho tôi vòng tay khai quang, chỉ nói cái vòng tay này để chắn các thứ tà ma, nhưng không có nói còn có thể bắt quỷ, cô ta cũng không tiến đến đây, tôi cũng phá không được a." Tần Hiểu chụp Viêm Minh một cái,"Tôi kéo anh như vậy đã là bảo hộ anh rồi, kén cá chọn canh."

"Cô ta không tới thì cậu không đi qua sao?" Viêm Minh nhìn phía trước," Tôi có thể cảm giác được cô ta đang ở trước mặt chúng ta, cậu tiến lên ôm lấy là đến nơi."

"Mẹ nó, tôi mới không cần, muốn tới thì anh tự tới đi." Tần Hiểu lắc đầu nói.

Viêm Minh lúc này không lên tiếng.

"Các ngươi thế nhưng còn muốn đối phó ta." Âm thanh âm trầm của Lưu Ngọc vang lên," ta muốn các ngươi đều tới bồi ta!!!"

Tần Hiểu phản xạ tính che lại lỗ tai, cảm giác hơi thở âm trầm đang nghênh diện đánh tới, vội vàng giữ chặt Viêm Minh.

"A a a!!!" linh hồn Lưu Ngọc đụng phải hai người, vòng tay hiện lên một đạo quang mang, đèn điện lập tức sáng lên, cùng lúc đó, Viêm Minh tháo xuống kính mắt, vừa lúc thấy trước mắt Lưu Ngọc bởi vì vòng tay mà bị văng ra, đem mắt kính hướng về phía Lưu Ngọc ném tới, Viêm Minh thấp giọng nhanh chóng niệm một câu gì đó, sau đó hô to một tiếng," thu!" linh hồnLưu Ngọc tức khắc biến mất ở trong mắt kính.

Mắt kính rơi xuống mặt đất, Viêm Minh đi qua nhặt lên, ghét bỏ nhìn thoáng qua, cũng không tính toán lại mang lên. Quay đầu, phát hiện Tần Hiểu thần sắc phức tạp nhìn hắn.

Viêm Minh đem mắt kính treo ở trên túi áo, mở miệng hỏi,"Nhìn tôi như vậy làm gì?"

Tần Hiểu chỉ vào mắt kính lại chỉ vào Viêm Minh," Anh anh anh... Anh sao lại biết chú ngữ? còn có thể thu thập linh hồn?"

Viêm Minh điểm điểm mắt kính," Nga, không phải tôi biết thu thập linh hồn, là cái mắt kính này, lúc ĐỊch Hạo làm cho tôi, tôi đã kêu cậu ấy cho thêm chú ngữ để có thể thu những linh hồn suy yếu. Cậu cũng biết về đôi mắt cùng thể chất của tôi, vì tránh cho những quỷ hồn không có mắt bám mình, hoặc là xuất hiện tình huống phiền toái, cho nên sẽ làm như vậy, cũng là vì không thể cho linh hồn đầu thai, đem chúng nó bắt lại, đưa cho Địch Hạo, có thể đưa chúng nó đi đầu thai."

Tần Hiểu mắt sáng rực lên," Tôi cũng phải tìm Địch đại ca cho thêm chú ngữ vào vòng tay"

Viêm Minh lắc đầu," Cho dù cậu có thêm vào cậu cũng không làm được như tôi vừa rồi."

"Vì cái gì?" Tần Hiểu buồn bực hỏi.

Viêm Minh sờ sờ cái mũi," cậu không phải thể chất đặc thù, trên người không có chiêu linh chi lực, chỉ là người thường, sao có thể làm được, chuyện này không phải chỉ cần đồ vật khai quang là có thể làm được."

Tần Hiểu bĩu môi," Xem như anh giỏi."

"Tôi lúc ấy cũng phải theo Địch Hạo học thật lâu mới có thể làm được."

"Nhưng cũng là anh có điều kiện căn bản a" Tần Hiểu vô ngữ nhìn thoáng qua Viêm Minh, đột nhiên nghĩ đến," Ai? Anh có thể ra tay thu nó vì sao lúc nãy không động thủ?!"

"Ách... Này không phải muốn tìm một thời cơ tốt sao" Viêm Minh cười cười, buông tay," Cậu xem lúc cô ta đụng vào vòng tay của cậu, tôi động thủ cũng rất nhanh không phải sao?"

"Lăn!" Tần Hiểu duỗi chân qua đá Viêm Minh," Tôi thấy anh vừa rồi chính là muốn chơi tôi!"

Viêm Minh hướng bên cạnh né tránh," sao có thể, tôi rõ ràng là đang trêu đùa cậu."

"Anh anh anh!... Anh đứng im cho tôi, lão tử đá chết anh!"

"Ha hả, cậu cho tôi ngốc a."

Địch Hạo nhìn mắt kính trên bàn, lại nhìn nhìn hai người ngồi đối diện, lúc này Tần Hiểu cùng Viêm Minh đã đem chuyện phát sinh tối qua hết thảy nói cho Địch Hạo.

"Ai, thế nhưng lại có án mạng." Khâu Viễn cau mày đập bàn," Hai người nói sao hai người có thể gặp loại chuyện này?" Khâu Viễn nhìn hai ngườitrước mắt,"May mắn có đồ vật Địch Hạo cho, bằng không ngày hôm qua còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

"Ân ân." Tần Hiểu gật đầu mãnh liệt, nhìn về phía Địch Hạo," Địch đại ca, may mắn có vòng tay của anh, tôi thật sự muốn mời anh ăn cơm."

Địch Hạo nhìn hắn một cái," muốn đi Thiên Thượng Nhân Gian."

"ĐƯợc, không thành vấn đề." Tần Hiểu vỗ vỗ bộ ngực bảo chứng, sau đó mặt có nghi ngờ.

"Như thế nào? Có vấn đề gì sao?" Khâu Viễn xem Tần Hiểu có bộ dáng suy nghĩ, vì thế mở miệng hỏi.

"Ân, có một việc không nghĩ ra."

"Chuyện gì?" Địch Hạo cảm thấy hứng thú hỏi.

"Mọi người nói xem, con búp bê kia sao có thể chuyển động tay chân cùng đầu? Rõ ràng chính là một thể mà." Tần Hiểu nghi hoặc hỏi.

"Bang."

"Ngọa tào, anh làm gì đánh tôi." Tần Hiểu trừng Viêm Minh.

"Cậu có phải ngốc hay không, lại nghi hoặc loại chuyện này?" Viêm Minh mở miệng nói.

"Không, có lẽ... trong đó là vấn đề rất lớn." Địch Hạo lắc đầu, thần sắc có chút ngưng trọng nhìn về phía con rối đã nát trên bàn.

- ----------------------------------------------------------------------

Vì tuần này mình bận rất nhiều việc nên có lẽ chỉ đăng được một chương. Tuần sau mình sẽ đăng bù nha.
Bình Luận (0)
Comment