Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 131

Biệt thự của Lục Vinh.


"Tạp Liệt thúc thúc." La Y hưng phấn nhào tới chỗ Tạp Liệt.


Tạp Liệt cười ôm lấy La Y: "La Y, con nặng hơn không ít nha!".


La Y xấu hổ xoa xoa mặt mình: "Gần đây con ăn hơi nhiều, không được, con phải giảm cân!".


Lục Vinh nhìn bộ dạng của La Y, thầm nghĩ: Tiểu tử thúi này thế mà lại thích cái đẹp.


Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Lục Vinh đứng dậy mở cửa.


Lục Vinh mở cửa, nhìn thấy Lục Duẫn: "Có việc gì?".


"Ngươi không mời ta vào sao?" Lục Duẫn hỏi.


Lục Vinh gật đầu: "Vào đi.".


Lục Duẫn đi vào trong, nhất thời bị mùi mì gói phả vào mặt, Lục Duẫn nhìn Lục Vinh: "Ngươi ăn mì?".


Lục Vinh cười cười: "Món này dễ nấu.".


Lục Vinh thầm nghĩ: Thú nhân rất thích ăn mì, mỗi lần đều phải nấu một nồi lớn, làm cho cả căn nhà đều bị ám mùi mì.


Lục Duẫn thấy một đống thùng mì ở bên trong, chút ghen tị đối với Lục Vinh gần như đã bay biến hết. Hắn thầm nghĩ: Lục Vinh vậy mà lại ăn mì gói, hẳn là cuộc sống cũng rất khó khăn, cái nhà hàng dược thiện kia xem ra chỉ đính tên của Lục Vinh vào, căn bản không phải sản nghiệp của Lục Vinh.


"Ngày mai là sinh nhật ông nội, ông muốn ngươi đến tham dự" Lục Duẫn thản nhiên nói.


Lục Vinh cảm thấy kỳ lạ: "Sao ông nội lại muốn mời ta?".


Lục Vinh sờ cằm, trong lòng cảm khái, khi cha hắn còn sống vẫn luôn nhớ đến lão già họ Lục kia. Nhưng lão già đó cũng đủ nhẫn tâm, làm chuyện gì cũng không nghĩ đến cha, không ngờ đến lúc cha hắn chết đi, hắn lại nhận được lời mời từ lão già chết tiệt đó.


"Ông nội mời ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi nghĩ nhiều như thế làm gì?" Lục Duẫn nói.


Lục Vinh cười cười: "Đến độ tuổi của ông, tổ chức sinh nhật nghĩa là già thêm một tuổi, cũng không phải là điều gì tốt.".


Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo*, mấy người Lục gia trước kia luôn đề phòng hắn, chỉ sợ hắn trở về Lục gia nhận lại Lục lão gia tử, cướp gia tài với bọn họ.


(Edt: *không có việc gì mà lại đi lấy lòng mình thì chắc chắn có âm mưu gì đó)


Lục Duẫn không vui: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?".


Lục Vinh: "..." Ta nói lời thật lòng nha.


"Tiệc sinh nhật của ông mời rất nhiều người, đến lúc đó sẽ có không ít đồ ăn ngon, ngon hơn nhiều so với đám mì gói của ngươi!" Lục Duẫn nói.


Lục Vinh gật đầu: "Ta biết rồi.".


"Có đồ ăn ngon? Con có thể đi được không?" Viên Kiệt tò mò hỏi.


Lục Duẫn khinh thường nhìn Viên Kiệt: "Muốn đi thì cứ đi.".


Viên Kiệt nhìn Lục Vinh: "Hay quá, Lục thúc thúc, vậy là con có thể đi cùng sao?".


Lục Vinh gật đầu: "Có thể.".


Lục Duẫn để lại thiệp mời rồi bỏ đi.


Thẩm Hiên cầm lấy thiệp mời: "Nếu ngươi đã không muốn đi, sao còn đáp ứng hắn?".


"Nếu ta không đáp ứng, chuyện này sẽ mãi day dưa không dứt, không bằng cứ đi một chuyến giải quyết tất cả mọi chuyện." Lục Vinh nói.


Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng đúng".


...............


Lục Vinh lái xe đến cổng lớn Lục gia, đám nhóc Lục Thiên, La Y và Viên Kiệt mặc đồ con vịt, gấu trúc và con hổ từ trên xe bước xuống.


"Tòa nhà này lớn ghê á!" Lục Thiên nhảy nhót.


Lục Vinh gật đầu: "Đúng là có hơi lớn".


"Người ta sống tốt hơn cha nhiều nha!" Lục Thiên nghiêng đầu nói.


Lục Vinh không cho là đúng: "Nhà lớn thì sẽ sống tốt à? Cha của con là điệu thấp, điều đó không có nghĩa là ta không sống tốt.".


"Cửa nhà người ta có bảo an kìa." Lục Thiên nói.


"Mấy tên bảo an gầy yếu đó rất vô dụng, ta còn có thể làm tốt hơn" La Y không thèm để ý đáp.


Lục Vinh gật đầu: "Không sai, đám bảo an đó cũng không phải là đối thủ của La Y.".


"Tuy có hơi vô dụng, nhưng nhìn rất có khí thế nha" Lục Thiên nói.


"Khí thế thì có ích lợi gì? Nắm đấm cứng mới là điều quan trọng." La Y siết tay.


Lục Thiên cắn ngón tay: "Nói vậy cũng đúng.".


Lục Vinh cười cười, dẫn ba đứa nhỏ tiến vào đại sảnh.


Trong đại sảnh đã có mấy đứa trẻ khác, phần lớn là con cháu của Lục gia, đứa nào đứa nấy mặc âu phục thẳng tấp, rất có khí thế, nhìn qua đều thấy vô cùng xa hoa.


So với bọn chúng, đám nhóc Lục Thiên mặc quần áo rất đáng yêu, nhưng lại hoàn toàn không phù hợp với không khí đại sảnh.


Đám Viên Kiệt vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy tiệc buffet trong phòng khách, La Y sải bước lớn đi tới, một phát bắt lấy giò heo nhét vào trong miệng.


"Không có gia giáo.".


Một đứa nhóc mặc âu phục xuất hiện bên cạnh La Y.


La Y mờ mịt nhìn Lục Chí Hiền: "Ngươi là ai?".


"Thứ không có phép tắc, không biết ông cố mời các ngươi đến đây làm gì." Lục Chí Hiền khinh thường đáp.


"Ông cố của ngươi có chuyện tìm cha ta hỗ trợ nha." Lục Thiên nghiêng đầu.


Lục Chí Hiền liếc mắt: "Ông cố là ông chủ lớn, sao phải nhờ cha của ngươi hỗ trợ? Là cha ngươi tìm đến đây muốn được chia gia sản thì có.".


Lục Thiên khó chịu: "Cha ta rất có tiền, mới không cần gia sản của các ngươi!".


Lục Chí Hiền phản đối: "Cha ngươi là cái thùng rỗng kêu to, nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì gói.".


La Y bất mãn: "Lục thúc thúc rất có tiền! Thúc ấy mua được rất nhiều mì, mua nhiều đến mức không thể đếm hết được.".


Lục Chí Hiền khinh thường nhìn La Y, sau đó đi qua chỗ khác.


La Y chống nạnh, có chút đắc ý nói: "Hắn bị ta doạ sợ.".


Lục Thiên nhìn La Y: "La Y ca ca sao lại nâng cao sĩ khí của người khác, huỷ diệt uy phong của chính mình như vậy chứ!".


La Y gãi đầu, có chút đau đầu hỏi: "Nâng cao sĩ khí của người khác, huỷ diệt uy phong của chính mình là cái gì? Câu này của ngươi thâm sâu quá, ta nghe không hiểu!".


Lục Thiên thở dài nhìn La Y, bất đắc dĩ nói: "La Y ca ca nên học tập cho thật giỏi, mỗi ngày đều phải phấn đấu nha.".


La Y: "...".


..................


Lục lão gia tử nhìn Lục Vinh, tỏ vẻ quan tâm: "Lục Vinh, đã nhiều năm như vậy, cháu uỷ khuất rồi.".


Lục Vinh quét mắt nhìn Lục lão đầu: "Ông nội, ta* không có gì uỷ khuất hết, ta sống rất tốt, có nhà có xe." Còn có mỹ nam nữa.


(Edt: vì thái độ của Lục Vinh xa cách nên mình để Lục Vinh giữ nguyên xưng hô là "ta" chứ không tự xưng là "cháu" nha).


Lục Thành Công nhìn Lục Vinh, lắc lắc đầu, ngữ khí trịnh trọng: "Cháu không cần phải phùng má giả làm người mập với ta, ba đứa nhóc kia là nhận nuôi từ cô nhi viện phải không? Mấy đứa nhóc trong cô nhi viện, hơn phân nửa đều là đầu óc có vấn đề.".


"Ông nội nói gì vậy, ba đứa nhóc đó đều rất tốt, vừa thông minh vừa khoẻ mạnh, có vấn đề gì chứ?" Lục Vinh nói.


"Một giọt máu đào hơn ao nước lã, ta thấy cháu vẫn nên sinh một đứa con của chính mình đi." Lục Thành Công nói.


Lục Vinh cười cười nhìn Lục Thành Công: "Ông à, ta thích đàn ông.".


Lục Thành Công không thèm để ý: "Có quan hệ gì đâu? Tắt đèn thì nam nữ đều giống nhau, cháu thấy Lục Song Ảnh thế nào? Song Ảnh tốt nghiệp đại học A, tính cách dịu dàng, dung mạo hơn người, mẹ của Song Ảnh muốn ta tìm cho nó một người chồng vừa ý, ta thấy Tiểu Vinh cháu cũng không tệ.".


Lục Vinh kinh ngạc nhảy dựng, hắn cho là Lục Thành Công tìm hắn là để thương lượng chuyện tiền nong, không ngờ đối phương lại muốn nhúng tay vào chuyện kết hôn của hắn.


Lục Vinh từng nghe nói rất nhiều lão già của các gia tộc có đam mê với việc làm mối này. Không ngờ có một ngày, người ông nhiều năm không hỏi thăm một tiếng lại cố tình mời hắn đến để giới thiệu đối tượng. Mẹ của Lục Song Ảnh lại giao việc kết hôn của con gái mình cho một kẻ không đáng tin cậy như Lục Thành Công xử lý, đây rõ ràng là đẩy con gái vào hố lửa.


Lục Vinh: "Để ông phải phí tâm rồi, ta đã có bạn đời, không muốn kết hôn.".


Lục Thành Công khó chịu: "Một tên đàn ông ở cùng với cháu thì có ý nghĩa gì?".


Lục Vinh: "Ta là người đồng tính, cưới một người phụ nữ về làm vật bài trí mới là kỳ quái.".


Lục Thành Công nhìn Lục Vinh: "Trên đời này thiếu gì người đồng tính kết hôn để duy trì nòi giống, cháu làm thế cũng có sao đâu.".


"Ông nội, Lục gia có nhiều người như vậy, chuyện nối dõi tông đường cũng không cần phải dựa vào ta, ông không nhất thiết phải can thiệp vào chuyện của ta.".


"Đứa nhỏ này thật là, cha của cháu chỉ có một đứa con trai là cháu thôi, nếu cha cháu còn sống, cũng sẽ hi vọng nhìn thấy cháu con cháu đầy đàn." Lục Thành Công nói.


Lục Vinh gãi đầu: "Con cháu đầy đàn là chuyện cổ hủ rồi, hiện tại có rất nhiều gia đình chỉ có một độc đinh, như vậy không tốt sao?".


Lục Thành Công: "Sao cháu lại sính ngoại như thế? Cái tốt không học, lại đi học mấy cái quan niệm lung tung của người nước ngoài.".


Lục Vinh cười cười: "Ta từ nhỏ đã như vậy, chỉ là ông không biết mà thôi." Lục Vinh cười lạnh trong lòng, lão già chết tiệt không quản hắn nhiều năm như vậy, hiện tại mới bắt đầu quan tâm hắn, thật là nực cười.


...............


Lục Thiên gặm bánh ngọt: "Ăn hông ngon.".


La Y cắn cái chân vịt: "Đúng vậy, ăn không ngon.".


Mấy vị khách bên cạnh nhìn đám người La Y ăn gần hết hai cái sọt bánh, vừa bực mình vừa buồn cười.


Lục Thiên nhàm chán chạy nhảy khắp nơi trong phòng khách.


..................


Sân sau của trạch viện Lục gia.


Một nam một nữ đứng trong đình nói chuyện.


"Lục Duẫn, ông của anh muốn gả em cho Lục Vinh." Một giọng phụ nữ đang không vui truyền vào trong tai Lục Thiên.


"Lục Vinh và Thi Lâm Nguyên có quen biết với nhau, Thi Lâm Nguyên chính là thần y, có không ít người muốn tìm hắn xem bệnh, có thể là ông nội xem trọng tầng quan hệ này nên mới...".


Lục Song Ảnh bất mãn: "Ý của ông nội anh là vậy, còn ý của anh thì sao? Chẳng lẽ anh cũng hi vọng em gả cho cái tên đồng tính đáng ghét kia?".


Lục Duẫn nhìn Lục Song Ảnh: "Anh đương nhiên không hy vọng em gả cho người khác, nhưng tình huống hiện tại của Lục gia không tốt, cần phải có sự hỗ trợ của Lục Vinh!".


"Hắn một kẻ nghèo rớt mồng tơi, có thể giúp đỡ được gì chứ?" Lục Song Ảnh khinh thường.


Lục Duẫn hít sâu một hơi: "Anh cũng cảm thấy hắn không giúp được gì, dù không có hắn thì Lục gia sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua được cửa ải này, nhưng ông nội lại rất xem trọng hắn".


Lục Song Ảnh bất mãn: "Nếu đã như vậy, sao lại nhất định muốn gả em cho hắn.".


Lục Duẫn lắc đầu: "Đây là quyết định của ông, anh cũng không thể làm gì được".


Lục Song Ảnh tức giận: "Lục Duẫn, anh đã đáp ứng em sẽ ly hôn với vợ, anh đã hứa sẽ kết hôn với em mà.".


Lục Thiên nằm trên đất, ánh sáng bát quái trong mắt hừng hực dấy lên.


Lục Duẫn khó xử: "Tiểu Ảnh, hiện tại Lục gia đang rất khó khăn, anh không thể ly hôn ả xấu xí kia vào lúc này được." Lục Duẫn và vợ hắn là hôn nhân thương mại, chuyện kết hôn của hai người gắn liền với lợi ích của hai nhà.


Lục Song Ảnh khó chịu: "Lần nào anh cũng mượn cớ qua loa lấy lệ với em.".


Viên Kiệt nằm nhoài bên cạnh Lục Thiên: "Chúng ta đi được rồi, chỗ này không có cái gì để ăn hết.".


Lục Thiên gật đầu: "Dạ.".

Bình Luận (0)
Comment