“Trồng ở đâu?” Thu
Dĩnh nhíu mày.
Diệp Lạc suy nghĩ một chút, nói: “Đi đến chỗ tôi đi.”
“... Được thôi.”
Thu Dĩnh đi theo Diệp Lạc vào trong thành, ngang qua phố xá náo nhiệt, đi đến
cửa một tiểu viện ở ngã tư cuối thành tây, sau khi nhìn thấy tiểu viện tử, Thu Dĩnh kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp
Lạc, không nghĩ đến y lại có tiền
như vậy
Bên trong tiểu viện giống như tứ hợp viện thời xưa
(Tứ hợp viện là một hình thức cư trú của người dân Bắc Kinh. Tại sao gọi
là THV, là vì một cụm kiến trúc hình chứ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều
xây nhà, bốn hướng nhà đó vây lại, ở giữa là một sân trời, hay chung cho có bốn hướng nhà. xem thêm ở http://thvl.vn/?p=15060)
Thu Dĩnh đi vào sân nhà, nhìn nhìn, sau đó chọn 1 chỗ ngồi xuống nói: “Ở bên này đi.”
“Được, quản gia, đi lấy cái xẻng tới đây.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thu Dĩnh nhìn ông cụ vừa xuất hiện rồi lại biến mất, im lặng, lại còn có quản gia...
Như hiểu được nghi hoặc trong lòng Thư Dĩnh, Diệp Lạc mở miệng nói: “Khi mua nhà ở đều được tặng một NPC quản gia”
Kế tiếp chính là lặng im, cho đến khi NPC quản gia kia đột
nhiên xuất hiện, còn cầm theo cái
kẻng
Diệp Lạc tiếp nhận cái xẻng trong tay quản gia, tự nhiên ngồi cạnh Thu Dĩnh,
đào xong một cái hổ bảo Thu Dĩnh bỏ hạt giống vào, sau đó lấy đất lấp lại, lấy ra cái bình thần tiên ngọc nhưỡng kia
đổ lên.
Qua vài giây, hạt giống nhỏ như đậu nảy mầm, tiếp theo giống như uống trúng thuốc kích thích vậy, không ngừng lớn lên, cho
đến khi kết thành nụ hoa mới không
phát trưởng nữa, Thu Dĩnh nãy giờ chăm chú xem đến há hốc mồm
Lúc này, từ trong nụ hoa truyền ra hai tiếng “A, a”, sau đó, nụ hoa rung một chút.
“Sẽ không xuất hiện quái vật chứ.” Thu
Dĩnh nói nhỏ.
Nụ hoa chậm rãi nở ra, thứ bên trong hiển nhiên cũng lộ ra ngoài, chỉ thấy nằm giữa cánh hoa là một đứa bé, mặc quần áo màu
xanh, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp
và một đôi mắt to tô nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Thu Dĩnh thì khóe miệng lộ ra một nụ cười thật tươi,
hai tay nhỏ bé hướng đến Thu Dĩnh
làm nũng nói: “Mama, ôm.”
“Oanh” Thu Dĩnh giống như bị sét đánh, run run dùng tay chỉ
chính mình hỏi: “Nó đang kêu... Tôi hả?” Lại
thấy Diệp Lạc gật đầu.
Cục cưng không để ý tới Thu Dĩnh, ánh mắt to ngập nước, cái miệng nhỏnhắn nghẹn
lại, vẻ mặt ủy khuất, “Mama, xấu, xấu...” Vừa nói vừa dùng tayđánh vào nhuỵ hoa ở bên dưới, sau đó hai bàn tay
nho nhỏ hướng tới chỗ Diệp Lạc đang
hứng thú nhìn, “Baba, ôm.”
Nghe bé cưng kêu một tiếng baba, Diệp Lạc đứng hình.
Bé cưng nhìn Diệp Lạc cũng không để ý đến mình, rốt cuộc nhịn không được tủi thân, “Oa” một tiếng khóc òa lên.
Thu Dĩnh sau khi định thần lại mới nhẹ nhàng bế baby đang “Oa oa” khóc, nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, không khóc nha.”
Nghe thấy giọng dịu dàng của Thu Dĩnh, bé cưng mới dừng khóc, hai bàn taynhỏ bé gắt gao nắm lấy áo cô, như đang sợ cô bỏ
mình lại, đôi mắt mở to khóc tới đỏ
nói, “Mama, đói.” Vì mới khóc xong
nên giọng có chút khàn khàn.
Tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nghe thấy từ “Mama”, Thu Dĩnh vẫnkhông
biết làm sao
“Cha đứa nhỏ, baby nói bé đói bụng.” Lời vừa ra khỏi miệng cô liền cảmthấy như
bị sét đánh, dù sao lời nói cũng không thể thu lai được, phải bình tĩnh = =
Diệp Lạc thản nhiên nhìn cô một cái, thu lại ngón tay đang nghịch với bé, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Đi thôi.”
“Ah? Đi đâu?” Hỏi
xong mới phản ứng lại, này không phải hỏi dư sao! Len lén liếc trộm người đi phía trước, may mà lúc
nãy cô hỏi anh không nghe thấy …
Thu Dĩnh kéo tay áo Diệp
Lạc, hỏi nhỏ: “Diệp Lạc, anh có thấy người tađang nhìn chằm chằm tụi mình
không.”
“Nói đúng hơn là nhìn cục cưng trong lòng cô.” Diệp
Lạc sửa lại cho đúng.
“Ách...” Thu Dĩnh nhìn baby đang nghịch tóc cô, im lặng.
Cục cưng thấy Thu Dĩnh nhìn chăm chú, ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi với cô, đồng tiền ngay khóe miệng như ẩn như hiện.
...
“A — rất đáng yêu nha!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Ừ, rất muốn ôm ôm nha!”
“Tôi cũng muốn nữa!”
...
“Chúng ta đi nhanh đi.” Thu Dĩnh nhìn mọi người xung quanh, lôi nhanh Diệp Lạc vào một tửu lầu cũng không thèm nhìn tên liền
bước vào
“Khách quan, muốn ăn gì?”
Diệp Lạc nhìn cục cưng đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, thản
nhiên mở miệng, “Có phòng riêng không?”
“Có, mời khách quan lên lầu.”