Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 47

Ở bên trong suy nghĩ cuồn cuộn, Địch Hạo suy nghĩ quá nhiều, cũng nói không rõ rốt cuộc chính mình đã suy nghĩ gì, tóm lại đầu óc thực loạn, nhưng mà Địch Hạo ở bên trong trầm mặc bao lâu, Tần Chí liền ở bên ngoài đứng bấy lâu. Cuối cùng Địch Hạo rối rắm nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ —— cậu vì cái gì mà buồn bực, còn không phải là đột nhiên biết người kia là ai sao, cho dù biết hắn là ai, cũng không thay đổi được chính mình đã bị cắn một ngụm, một khi đã như vậy, thì thực hiện lời thề lúc trước của mình không phải được rồi sao —— đánh chết hắn, Địch Hạo sờ sờ cằm, một quyền vừa rồi quả nhiên không đủ, lại nghĩ đến lời tỏ tình vừa rồi, Địch Hạo lắc lắc đầu, loại chuyện này vẫn là không cần nghĩ nhiều.

Nếu suy nghĩ nhiều làm rối rắm cũng vô dụng, kia còn không bằng đối mặt, Tần Chí cũng không thể làm gì mình, nghĩ xong, Địch Hạo đứng lên mở cửa, Tần Chí đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Địch Hạo, lui một bước, đầy mặt chờ mong nhìn người mở cửa.

Địch Hạo vừa mở cửa liền thấy bên mặt Tần Chí bị sưng lên, ngầm bĩu môi, quả nhiên vẫn là xuống tay quá nhẹ, răng cũng chưa rớt, nhưng mà cũng không tiếp tục động thủ, đẩy Tần Chí đi ra ngoài, Tần Chí chau mày, giữ chặt Địch Hạo," Em đi đâu?"

"Đi ăn cơm." Nói xong liền ném Tần Chí ra để đi.

Tần Chí ngẩn người, hắn không nghĩ tới Địch Hạo còn có thể mở miệng trả lời hắn, này quả thực là may mắn trong bất hạnh.

Che lại mặt mình, Tần Chí dứt khoát kiên quyết đi theo sau Địch Hạo.

Phía tây Hoa Đỉnh là căng tin rất lớn, có cả đồ ăn Trung QUốc và đồ Tây, bao gồm trà bánh đầy đủ mọi thứ, do Hoa Đỉnh mở, nhưng mà quy mô không kém nhà ăn năm sao là bao. Ngày thường trừ bỏ tiếp đãi những nhân viên Hoa Đỉnh có khả năng kinh tế cao, thì cũng được sử dụng để phục vụ những nhân viên bình thường. Căng tin chia làm hai phần bên trong và bên ngoài, bên trong dành cho những nhân viên Hoa Đỉnh khá giả, có đường trực tiếp từ bên trong Hoa Đỉnh đến nhà ăn, bên ngoài là dành cho những người khách bình thường, đại sảnh nối phần bên trong và bên ngoài nhà ăn của Hoa Đỉnh đều có bảo an canh gác nghiêm ngặt, không phải người của Hoa Đỉnh không được tiến vào, mặt khác cũng bảo đảm căng tin an toàn.

Địch Hạo chính là từ Hoa Đỉnh trực tiếp tiến vào bên trong nhà ăn, mới phát hiện nhà ăn này bên trong là một nhà hàng xoay, phong cảnh tươi mát ưu nhã, lúc này còn chưa tới giờ ăn cơm, người tới cũng không nhiều, cho nên Địch Hạo liếc mắt một cái liền thấy Tần tiểu đệ đang bưng đồ ăn. Nhướng mày, cậu mới vừa cùng anh trai Tần Hiểu cãi nhau, hiện tại thật không biết có nên hay không cùng Tần Hiểu chào hỏi, hơi có chút xấu hổ, bất quá nghĩ lại nghĩ nghĩ, Tần Hiểu lại không biết bọn họ bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Đang nghĩ ngợi, Tần Hiểu liền thấy Địch Hạo cùng Tần Chí đi đằng sau, duỗi tay đánh tiếng chào hỏi, nhỏ giọng kêu Địch Hạo cùng Tần Chí một tiếng, kêu bọn họ qua ngồi, Địch Hạo dừng một chút, nghĩ nếu mình đi qua có hơi kì cục không. Quay đầu liếc Tần Chí một cái, có cái gì kỳ quái, cậu cũng không làm chuyện gì trái lương tâm.

Không hề do dự đi qua, ngồi đối diện Tần Hiểu Địch Hạo lập tức vươn một bàn tay đặt ở ghế bên cạnh, Tần Chí dừng một chút, bất đắc dĩ ngồi xuống ghế cách một vị trí. Sau đó thả tay ra, Tần Hiểu lập tức kinh ngạc kêu lên tiếng," oa! Anh, sao mặt lại sưng như vậy?... Chẳng lẽ có người đánh anh?" Ngữ khí còn hơi có chút vui sướng khi người gặp họa.

Tần Chí trừng mắt nhìn Tần Hiểu một cái, lắc đầu," không... Ti, anh tự ngã."

"Ân?" Tần Hiểu hồ nghi nhìn Tần Chí.

Tần Chí không tiếp tục để ý tới đệ đệ mình, quay đầu đem thực đơn đưa tới trước mặt Địch Hạo, hỏi," Muốn ăn cái gì? Em gọi món đi."

Địch Hạo nhìn thoáng qua Tần Chí, nhướng mày, không chút do dự gọi một đống lớn đồ ăn, ba người đều ăn không hết, bởi vì là nhà hàng nội bộ cho nhân viên, cho nên gọi món xong phải tự mình đi bưng đồ ăn, bên trong không có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn, nhân viên nhà ăn cũng sẽ không phục vụ người trong HOa Đỉnh khi họ đều là nhân viên biên chế giống nhau. Đương nhiên, nếu có khách quý dùng cơm sẽ dùng bữa ở bên trong, nơi đó mới có người phục vụ. Mà Địch Hạo bọn họ ngồi không phải là phòng trong, mà là đại sảnh, cho nên Tần Chí phải tự mình đi gọi món và bưng đồ ăn.

"Còn gì nữa không." Địch Hạo nói xong một đống lớn đồ ăn, đem thực đơn ném cho Tần Chí.

Tần Hiểu nhìn đại ca nhà mình một câu cũng chưa nói, còn chịu thương chịu khó thật sự đi gọi món, tức khắc cảm thấy không thể tưởng tượng, hắn ấp úng hỏi Địch Hạo,"Anh ăn nhiều như vậy a?"

Địch Hạo nhíu lại mắt," Cậu có ý kiến?"

Có sát khí! Tần tiểu đệ chạy nhanh lắc đầu," không, không có, khá tốt, khá tốt, ha hả."

Vì thế Tần tiểu đệ cùng Địch Hạo liền nhìn Tần Chí nhanh chóng qua lại bưng đồ ăn, một nửa mặt bị sưng lên, cho dù gương mặt này rất anh tuấn, lúc này cũng có chút thảm không nỡ nhìn, công nhân tới nhà ăn càng ngày càng nhiều, mỗi người thấy bộ dáng Tần Chí, không thể không giật mình mà há to miệng, một bộ không thể tưởng tượng được—— ai lại trâu như vậy, thế nhưng đánh lão tổng của bọn họ.

Sau bữa trưa hôm nay, trên dưới Hoa Đỉnh liền sẽ truyền lưu một điều bí ẩn vô cùng kinh người —— tổng tài của bọn họ thế nhưng bị đánh, người ra tay kia rốt cuộc là ai? Họ rất muốn biết chuyện gì xảy ra...

Nhìn trên bàn cơm tràn đầy đồ ăn, Địch Hạo cảm thấy mỹ mãn, Tần Chí rốt cuộc cũng đã bưng xong đồ ăn được gọi, ngồi vào ghế trên, một bên nhìn Địch Hạo, một bên chậm rì rì ăn.

Sau khi ăn được một nửa, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, không phải từ bên ngoài căng tin truyền đến, mà là toàn bộ nhà ăn cùng bên trong Hoa Đỉnh, là từ hoa viên nhân tạo, cũng là nơi mà công nhân Hoa Đỉnh thường tập trung nghỉ ngơi, lúc này nơi đó vây đầy người.

Tần Chí nhíu nhíu mày, xoay người đi qua, Địch Hạo không nhúc nhích, đột nhiên cảm giác được Âm Dương Kính trong túi rung động một chút, Địch Hạo dừng một chút để cảm nhận, Âm Dương Kính không còn phản ứng, quay đầu nhìn về phía bên ngoài, Địch Hạo tâm tư trầm đi xuống, đi theo phía sau Tần CHí cũng đi ra ngoài, Tần Hiểu thấy hai người đều đi, buông đũa, chạy theo.

Vừa ra liền nghe được các loại thét chói tai cùng khe khẽ nói nhỏ.

Một ít công nhân thấy Tần Chí đi ra, đều sôi nổi nói," không được rồi! Tổng tài, chết người!"

"Cái gì?" Tần Chí bước nhanh đi qua, đẩy ra đám người —— tuy rằng đám người cách người nằm giữa trung tâm cực xa, nhưng là Tần Chí cũng thấy rõ người bên trong, là một nữ nhân, thân thể đã thành dị dạng nằm trên mặt đất, sau đầu đã chảy ra một vũng máu, đỏ trắng đều có, nhìn dáng vẻ có lẽ không sống được.

Lúc này Địch Hạo cũng theo lại đây, thấy bộ dáng thi thể thì nhăn mi, hắn kéo cánh tay Tần Chí, ý bảo Tần Chí đưa lỗ tai lại đây, Tần Chí thuận thế tiến đến bên miệng Địch Hạo, liền nghe Địch Hạo mở miệng nhỏ giọng nói," là âm linh quấy phá, anh gọi điện thoại kêu Khâu Viễn bọn họ lại đây, thuận tiện mang theo một pháp y đáng tin cậy, tôi nghe nói Viêm Minh đang thực tập pháp y bên đó, anh kêu Khâu Viễn mang theo Viêm Minh lại đây, đừng để cảnh sát đến đây phá án."

Tần Chí gật gật đầu, kêu Tần Hiểu vừa chạy tới sơ tán nhân viên, sau đó đến một bên gọi điện thoại.

Địch Hạo sắc mặt không tốt nhìn nữ nhân trên mặt đất kia, phát hiện sự tình lần này có chút khó giải quyết, bình thường cậu đều có thể cảm giác được nơi xuất hiện âm khí, nhưng lần này lại luôn đứt quãng, thậm chí là hoàn toàn biến mất, cả Âm DƯơng Kính cũng không thể phán đoán chính xác phương hướng, từ từ... Nói Âm Dương Kính đoán trước phương hướng, Địch Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng văn phòng Tần Chí, đối diện với nhà ăn, giống như lúc trước Âm DƯơng Kính chỉ ra hai phương hướng, một trong số đó chính là hướng về phía căng tin này.

Bất quá hiện tại người nhiều, lại xảy ra chuyện như vậy, Địch Hạo thật sự là không thể đi dò xét một phen, nghĩ nghĩ, vẫn là chờ Khâu Viễn bọn họ tới lại điều tra đi.

Tần Chí nói chuyện điện thoại xong liền trở lại, mang theo Tần Hiểu sơ tán công nhân, cũng may các nhân viên an ninh làm việc hiệu suất mau, hơn nữa có Tần Chí tự mình ở chỗ này, những nhóm công nhân vây lại cũng giải tán. Tần Chí ở chỗ này, trợ lý Tần Chí đương nhiên cũng chạy tới, vị trợ lý này Địch Hạo hai ngày này gặp qua rất nhiều lần, là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, là một người tinh anh, họ Tằng, gọi là Tằng Ngôn, là người làm việc rất nghiêm túc, tuy nói rất ít, nhưng là Địch Hạo cảm thấy hắn rất già dặn.

Tần Chí vẫy tay kêu Tằng Ngôn lại đây.

"Tổng tài, có gì phân phó?"

"Hoa Đỉnh xảy ra chuyện lớn như vậy, trong chốc lát khẳng định có phóng viên tới, cậu chú ý một chút cho tôi, có thể chặn liền chặn, không thể chặn cũng phải nắm chắc tình thế, hiểu không?"

"Ân, tôi đã biết, tổng tài." Tằng Ngôn mở miệng nói," tôi đây liền đi chuẩn bị một chút, thuận tiện cũng trấn an nhân viên, để bọn họ không nói bậy."

"Ân." Tần Chí gật gật đầu, Tằng Ngôn liền rời đi.

Khâu Viễn tới thực nhanh, nhìn thấy mặt Tần Chí liền kinh ngạc hỏi Tần Chí," Sao mặt cậu lại sưng lên thế?... Chẳng lẽ bị ai đánh sao?" Ngữ khí cùng Tần tiểu đệ giống nhau như đúc, đều mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, Tần Chí buồn bực trừng mắt nhìn Khâu Viễn, đuổi hắn đi làm việc.

Trừ bỏ Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền, quả nhiên còn có Viêm Minh, nhưng mà còn có một người chết sống cũng theo lại đây.

Địch Hạo nhìn nam nhân phía sau cười hì hì," Thẩm Sùng Hoán, cậu tới đây làm gì?"

Thẩm Sùng Hoán đặc biệt ưu nhã cười một chút, thập phần đứng đắn nói," Tôi hiện tại không có việc gì làm, lại đây giúp các ngươi, không cần quá cảm tạ tôi, hơn nữa, Âm Dương Kính của tôi còn ở trong tay cậu, tôi cần phải nhìn bảo bối của tôi một chút."

Địch Hạo giật nhẹ khóe miệng, đem Âm Dương Kính trong túi ném qua," Trả cậu, một chút hữu dụng cũng không có."

"Oa! Cậu cẩn thận một chút." Thẩm Sùng Hoán tiếp được Âm Dương Kính, thật cẩn thận đỡ lấy, phản bác nói," sao có thể vô dụng."

Địch Hạo bĩu môi," nếu cậu cảm thấy nó hữu dụng, trong chốc lát Khâu Viễn xử lý xong hiện trường, cậu ở nhà ăn xem xét thử một chút."

Thẩm Sùng Hoán hừ hừ hai tiếng," Tôi tự giữ trên người."

Địch Hạo quay đầu nhìn về phía Khâu Viễn, lúc này Viêm Minh đã ngồi xổm xử lý thi thể, bên cạnh cũng đã giăng dây cảnh giới.

Tần Hiểu tiến đến bên cạnh Địch Hạo, chỉ vào Viêm Minh hỏi," ai? Địch đại ca, Viêm Minh cũng bắt đầu đi theo mọi ngươi làm việc sao? Nga, cũng khó trách, anh ấy có Âm DƯơng nhãn"

Không thấy Địch Hạo trả lời, Tần Hiểu quay đầu, phát hiện Địch Hạo như suy tư gì nhìn chính mình, sau đó vỗ vỗ bả vai Tần Hiểu, nói," Ý tưởng này của cậu không tồi."

Tần Hiểu nghi hoặc vò đầu," A? Ý của anh là Viêm Minh không làm việc cùng các anh sao."

Địch Hạo lắc đầu," tôi thế nhưng đã quên, nhưng mà sau này thì không chắc chắn, bên người có một pháp ý mọi việc cũng dễ dàng hơn."

Lúc này Tần Chí đã đi tới, đứng ở bên người Địch Hạo nói," Đã xác nhận thân phận người chết."

"Người nào?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

"Em có nhớ rõ lần trước em mang Âm DƯơng Kính về anh có điều tra một chút danh sách những nhân viên nghỉ bất thường hôm đó không?"

Địch Hạo gật gật đầu, lúc ấy cậu ở đại sảnh bị một nữ nhân đụng phải, phát hiện trên người cô ấy có âm khí nhàn nhạt, xem trạng thái nữ nhân kia không phải đang làm việc, cho nên mới kêu Tần Chí tra một chút những người xin nghỉ trong ngày hôm đó," Là người trong danh sách xin nghỉ đó sao?"

Tần Chí gật gật đầu," không sai, người chết tên Liễu Diễm, ngày đó xin nghỉ cũng có cô ấy, hẳn là người mà em đụng phải ở đại sảnh."

Địch Hạo nhíu nhíu mày," Cô ấy thế nhưng đã chết, không biết đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì..."

"Trong chốc lát kêu người đi điều tra."

"Ân, buổi chiều nhà ăn ít người, tôi cũng muốn ở nhà ăn tìm một chút, nhìn xem có manh mối hay không, lần trước phương hướng Âm Dương Kính chỉ, có một hướng chính là nhà ăn." Địch Hạo mở miệng nói.
Bình Luận (0)
Comment