Mang Theo Cửa Hàng Đi Tu Tiên

Chương 19

Editor & Beta: Lan Phương.

Dava đối với Đông Lục Thành tê phượng quốc rất là dụ, bởi vì Đông Lục Thành nổi danh là nơi sản xuất lương thực thắng cảnh, Tê Phượng quốc vẫn rất coi trọng Đông Lục Thành, nhiều năm phái cường binh trấn thủ.

Người lính đều biết, nếu như muốn thăng chức nhanh, như vậy liền đi Đông Lục thành, ở nơi đó chẳng những đãi ngộ tốt nhất, dầu mỡ đầy đủ nhất, còn có rất nhiều cơ hội có thể lập công, dù sao có người Dava nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, đại chiến tiểu chiến vẫn không ngừng.

Chiến tranh vẫn tiếp tục, cứ qua vài ngày Kim Thắng Quang lại đem tình báo hắn nghe được, báo cáo với Lâm Tiểu Tứ một chút, chiến tranh là chuyện trường kỳ, có khi mười ngày nửa tháng cũng không có tin tức mới, có khi một ngày liền có mấy chiến báo truyền đến, song phương hiện tại tử thương mỗi người một, không thể phân ra thắng bại.

Những chuyện này cách cuộc sống của Lâm Tiểu Tứ rất xa, nàng hiện tại chỉ là thao tâm tâm tệ quá ít, gần đây tích góp được sáu mươi mấy linh tệ, bị nàng mua Thanh Tâm Đan cùng Phục Cốt đan, nhìn mặt biên chỉ có bốn linh tệ, Lâm Tiểu Tứ rất ưu thương.

Thẳng đến khi một ma ma bên cạnh Đại phu nhân đến thông tri cho nàng, ngày mai muốn nàng theo Lâm Uyển đến Tây Lâm tự cầu phúc.

Sau khi xuyên qua Tê Phượng quốc này, đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Tứ ban ngày đi ra khỏi Lâm phủ, cũng không thể nói là hưng phấn không hưng phấn gì, dù sao toàn bộ kinh đô nàng cũng đã đi dạo khắp nơi, không có gì lạ.

Biết được Lâm Tiểu Tứ muốn xuất phủ, Hoàng Đào cũng rất cao hứng, bởi vì nàng cũng muốn đi cùng, mà Lâm Tiểu Thất thì bị đưa đến Mạc di nương ở lại vài ngày.

Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Tứ và Hoàng Đào đã bị ma ma bên cạnh Lâm Uyển đón tới, Lâm Tiểu Tứ được an bài đi theo Lâm Uyển.

Ở trên xe ngựa, Lâm Tiểu Tứ mới ở trong miệng Lâm Uyển lải nhải, biết được lần này vì sao muốn đi Tây Lâm tự cầu phúc.

Bởi vì vị hôn phu của Lâm Uyển Tưởng Ngọc Thành, lần này chiến tranh với Dava, quân đội của Tưởng Ngọc Thành cũng tham dự. Lâm Uyển thật sự lo lắng cho Tưởng Ngọc Thành, nàng thành tâm đi Tây Lâm tự cầu phúc, hy vọng Phật Tổ có thể bảo vệ hắn bình an.

Mà Đại phu nhân lại là bởi vì toàn bộ kinh đô phu nhân tiểu thư đều đi cầu phúc, vì không muốn bị Vĩnh Định Hầu phủ chọn sai, lúc này mới an bài Lâm Uyển đi cầu phúc.

Tây Lâm tự là ngôi chùa tương đối nổi danh ở kinh đô, hơn nữa an toàn phòng hộ cũng rất tốt, hơn nữa nghe được mấy ngày nay có không ít quý nhân cũng ở Tây Lâm tự cầu phúc, lúc này nàng mới an bài nữ nhi đi cầu phúc, đương nhiên vì bảo hiểm lúc này mới mang theo Lâm Tiểu Tứ.

Lời nói ban đầu của đại phu nhân là, chỉ cần Lâm Tiểu Tứ hảo hảo bảo vệ an toàn của Lâm Uyển, sau khi hồi phủ, nàng sẽ đáp ứng lâm tiểu tứ một yêu cầu không quá phận.

Đối với điểm này, Lâm Tiểu Tứ rất cao hứng tiếp nhận, dù sao cũng có lấy cớ trời sinh thần lực, bảo vệ một Kiều tiểu thư, thật sự là một món ăn vặt, hơn nữa lá bài tẩy của nàng cũng không chỉ có một cái.

Cái này không phải vì bảo hiểm, nàng đều đem linh tệ dùng hết, tính toán xấu nhất, trong tay mấy loại đan dược này, chỉ cần Lâm Uyển có một hơi thở, nàng liền có nắm chắc đem người cứu sống.

Trên đường đến Tây Lâm Tự, Lâm Tiểu Tứ đối với cảnh tượng bên ngoài xe không có hứng thú nhìn, điểm này làm cho ma ma cùng xe rất ngạc nhiên, nàng còn tưởng rằng Tứ tiểu thư sẽ rất tò mò về thế giới bên ngoài, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Tiểu Tứ đều không có vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ha ha, nếu Lâm tiểu Tứ biết hoạt động trong lòng ma ma, chỉ biết nhẹ nhàng cười, nàng là một người linh thức mạnh như vậy, sẽ đi vén rèm nhìn bên ngoài sao! Nàng trực tiếp dùng linh thức, cái gì cũng nhìn thấy!

Hơn nữa, rừng trong kinh đô này đều bị nàng đi dạo khắp nơi, tuy rằng cảnh tượng ban ngày cùng buổi tối có chút khác biệt, nhưng thật đúng là không dẫn nổi hứng thú của nàng.

Lâm Uyển lúc đầu còn có hứng thú giới thiệu cảnh sắc kinh đô với Lâm Tiểu Tứ, nhưng chậm rãi, nói đến chiến tranh với Dava, vị tiểu tỷ tỷ này thật sự vì vị hôn phu lo lắng, vẻ mặt cũng ảm đạm xuống, tuy rằng nàng và Tưởng Ngọc Thành chưa từng gặp qua vài lần, nhưng quan tâm tuyệt đối không ít, có thể thấy được Lâm Uyển thật sự rất hài lòng với vị hôn phu này.

Lâm Tiểu Tứ không có an ủi vị đại tỷ tỷ này, chỉ lẳng lặng nhắm mắt thiền, vì linh tệ, nàng sẽ không lãng phí bất kỳ thời gian nào.

Lâm Uyển nhìn Lâm Tiểu Tứ nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng yên tĩnh ngủ thầm.

Ở trong xe yên tĩnh, Lâm Tiểu Tứ tu luyện cố ý đem linh khí vòng quanh Lâm Uyển vài vòng, Lâm Uyển vốn là tiểu tỉnh ngủ thành ngủ thật.

Vừa tỉnh lại, Lâm Uyển cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, nhìn Tứ muội bên cạnh, không khỏi từ đáy lòng phát ra ý cười, nàng kỳ thật đã sớm phát hiện, chỉ cần tâm tình phiền muộn, ở bên cạnh Tiểu Tứ, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Chùa Tây Lâm nằm ở phía tây của Kyoto, khoảng cách không gần, Chùa Tây Lâm nằm trên núi Tây Lâm, phong cảnh trên núi rất đẹp, vào đầu mùa hè, nhiệt độ thích hợp.

Lâm Tiểu Tứ theo Lâm Uyển xuống xe, phóng mắt nhìn lại, núi rừng xanh um tươi tốt làm cho tâm tình người ta thả lỏng không ít.

Theo Lâm Uyển đi bộ lên núi, Lâm Tiểu Tứ tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi, thể lực của cô là tốt nhất trong một đám người.

Lâm Lý thị đối với trưởng nữ vẫn luôn coi trọng, đoàn người cũng không ít, ngoại trừ nha hoàn bà tử, còn có một đội hộ vệ hơn mười người đi theo.

Lâm Tiểu Tứ chỉ là nhìn lướt qua, những hộ vệ này tinh thần ai nấy đều rất cao, không giống gia đinh bình thường, vừa nhìn đã biết là loại đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Đi tới trong chùa, đoàn người ngoại trừ Lâm Tiểu Tứ đều thở hồng hộc, nhìn vẻ mặt Lâm Tiểu Tứ thoải mái, mọi người ở đây trong lòng âm thầm kinh hãi, quả nhiên là trời sinh thần lực nha.

Lâm Uyển không thể không ở trong lòng hâm mộ Lâm Tiểu Tứ, người trời sinh thần lực thật sự là tốt hơn người thường rất nhiều. Lại nhớ tới mẫu thân trước khi đi phân phó, để cho nàng gặp nguy hiểm nhất định phải ở bên cạnh Lâm Tiểu Tứ, bởi vì chỉ có Lâm Tiểu Tứ mới có năng lực cứu nàng.

Lâm Uyển chưa từng thấy qua thần lực trời sinh của Lâm Tiểu Tứ, chỉ là từ chỗ mẫu thân biết được việc này, nàng không có cảm thụ trực quan, cho nên đối với mẫu thân phân phó như vậy cũng không quá để ý.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Tiểu Tứ, cô đột nhiên có chút hiểu được ý tứ của lời mẫu thân nói.
Bình Luận (0)
Comment