Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 114

Sau một phen thảo luận, tất cả mọi người đều rất hiếu kì đối với thế giới của "Thần", ai cũng nháo muốn đi, Lục Vinh liền lên Hải Đào đặt vé.
Lục Vinh chắp tay sau lưng, đàng hoàng trịnh trọng nói với mấy thú nhân: "Nơi chúng ta sắp tới không thể hoá thành hình thú, nếu ai dám hoá thú thì đợi mà gặp diêm vương đi..".
"Lão đại, diêm vương là cái gì vậy?" Tạp Liệt nhanh chóng giơ tay hỏi.
Một câu hỏi của Tạp Liệt làm cho khí thế mà Lục Vinh tích luỹ nãy giờ giảm hơn phân nửa.
"Diêm vương chính là thần chết, nếu ngươi dám hoá thú ở nơi đó thì sẽ trở về với cát bụi." Lục Vinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tạp Liệt phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Aaa, nơi ở của thú thần nguy hiểm đến thế sao? Nghe thật là đáng sợ!".
Lục Vinh liền nói: "Nếu ngươi không muốn đi thì có thể không đi.".
Tạp Liệt vội vàng đáp: "Ta muốn đi, muốn đi mà.".
Lục Vinh: "...".
Lục Vinh giới thiệu sơ lược về tình hình của trái đất cho mọi người, nhưng mấy tên thú nhân sống như thổ dân không thèm nghe gì nhiều, chỉ cần nghe đến đoạn Lục Vinh nói nơi đó có đủ loại món ngon, liền thốt lên kinh ngạc, truy hỏi đến cùng những món ngon đó là như thế nào.
"Lão đại, ô tô là cái gì vậy? Có khác gì với xe bò của chúng ta không? Chạy rất nhanh là nhanh như thế nào?".
"Lão đại, đèn xanh đèn đỏ là cái gì? Tại sao thấy đèn đỏ thì phải dừng chớ? Đèn đỏ rất lợi hại sao?".
"Lão đại, minh tinh là cái gì? Tại sao tất cả mọi người lại sùng bái hắn?".
"Lão đại, điện thoại di động là cái gì? Cũng là Thần khí sao?".
Lục Vinh dạy học suốt mấy ngày nhưng tiến bộ rất ít.
Lục Vinh bất đắc dĩ, mắt thấy gần tới ngày trên phiếu truyền tống, Lục Vinh đành quyết định sau khi đến trái đất lại tiếp tục nói.
Lục Vinh để cho Viên Uy giám sát mấy thú nhân cắt tỉa tóc tai và râu ria, sau đó lại đốc thúc bọn họ thay đổi quần áo.
"Lão đại, y phục này mặc lên người cứ thấy quái quái, hơn nữa cũng quá mỏng, lỡ làm hư thì biết tính sao đây?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh vốn định đáp, làm hư thì ngươi cứ liệu mà trần truồng đi lại, nhưng hắn nghĩ lại, chuyện trần truồng chạy lông nhông đối với thú nhân chẳng là cái đinh gì, e rằng bọn họ còn rất vui vẻ mà chạy.
"Làm hư thì ngươi khỏi ăn cơm ba ngày." Lục Vinh nói.
Tạp Liệt trợn to mắt nhìn Lục Vinh: "Lão đại, ngươi thật là nghiêm khắc.".
Casey sờ sờ bộ quần áo trên người, hết sức tò mò, giống cái của bộ lạc Phi Hổ mà có được vải bố đều sẽ giấu đi như trân bảo, nhưng mấy món đồ mà họ mặc trên người chắc chắn cao cấp hơn cả vải bố, Lục Vinh không hổ là sứ giả của thú thần.
Chuyện đến nơi ở của thú thần sắp trở thành hiện thực, thú nhân trong doanh địa cực kỳ kích động, đêm trước hôm truyền tống trận được mở, người người đều không ngủ được.
..................
"Phi Vũ đại ca, ngươi nói xem lão đại cuối cùng là muốn mang chúng ta đến nơi nào thế?".
Phi Vũ lắc đầu: "Không biết".
"Có đồ ăn và rượu ngon ăn mãi không hết, vậy mà lại không phải là nơi ở của Thần, nghe thật buồn cười ha." Tạp Liệt nói.
Phi Vũ: "...".
"Đến đó rồi sẽ biết thôi." Kyle nói.
Casey nghe mọi người nói chuyện, trong lòng hết sức tò mò, hắn là kẻ gia nhập sau, Lục Vinh không tin tưởng hắn nhiều bằng những người khác, ngày thường Casey cũng có chút trầm mặc ít nói.
"Với tư cách là dược sư, ngươi nghĩ Trái Đất là nơi như thế nào?" Viên Uy hỏi.
Thi Lâm Nguyên lắc đầu: "Không biết nữa. Lão đại nói, nơi đó phát triển hơn thế giới thú nhân, nhưng lại không sánh được với Liên Minh, mong rằng đó là một nơi tốt, lại sắp đến mùa đông rồi, ta cũng không muốn trải qua thêm một mùa đông ở đây đâu, quá cực khổ, ta đã xém bị đông chết rồi.".
Viên Uy cười cười, tùy ý nói: "Thôi, lão đại đi đâu, chúng ta theo đó là được.".
Thi Lâm Nguyên gật gật đầu, chớp chớp mắt: "Cũng đúng.".
Phiếu truyền tống có thể lựa chọn địa điểm, Lục Vinh liền định vị một biệt thự ngoại ô mà cha mẹ hắn để lại.
Phiếu truyền tống trực tiếp đưa bọn họ vào trong biệt thự.
Phát hiện ra bản thân ở trong biệt thự, mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Lục Vinh tìm được chìa khoá dự phòng bên trong biệt thự, cuối cùng cũng coi như là an định một chút.
Tạp Liệt nằm sấp trên ghế sô pha, sau đó lại lộn mèo: "Đây là thứ gì vậy? Mềm quá, thoải mái quá đi!".
Lục Vinh tức giận nhìn Tạp Liệt đang oang oang la lớn: "Câm miệng, coi chừng có người đến đây đấy.".
Tạp Liệt: "...".
"Lão đại, đây là cái gì vậy?" Tạp Liệt nhảy khỏi sô pha, đi tới trước TV hỏi.
"Đây là TV, chúng ta có thể xem TV." Lục Vinh tiện tay mở tivi lên.
Đám người Tạp Liệt bị màn hình TV đột nhiên hiện lên làm cho hết hồn.
"Sư huynh, nếu ngươi sống sót, sư phụ sẽ mãi không nhìn đến ta, ta đành phải tiễn ngươi lên đường vậy." Trong màn ảnh, một nam tử áo trắng không chút lưu tình đâm một nam tử áo trắng khác một đao.
"A, một giống cái giết một giống cái khác kìa, chúng ta mau mau cứu hắn thôi!" .
Tạp Liệt vỗ cái TV một cái, trực tiếp đem màn hình phá hư thành hình hoa tuyết.
"Ồ, không có người." Tạp Liệt mờ mịt.
Lục Vinh xám mặt trừng Tạp Liệt, Tạp Liệt rụt cổ: "Ta lại làm sai cái gì à?".
Lục Vinh khẽ hừ một tiếng: "Ngươi nói xem!.".
Kyle ngồi trên ghế sô pha, đứng lên, vừa đứng lên lại ngồi xuống.
"Kyle, ngươi đang làm gì đó?".
Kyle cao hứng nhìn Lục Vinh: "Cái ghế sô pha này thật là thoải mái! Ta chưa từng ngồi qua cái gì thư thái như vậy hết á.".
Lục Vinh: "..." Thì ra là quá thoải mái, hắn còn tưởng là trong ghế có châm cơ đấy.
"Tất cả mọi người tự tìm gian phòng mà nghỉ ngơi đi, nhớ là phải yên tĩnh một chút." Lục Vinh cảnh cáo.
"Ngươi có tính toán gì?" Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh nghiêm mặt, hỏi.
Lục Vinh trầm ngâm một chút: "Tạm thời cứ để bọn họ ở đây làm quen một đoạn thời gian, ta phải đến nhà trọ lấy chứng minh thư về, còn phải làm chứng minh giả cho mọi người nữa.".
Thân thể của Lục Vinh vốn đã tan biến lúc được truyền tống lần đầu, nhưng thân thể này lại giống hệt như thân thể của hắn, Lục Vinh cũng không lo người khác sẽ nhìn ra thứ gì không thích hợp.
Lục Vinh cũng từng muốn truyền tống thẳng đến nhà trọ của hắn, nhưng nơi đó nhiều người, lại có bảo an, một đám người đột nhiên xuất hiện sẽ rất vô lý, với lại nhà trọ quá nhỏ, không đủ chỗ cho tất cả bọn họ.
"Lão đại, có cái gì để ăn không, ta đói." Sau khi chọn được phòng, Tạp Liệt đi ra.
Lục Vinh liếc hắn: "Cái tên nhà ngươi, trước lúc đến đây không phải là đã ăn rồi sao.".
Tạp Liệt không cho là đúng: "Chút đồ vật kia làm sao mà đủ ăn nha!" Lục Vinh nhiều lần nhắc đến, thế giới này có rất nhiều thức ăn ngon, trước khi đến đây Tạp Liệt còn cố tình chừa bụng. Lục Vinh đành lấy ra một sấp tiền mặt trong tủ sắt: "Đi thôi!".
"Đi đâu a?" Tạp Liệt tò mò.
"Đi siêu thị.".
"Chỗ có rất nhiều đồ ăn đó sao?" Tạp Liệt hỏi.
Trước khi đến Trái Đất, Lục Vinh đã phổ cập cho mọi người một ít kiến thức, Tạp Liệt biết siêu thị giống như hội chợ, có rất nhiều người đem đồ đến siêu thị trao đổi.
Lục Vinh gật gật đầu: "Đúng thế.".
Tạp Liệt đứng lên: "Cho ta đi với.".
Lục Vinh gật đầu: "Được, nhưng ngươi phải bớt nói lại cho ta, không được làm ồn đến những người khác trong siêu thị.".
Casey đứng lên, có chút lúng túng nói: "Ta có thể đi cùng không?".
Lục Vinh gật đầu: "Được.".
Tân Đạt đứng lên, vừa định nói, liền bị Lục Vinh quát bảo ngưng lại: "Những người khác đều ở lại chỗ này cho ta!".
Tân Đạt có chút tiếc nuối ngồi xuống, thầm nghĩ: Nói chậm a! Bị cái tên Casey hũ nút đoạt trước tiên cơ rồi.
Lục Vinh xoa xoa trán, thầm nghĩ: Đám thú nhân này quá khôi ngô tuấn tú, xuất hiện một hai người còn được, xuất hiện một đám liền phiền toái.
...............
Tạp Liệt rời biệt thự không lâu, nhịn được một chút lại nhanh chóng biến thành kẻ nói nhiều:
"Lão đại, đó là cái gì vậy?".
"Đó là ô tô.".
"Lão đại, đó là cái gì?".
"Đó là xe điện.".
"Lão đại, có hai người đang hôn môi kìa." Tạp Liệt nói.
Lục Vinh quét mắt nhìn Tạp Liệt: "Người ta cũng không có hôn ngươi, mắc mớ gì đến ngươi.".
Casey đi bên cạnh hai người, hai con mắt đảo qua đảo lại, nhưng cái gì cũng không hỏi, chuyện hắn muốn hỏi, Tạp Liệt cũng đã hỏi rồi.
Lục Vinh dẫn hai người tới một siêu thị nhỏ cạnh khu biệt thự, hai tên nhà quê Casey và Tạp Liệt vừa tiến vào đã hoàn toàn bối rối.
"Lão đại, có nhiều giống cái quá! Có mấy giống cái còn rất kỳ quái nữa! Trước ngực còn có thêm hai khối thịt.".
Tạp Liệt nhìn chằm chằm một nữ sinh ăn bận khá là mát mẻ, bị nhìn chằm chằm, nữ sinh kia thập phần tức giận, nhưng thấy Tạp Liệt cao lớn cường tráng nên không dám làm gì, mắng một câu lưu manh rồi tức giận bỏ đi.
Lục Vinh tức giận nhìn Tạp Liệt: "Ngươi thu liễm lại một chút cho ta.".
Tạp Liệt khó hiểu: "Lão đại, ta đâu có làm gì đâu!".
Lục Vinh: "...".
Lục Vinh mang Tạp Liệt và Casey đến khu mì, đôi chân Tạp Liệt lập tức bất động.
"Lão đại, đây chính là cái đó phải không? Mì đó phải không?.".
Lục Vinh gật gật đầu: "Không sai, đây chính là mì.".
"Cái này không phải rất đắt sao?".
Lục Vinh lắc đầu: "Không mắc.".
Nghe đến hai chữ không mắc, Tạp Liệt lập tức hăng máu gà, bỏ hẳn vài thùng vào trong xe đẩy.
Tạp Liệt du đãng đến khu đồ ăn chín, thấy đến tận mấy trăm xửng bánh bao và nhiều thứ khác.
"Lão đại, đây là khoai tây chiên mà ngươi hay cho chúng ta ăn sao?".
Lục Vinh gật đầu: "Không sai." Tạp Liệt lại điên cuồng bỏ khoai tây chiên vào xe đẩy.
Lúc đầu hai người họ mua đồ còn hỏi đến ý kiến của Lục Vinh, nhưng đến đoạn sau liền cái gì cũng không quản, thứ gì cũng bỏ vào xe đẩy.
Lục Vinh nhìn dáng vẻ hưng phấn của hai người, cũng không tiện ngăn cản: "Chuẩn bị về thôi.".
Lục Vinh mang theo Tạp Liệt và Casey quét sạch một vòng siêu thị rồi xếp hàng tính tiền.
Lục Vinh đứng xếp hàng, Tạp Liệt và Casey thừa dịp chờ đến lượt tính tiền không ngừng bỏ thêm đồ vào xe đẩy.
Lục Vinh chỉ xếp hàng có một mình, nhưng phía sau lại có tận bốn cái xe đẩy, khách hàng xung quanh đều dùng ánh mắt đầy quỷ dị mà nhìn hắn.
Đến phiên Lục Vinh tính tiền, Lục Vinh kiên nhẫn nhìn đám đồ vật không ngừng tăng lên trên bàn kết toán.
Lục Vinh thấy Tạp Liệt và Casey còn đang định lấy thêm đồ, rốt cục không nhịn được tức giận: "Không cho cầm.".
Bởi vì Lục Vinh gào một tiếng này quá mức vang dội, người xung quanh càng chú ý đến hắn hơn.
Bị Lục Vinh hét cho một tiếng, Tạp Liệt và Casey rốt cục cũng phải lưu luyến mà ngừng mua sắm.
————————
Edt: Phúc lợi cho bạn nào đó~~~~

Bình Luận (0)
Comment