Nghe giọng điệu vừa rồi của Mục Kế Đông thì hẳn là hắn định làm ít việc lại để chăm sóc cho vợ mình, tính đi tính lại, bọn họ là anh chị cả ở trong nhà chẳng khác gì con bò già phải nai lưng ra làm việc, chịu thiệt cũng đành phải nhịn mà không làm gì được.
Mục Kế Quân vừa mới từ trong núi về, bưng chậu nước vào nhà, thấy vợ mình đứng ngẩn người liền cười nói: “Em sao vậy, bỗng dưng lại thở dài? Đừng nói là vì em dâu ba sinh ra con gái nên mới vậy nha? Nhà ta có cả đống bé trai, sinh bé gái cũng tốt mà.
”Vương Xuân Linh trừng mắt nhìn chồng mình, cái đồ vô tâm này, biết cô ta vì cái gì mà thở dài sao?Hạt kê ngoài đồng phải phơi nắng một hai ngày mới thu hoạch được, hôm nay mọi người đều nghỉ ngơi một ngày để ngày mai còn phải làm việc vất vả.
Nhưng cũng không có mấy người nghỉ ngơi, không phải đi làm kiếm công điểm thì bọn họ cũng đến đất phần trăm nhà mình làm, cho dù ở nhà không có việc cũng phải lên núi kiếm chút đồ ăn về.
“Mưa hôm nay chán thật, được vài phút là tạnh rồi, cứ như chưa từng mưa ấy.
”“Vậy thì phải trách Kế Đông, con bé vừa khóc là trời liền đổ mưa, đại đội trưởng bảo đặt tên là Hồng Vũ, Kế Đông lại bảo tên này khó nghe, mưa cũng tạnh luôn.
”Mục Kế Quân cười đáp: “Trùng hợp thôi.
”Vương Xuân Linh cũng cảm thấy như vậy, làm gì có chuyện thần kì như thế.
Lúc ăn cơm trưa, cả nhà tụ tập lại trong phòng chính, Trương Lan Hoa dùng cái muôi khuấy nồi cháo toàn nước, đây rõ ràng đâu phải là cháo, rõ ràng là một nồi canh thả vài hạt gạo vào, lại bỏ thêm nửa rổ rau dại vô.
Mục Kế Binh khịt mũi uống một bát: “Ăn chén cháo này xong bụng anh toàn nước, chén này còn không đủ lấy lại sức anh vác hai bó củi từ trên núi xuống nữa, mệt quá đi mất!”Trương Lan Hoa liếc nhìn chồng mình, hất cằm chỉ về hướng phòng chú ba: “Con trai anh bảo em dâu ba ăn một chén trứng gà nước đường, còn được tận bốn quả trứng, mấy đứa nhỏ trong nhà còn không húp được một ngụm nước canh nữa.
”Mục Kế Đông vừa ra khỏi phòng, nghe được lời nói của chị dâu hai, cười lạnh một tiếng, đáp trả: “Chị dâu hai với anh hai muốn ăn trứng hả, dễ thôi.
Nhanh sinh con đi, tốt nhất là lựa trúng ngày trời đổ mưa ấy, để xem thôn dân có tặng trứng gà cho hai người không.
”Mục Kế Binh ăn một ngụm dưa chua, cười giễu cợt: “Xem chú nói gì kìa, đùa chút thôi mà, vậy mà chú cũng tức giận.
Chú nói chuyện với anh chị kiểu gì vậy?”Mục Kiến Quân cau mày, ra vẻ anh cả: “Yên ổn mà ăn trưa cho xong đi, cãi nhau làm gì? Chờ mẹ ra đánh cho một trận hay sao? Đều là người có con cái hết rồi, vì một miếng ăn mà cãi nhau, có biết xấu hổ hay không?”Mục Kế Đông cũng lười phản ứng, bưng chén cháo loãng lên húp một hơi, trong lòng nghĩ vợ còn phải cho con bú, mỗi ngày đều ăn như vậy thì đâu có được.
Buổi chiều không có việc gì làm, Mục Kế Đông cõng gùi lên núi, đến dưới chân núi thì gặp được Mục Quốc Trụ, bạn chơi chung từ nhỏ của hắn.
“Giữa trưa không ở nhà ngủ mà chạy lên núi làm gì?”Mục Quốc Trụ cười hì hì đáp: “Cậu định làm gì thì tôi cũng vậy, bộ chỉ có mình cậu biết thương vợ chắc?”“Vậy chúng ta cùng nhau lên núi đi, nói trước là tôi muốn đi vào sâu trong núi ấy.
”“Tôi cũng định như vậy, bên ngoài núi này đều bị giày xéo một hồi rồi, đừng nói thỏ rừng, ngay cả một cọng lông của nó tôi cũng chưa thấy nữa.
”.