Lục Vinh sốt sắng hỏi Thi Lâm Nguyên: "Không có vấn đề chứ?.".
"Lão đại yên tâm đi, sừng Kiếm Xỉ Long cũng đã tìm được rồi, nếu ta không trị hết được cho Lục Thiên thì sẽ lấy cái chết để tạ tội." Thi Lâm Nguyên tràn đầy tự tin.
Lục Vinh cười cười: "Ta đâu dám để ngươi lấy chết tạ tội, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, Kyle sẽ không tha cho ta đâu!".
Thi Lâm Nguyên hơi đỏ mặt: "Đang yên đang lành nhắc tới tên ngốc đó làm cái gì?".
Lục Vinh: "..." Cái tên Thi Lâm Nguyên này, ghét bỏ người ta ngu ngốc mà còn lăn giường với người ta!.
"Ta thấy Kyle đâu phải là một kẻ ngốc." Lục Vinh nói.
Thi Lâm Nguyên bĩu môi: "Lão đại, chuyện này ngươi không nhìn ra được sao?".
Lục Vinh: "Nếu ngươi nói hắn ngu ngốc vì kĩ thuật không tốt, làm sao mà ta nhìn ra được nha..".
Thi Lâm Nguyên hung hăng trợn mắt nhìn Lục Vinh: "Lão đại, ngươi càng ngày càng nhiều chuyện rồi.".
Lục Vinh: "..." Hết cách rồi, ai bảo hắn quá tẻ nhạt a!.
"Mấy tên kia hình như rất cao hứng." Lục Vinh vừa nhìn Tạp Liệt khoe khoang bên ngoài vừa nói.
Thi Lâm Nguyên liếc mắt khinh thường, thịt của Kiếm Xỉ Long dính phải độc, không thể ăn được, da thú vừa nặng vừa loang lổ, chỉ có hàm răng và sừng là có thể dùng được, kéo cả một con thú lớn như vậy trở về tốn rất nhiều công sức, mấy tên thú nhân lại hăng say kéo về không biết mệt mỏi, quả nhiên đều là một đám ngớ ngẩn.
Lục Vinh: "...".
Thi Lâm Nguyên lấy được sừng của Kiếm Xỉ Long liền nhanh chóng chế ra thuốc giải.
Sau khi uống thuốc giải, thân thể Lục Thiên rất nhanh đã khôi phục, Lục Thiên sinh động hơn không ít, bé đã có thể bò nhanh hơn, thậm chí còn đi được một hai bước.
Lục Thiên trắng trẻo non mềm, rất được các thú nhân hoan nghênh, nhưng tên nhóc này vô cùng bướng bỉnh, cũng biết chọn người mà bắt nạt, lúc La Y ôm nhóc, nhóc rất thích túm tóc La Y, nhưng lúc được Viên Kiệt ôm, nhóc lại không làm gì cả.
Chuyện của Kiếm Xỉ Long truyền tới tay bộ lạc Phi Hổ, đưa tới động tĩnh không nhỏ.
Bộ lạc Phi Hổ đã sớm biết Lục Vinh có ý định đối phó với Kiếm Xỉ Long, nhưng họ đều cảm thấy đám Thỏ thần này điên rồi, tự đi tìm chết, nào ngờ người ta thực sự kéo được Kiếm Xỉ Long trở về.
Một Kiếm Xỉ Long khổng lồ đến thế, chỉ cần rống một tiếng là có thể giết chết được mấy thú nhân yếu đuối, thế mà lại bị bộ lạc Thỏ thần tiêu diệt.
..................
"Thật sự giết chết Kiếm Xỉ Long rồi sao?".
"Đúng vậy, người của bộ lạc Thỏ thần còn mang theo thi thể của Kiếm Xỉ Long về mà, ta nghe nói tân tộc trưởng còn dẫn người đến chỗ họ chiến đấu với Kiếm Xỉ Long để xem xét, chỗ đó để lại một cái hố thật to, còn có thật nhiều máu, những thú nhân ở gần đó còn kể rằng họ nghe một tiếng vang lớn đến mức đinh tai nhức óc.".
"Người của bộ lạc Thỏ thần có thần khí đó.".
"Bộ lạc Thỏ thần có rất nhiều thứ tốt, thú thần thật là ưu ái bọn họ.".
"Nghe nói gần đây có rất nhiều bộ lạc đến bái phỏng bộ lạc Thỏ thần đấy.".
"Tại sao bộ lạc Thỏ thần lại được thú thần hậu đãi như vậy a!".
Bộ lạc Thỏ thần giết chết Kiếm Xỉ Long, bộ lạc Phi Hổ rốt cục cuối cũng ngồi không yên.
"Lão đại, người của bộ lạc Phi Hổ đến." Tân Đạt đi tới nói.
Lục Vinh vuốt cằm, thầm nghĩ: bộ lạc Phi Hổ với bọn họ đã đoạn giao một đoạn thời gian rồi, nay họ giết chết được Kiếm Xỉ Long, quả nhiên tộc Phi Hổ không kiềm chế được nữa.
Casey và Barron đều ở nơi này, Lục Vinh mặc dù có thành kiến đối với bộ lạc Phi Hổ, nhưng cũng không thể đánh đuổi mấy thú nhân đến đây.
"Thật là lợi hại a!".
Mấy thú nhân của tộc Phi Hổ vây quanh thi thể của Kiếm Xỉ Long xem không biết chán, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ.
Nghe được tiếng trầm trồ của bộ lạc Phi Hổ, thú nhân của bộ lạc Thỏ thần càng hăng hái.
Lục Vinh không nhịn được có chút đau đầu, thi thể của Kiếm Xỉ Long đặt trong doanh trại đã bắt đầu muốn thối rữa, dễ dàng dụ bọn ruồi muỗi đến, Lục Vinh muốn tiêu huỷ thi thể, nhưng Tạp Liệt khóc nháo nhất định không chịu, mấy thú nhân khác cũng ra vẻ phản đối.
Lục Vinh bất đắc dĩ, đành bảo Thi Lâm Nguyên bào chế ít dược tề đuổi ruồi bọ.
Sau khi bộ lạc Phi Hổ đến, lại có thêm vài bộ lạc tới bái phỏng, đám người Tạp Liệt phấn khởi được thêm vài ngày cũng đã bắt đầu hết hứng thú.
...............
Bộ lạc Phi Hổ.
Chuyện của Kiếm Xỉ Long trở thành một đề tài cho giống cái của bộ lạc Phi Hổ bàn tán say sưa.
Kyle và Casey chính là tiêu điểm mà mọi người đàm luận.
Thế giới thú nhân rất sùng bái dũng sĩ, giống cái cũng luôn muốn tìm những thú nhân mạnh mẽ cho mình.
Lần này đối phó với Kiếm Xỉ Long đa phần là những thú nhân mắt đỏ, Phi Vũ thì đã có hài tử, nên địa vị của Casey phút chốc được nâng cao, bộ lạc cũng có ý tứ muốn khuyên Casey trở về, còn có mấy giống cái lén lút chạy sang nhìn trộm Casey, Casey nghiễm nhiên trở thành tình nhân trong mộng của tất cả giống cái bộ lạc Phi Hổ.
Chuyện của Casey truyền đến tai Kiệt Tây, làm cho hắn tức khí quá chừng, Kiệt Tây không thể chấp nhận được, phế vật mà hắn tiện tay vứt bỏ đã xoay người biến thành kẻ được mọi người mơ ước.
.....................
Bệnh tình của Lục Thiên đã được giải quyết, khiến cho tâm tình Lục Vinh được thả lỏng, đồng thời còn có một chuyện khác khiến người cao hứng.
Hải Đào vừa mới thăng cấp thành công, vốn dĩ một tháng mới có thể mở một lần, nhưng hiện tại chế độ hạn chế đã được huỷ bỏ, bây giờ Lục Vinh có thể lên Hải Đào hằng ngày.
Trước đó mỗi tháng chỉ có thể lên Hải Đào một lần, khiến Lục Vinh cảm thấy có hơi bất tiện, muốn mua bán thứ gì cũng phải chờ đợi, hiện tại thì tốt rồi, muốn làm gì cũng không phải chờ nữa.
"Lão đại, ngươi đang nghĩ gì đấy?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh: "Ta đang tính chuyện rời đi.".
"Rời đi? Sao lại phải rời đi? Hiện tại chúng ta có rất nhiều vinh quanh đó." Tạp Liệt hăng hái nói.
Giết chết được Kiếm Xỉ Long có thể nói là một việc đi vào lịch sử, cho dù đám người Tạp Liệt là thú nhân bị nguyền rủa nhưng vẫn được người người tôn sùng, danh tiếng tăng cao.
"Chúng ta có quá ít người." Lục Vinh lắc đầu.
Người của thế giới thú nhân đa phần rất đơn thuần, nhưng nơi nào mà không có những kẻ dã tâm bừng bừng, chuyện dùng thuốc nổ giết chết Kiếm Xỉ Long e rằng đã khiến cho nhiều người chú ý, sợ rằng sẽ có người đến cầu thần khí, mà thực tế cũng đã có vài người tìm đến cầu cạnh rồi.
"Nếu như có người tìm đến chỗ chúng ta cướp bóc thì phải làm sao?" Lục Vinh hỏi.
Trong mắt Tạp Liệt lóe lên mấy phần phiền muộn: "Cướp bóc? Sẽ có người dám đến cướp của chúng ta sao?".
"Tại sao không dám?" Lục Vinh hỏi lại.
Tạp Liệt: "...".
"Vậy sau khi chúng ta rời đi thì đến nơi nào?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh hít sâu một hơi: "Ta cũng không biết, ta muốn đi xung quanh nhìn một chút.".
Tạp Liệt trợn to mắt, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Thế cũng tốt! Lão đại, ta muốn đi theo ngươi.".
Tạp Liệt thầm nghĩ: Trước khi gặp Phi Vũ, Tạp Liệt luôn chỉ có một mình du đãng khắp mọi nơi, nếu Lục Vinh muốn đi nhìn ngắm xung quanh, cùng lắm là trở lại cuộc sống trước kia mà thôi, Tạp Liệt tin rằng lần này bọn hắn nhất định có thể sống tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Lục Vinh nhìn Tạp Liệt: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã trở thành thú nhân anh hùng, không muốn đi theo chúng ta nữa chứ.".
"Làm anh hùng thì đương nhiên rất cao hứng rồi, nhưng làm sao sánh được với việc đi theo lão đại chứ!".
Lục Vinh cười cười, thầm nghĩ: Mị lực của mỹ thực hình như là cao hơn so với mị lực của việc làm anh hùng nha, nhất thời Lục Vinh cũng không biết mình nên cảm thấy vui hay là bất đắc dĩ đây.
"Lão đại, hình như tâm tình của ngươi không được tốt?".
"Người đến bái phỏng chúng ta quá nhiều, thật sự là quá nhiều." Lục Vinh híp mắt, mơ hồ đánh hơi được phong ba bão táp sắp tới.
Lúc đầu chỉ có vài bộ lạc nhỏ xung quanh đến bái phỏng, nhưng những bộ lạc lớn tựa hồ cũng đã nhận được tin tức, Lục Vinh cũng không có tự tin để đối đầu với những bộ lạc đó, hắn tới đây không phải vì mở mang lãnh thổ, xưng vương xưng bá, chỉ đơn thuần là muốn chữa bệnh cho con trai mình mà thôi.
Lúc ở hội chợ e rằng đã có người chú ý đến hắn, nhưng lúc đó nhiều người cho rằng bộ lạc Thỏ thần là một bộ lạc lớn, nên cũng không nổi lên tâm tư xấu, chỉ là có chút ý nghĩ, nhưng hiện tại...Nếu biết được bộ lạc bọn họ vốn dĩ không có nhiều người, sợ rằng sẽ có kẻ tìm đến quấy phá.
Kyle nghe được tin Lục Vinh muốn đi xa nhưng không định mang theo quá nhiều người.
Casey gật đầu: "Đúng thế.".
Kyle suy nghĩ một chút: "Phụ thân và mẫu phụ thì sao?.".
Kyle biết phụ thân và mẫu phụ nghiêng về việc ở lại chỗ này, điều kiện nơi này rất tốt, phụ thân cũng có thể hoà hợp với bộ lạc Đại Thạch, Lục Vinh có nói qua với hắn, khi bọn họ rời đi sẽ để lại một chút tài nguyên và phương thuốc khống chế độc dược của người Đại Thạch cho phụ thân và mẫu phụ của hắn.
"Phụ thân, mẫu phụ đã đáp ứng." Casey nói.
"Vậy ta đi tìm lão đại thương lượng." Kyle thầm nghĩ: Casey muốn đi theo, Lục Vinh hẳn là sẽ không phản đối, rời khỏi bộ lạc sẽ gặp nhiều nguy hiểm trên đường đi, thêm một thú nhân cường tráng liền thêm một phần bảo đảm.
Tuy hắn và bọn Phi Vũ có thực lực cao cường, nhưng nhóm người bọn họ có tận ba tiểu hài tử, trong đó có một đứa còn đang tập đi, nếu xảy ra vấn đề gì cũng rất khó có thể xử lý ổn thoả, cục sắt nhỏ tuy rằng hữu dụng, nhưng có rất nhiều hạn chế, ít nhất là mấy đứa nhỏ sẽ không thể sử dụng được, dễ bị ngộ thương, dù có tránh được công kích của thuốc nổ cũng sẽ bị tiếng vang kịch liệt của nó làm chấn động đến điếc.
Sau khi quyết định, đoàn người Lục Vinh liền rời khỏi nơi đã cư trú hơn nửa năm của mình.
Bởi vì đã có sự chuẩn bị đầy đủ từ truoces, đám Lục Vinh liền leo lên xe bò rời đi, dọc đường thấy được không ít thú nhân hướng về phía doanh trại của bọn họ.