Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50

Chương 17



"Bạn học nhỏ, đừng đùa giỡn, đây không phải nơi cho cháu chơi đùa đâu.

" Chú cảnh sát rõ ràng không tin cô.

"Không nói đùa, cháu quan sát mấy ngày nay, phát hiện hàng xóm của cháu, thím Trương chính là kẻ xấu bắt cóc trẻ con, thím ta thường xuyên chờ sau khi người lớn đi làm hết, mang những đứa bé khác nhau vào nhà, cháu thấy hết rồi!"Cố Yêu Yêu lại nói: "Nhưng mọi người không thể mặc cảnh phục, cháu có thể dẫn đường cho mọi người.


”Đồng chí cảnh sát vốn không quá coi trọng, thần sắc cũng nghiêm túc lên, hai mặt nhìn nhau, quyết định đi thăm dò thử xem.

Sau khi vào ngõ nhỏ, Cố Yêu Yêu nhảy nhót đằng trước, phía sau cô là một người bán hàng rong, khi sắp đến nhà người phụ nữ họ Trương, cô nhìn thoáng qua bên trong, bàn tay sau lưng nhanh chóng lắc lắc chiếc khăn quàng đỏ, vì thế người bán hàng rong kia bắt đầu rao hàng ——“Bán thuốc lá đây, Đại Sản Xuất, Đại Tiền Môn, Dũng Sĩ, Mùa Màng Bội Thu! ”“Ai, người bán hàng rong kia, mau đứng lại, thuốc lá bán thế nào?”Một người đàn ông mắt tam giác gọi hắn lại, viên cảnh sát giả làm người bán hàng rong nhanh chóng để đôi gánh nặng xuống, cười giới thiệu hàng của mình: “Đại Sản Xuất tám xu, Dũng Sĩ ba xu, Hồng Hà sáu xu.

”“Khinh thường ai chứ, lại đi giới thiệu thứ hàng rẻ tiền này cho ông đây? Cậu nói mấy loại thuốc lá tốt bán thế nào.

” Người đàn ông khó chịu nói.

Người bán hàng rong nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vội chắp tay thi lễ cười làm lành: “Xem tôi này, có mắt như mù, xin ngài bớt giận.


”Vừa nói, hắn móc ra mấy bao thuốc lá ngon, giới thiệu từng cái: “Phi Mã hai mao tám, Đại Tiền Môn ba mao năm, Mẫu Đơn và Quần Anh năm mao một.

”“Ông đây lấy một bao Đại Tiền Môn, một bao Mẫu Đơn với một bao Quần Anh kia.

” Người đàn ông nói xong, thấy vẻ mặt người bán hàng rong chần chờ, hắn ta giận dữ, móc ra một tờ đại đoàn kết ném xuống, “Ánh mắt cậu là thế nào? Có mắt mà không có tròng, tôi nói cho cậu biết, ông đây có tiền, thấy chưa!”Cố Yêu Yêu nấp đằng sau đống cỏ khô ở góc đường nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, tự đáy lòng thấy hết sức khâm phục, không hổ là một người chuyên nghiệp, dùng thuốc lá đi thăm dò đối phương.

Người thường không thể nào có đủ tiền mua nổi Mẫu Đơn gì đó, ngay cả những gia đình nhân viên cán bộ cũng không nỡ mua hiệu Phi Mã để hút.

“Anh làm gì đó! Điên rồi à!”Lúc này, người phụ nữ họ Trương đi ra, hung hăng trừng mắt nhìn mắt người đàn ông, rồi nhìn người bán hàng rong cười nói: “Ông chồng nhà tôi uống nhiều quá, ngài đừng so đo với hắn ta, chúng ta nào mua nổi Mẫu Đơn, lấy bao Đại Sản Xuất rẻ nhất là được.

"Người phụ nữ họ Trương nói xong, người đàn ông hùng hổ bỏ vào phòng, một đứa trẻ bị xích chân chạy nhanh như bay ra, người bán hàng rong nhìn nhìn, giống như không có việc gì thu hồi tầm mắt, xách gánh hàng rời đi.


Sau khi người đó rời đi, Cố Yêu Yêu nghe được người phụ nữ mắng người đàn ông ngu xuẩn, người đàn ông hung bạo nói: “Thật vất vả mới có tiền, muốn hút mấy điếu thuốc tốt mà tôi chưa từng được hút thì có gì sai? Có tiền không thể tiêu, vậy kiếm tiền còn có ý nghĩa gì?”Quả nhiên có vấn đề, cô vuốt cằm, trong lúc lơ đãng vô tình va phải một con mắt, sợ tới mức thiếu chút hét toáng lên! Cố Yêu Yêu che miệng, ổn định tinh thần chăm chú nhìn lại, hóa ra trên tường có cái lỗ, mà con mắt này hơi quen thuộc, là đứa trẻ bị xích chân chạy ra ngoài ngày hôm qua.

Cô cố gắng lộ ra một nụ cười thiện ý với đối phương, sau đó vươn ngón tay lên miệng “Suỵt”, con mắt kia biến mất, cũng không phát ra âm thanh.

Cố Yêu Yêu không yên tâm, lần nữa dời khỏi vị trí, lẳng lặng chờ đồng chí cảnh sát đến bắt giữ bọn buôn người.

.


Bình Luận (0)
Comment