Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 142

Thẩm Hiên vào cửa, thở dài nhìn Lục Vinh.

"Làm sao vậy?" Lục Vinh hỏi.

"Bệnh viện vừa mới gọi điện cho ta, một trong số các anh họ của ngươi đến đó lấy đi một nửa tiền viện phí rồi." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh quay đầu nhìn Thẩm Hiên: "Ta nhớ không nhầm thì hai vị bác trai kia của ta đã kịp di dời tài sản trước khi tuyên bố phá sản mà?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng là thế, nhưng đám chủ nợ sao có thể bỏ qua chuyện đó được, một đám người chạy tới chỗ hai người bác kia của ngươi cướp bóc, vì dính dáng đến vấn đề nợ nần nên lực lượng cảnh sát cũng không tiện nhúng tay, hai nhà đó cuối cùng cũng mất trắng, người nhà họ Lục ăn sung uống sướng đã quen, bây giờ trở nên nghèo mạt thì sao có thể chấp nhận được.".

"Bệnh viện gọi điện tới muốn ngươi đến xem tình hình." Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh lắc đầu: "Xem ra sau này không thể chuyển quá nhiều tiền vào bệnh viện trong một lần được, đợi đến khi có giấy báo viện phí chúng ta lại tính.".

Lão gia tử nằm ở trong bệnh viện, biết có người trả viện phí cho mình thì vui vẻ hẳn lên, còn muốn đổi sang phòng VIP, cái lão cả ngày xem kịch thì còn có thể chấp nhận được, nhưng người có con cháu đông như trẩy hội, ngày nào cũng có người đến thăm bệnh lại làm cho Lục lão gia tử không thoải mái.

Lục lão gia tử cả đời phong quang vô hạn, oai phong lẫm liệt, cả đám tiểu bối xuất hiện trước mặt ông đều ra vẻ ngoan ngoãn nịnh bợ, chỉ mong được ông yêu thích, nhưng bây giờ ông một thân một mình trong bệnh viện, cả một người họ hàng đến thăm cũng không có, sự chênh lệch như thiên đường và địa ngục làm ông có chút không chấp nhận được.

Lục lão gia tử biết hai mươi vạn này là do Lục Vinh chi trả, ngẫm lại ông một đời uy phong, đến lúc sa cơ lỡ vận lại chỉ có thể dựa vào đứa cháu mình không yêu thương gì chăm sóc, cảm giác ấy quả thực không nói nên lời.

..................

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Ông ấy biết tiền bị người ta lấy đi, tức muốn xỉu rồi".

Lục Vinh cười cười: "Đám người kia dẻo miệng, suốt ngày nịnh hót mong ông nội có thể sống lâu trăm tuổi, bây giờ lại muốn chọc ổng tức chết".

Thẩm Hiên: "...".

"Lão bản, có người đưa thiệp mời đến." Khương Hoa đi vào.

Lục Vinh nhận thiệp mời: "Là thiệp mời đến dự đám cưới.".

"Ai mời vậy?" Thi Lâm Nguyên từ trên lầu đi xuống hỏi.

"Hướng Hoa Kiệt và Trang Tĩnh kết hôn.".

Thi Lâm Nguyên sờ cằm, cười gian hai tiếng: "Ta biết ngay mà, hai người họ có gian tình, không ngờ nhanh như vậy đã tu thành chánh quả.".

Lục Vinh cười cười: "Hai người đó rất xứng đôi.".

"Lão đại, chúng ta có cần phải tham dự không?" Thi Lâm Nguyên hỏi.

Lục Vinh gật đầu: "Đi một chuyến cũng được." Thủ đô là nơi những người quyền quý tụ họp, đến đó làm một vố thì sẽ đủ tiền mua vé truyền tống về Liên Minh.

Gia thế của Trang Tĩnh và Hướng Hoa Kiệt đều không tệ, hơn nữa hai người đó còn là kẻ mạnh trên thương trường, có thể nói là cường cường liên hợp, chắc chắn sẽ gây nên sóng gió không nhỏ trong chốn thượng lưu.

..................

Trang Tĩnh ngồi trong phòng hoá trang, bên cạnh cô có không ít các tiểu thư khác.

Hình Vi nhìn Trang Tĩnh: "Trang Tĩnh, lần này Thi Lâm Nguyên cũng tới sao?".

Trang Tĩnh gật đầu: "Hắn sẽ đến, Lục lão bản đã nói thế.".

Hình Vi buồn bực cau mày, thầm nghĩ: Thi Lâm Nguyên là một tên cực kì hẹp hòi, bởi vì lần trước cô nói hắn là tên lừa đảo mà sau này hắn không chịu chữa trị cho ông cô, sau khi nhờ vả Lục Vinh thì cuối cùng Thi Lâm Nguyên cũng chịu ra tay, nhưng mà cái tên này ngạo kiều, tăng gấp mười lần tiền chữa bệnh.

Hình Vi muốn mua mỹ bạch đan từ Thi Lâm Nguyên, cái tên đó cũng lơ đẹp.

Mấy cô bạn thân của Trang Tĩnh nghe được hai người nói chuyện lập tức mừng rỡ: "A Tĩnh, cậu thật là có mặt mũi, tớ nghe nói bác sĩ Thi Lâm Nguyên là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi*, muốn gặp hắn rất khó khăn, không ngờ hắn lại có thể tham dự lễ cưới của cậu.".

(Edt:*thần long thấy đầu không thấy đuôi: giống kiểu người trong truyền thuyết, danh tiếng vang dội nhưng rất ít khi xuất hiện).

Trang Tĩnh cười cười: "Tớ làm gì có mặt mũi lớn như vậy, có lẽ bác sĩ đang cần tiền nên mới đến tham dự mà thôi, hẳn là lần này sẽ bán ra vài viên thuốc đấy.".

Đám người Hình Vi nghe được tin này thì vui vẻ ra mặt.

Thi Lâm Nguyên có rất nhiều thứ tốt, nhưng tâm địa của hắn cũng rất đen tối!.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, những người bạn của Trang Tĩnh ai cũng có tiền, thậm chí còn có vài người là minh tinh, hàng năm đều không do dự chi ra mấy chục ngàn vạn bảo dưỡng nhan sắc, khi biết được có thứ thuốc như mỹ bạch đan tồn tại, đương nhiên họ sẽ không chịu buông tay.

"Bác sĩ Thi có chịu bán không?".

Trang Tĩnh cười cười: "Đương nhiên là chịu, nhưng giá cả chắc chắn không rẻ đâu.".

Mấy người đẹp không thèm để ý: "Chỉ cần chịu bán là được, không rẻ cũng không sao cả.".

"A Tĩnh, sau cơn mưa trời lại sáng, tớ vừa nhìn thấy ngài Hướng, anh ấy rất bảnh trai! Tin đồn hoang dâm vô độ trước kia chắc chắn là giả." Một nữ diễn viên nói.

Trang Tĩnh nở nụ cười ôn hoà, cũng không có đáp lại, lúc cô và Hướng Hoa Kiệt mới vừa quen nhau, Thi Lâm Nguyên đã bán đứng Hướng Hoa Kiệt rồi, Trang Tĩnh biết Hướng Hoa Kiệt bị người khác mưu hại, sau khi năm đó từ hôn, danh tiếng của Trang Tĩnh bị ảnh hưởng không nhỏ, sự kiện của Hướng Hoa Kiệt khiến cô cảm thấy hai người là đồng bệnh tương liên.

Những năm qua Trang Tĩnh gặp không ít thiếu gia hào môn, nhưng những người này tính cách quá táo bạo, còn Hướng Hoa Kiệt lại mang đến cho cô cảm giác an toàn.

Trang Tĩnh đang trò chuyện với mấy cô bạn thân, một cô gái xinh đẹp bước vào: "Bác sĩ Thi đến, bác sĩ Thi đến rồi.".

Nghe tin bác sĩ Thi đến, đám người vây quanh Trang Tĩnh giải tán ngay lập tức.

..................

Trang Tĩnh nhìn thấy căn phòng nháy mắt trống rỗng, bất đắc dĩ nói: "Đám người này thật là! Vừa nghe tin bác sĩ Thi tới đã chạy sạch rồi.".

Hình Vi vẫn còn ở lại bên Trang Tĩnh: "Chị còn không hiểu mấy cô ấy sao? Trước đó họ đã hỏi thăm tin tức của bác sĩ rồi, muốn thừa dịp này tập trung lại mua hàng của bác sĩ đấy.".

Trang Tĩnh cười cười: "Cũng đúng, em không đi cùng họ sao?".

Hình Vi thở dài một hơi: "Chị cũng biết hắn không ưa em mà, em đi cũng không có đồ tốt gì cho em đâu, hơn nữa giá hắn đưa ra quá mắc.".

Cửa bị đẩy ra, Lục Thiên, La Y và Viên Kiệt chạy vào.

Trang Tĩnh thấy mấy đứa nhỏ thì bất giác nở nụ cười: "Sao các con lại chạy tới đây?".

"Cha đang bị mọi người vây quanh, tụi con phải tự chạy đi xem cô dâu á." Lục Thiên chống nạnh tỏ vẻ ta đây là ông cụ non.

Trang Tĩnh cười cười, lấy ra ba cái bao lì xì đưa cho chúng: "Được rồi, tiền lì xì của các con nè.".

Lục Thiên cười hì hì: "Cảm ơn chị Trang Tĩnh.".

"Thi Lâm Nguyên thúc thúc của các con đâu rồi?" Trang Tĩnh thuận miệng hỏi.

"Thi Lâm Nguyên thúc thúc? Số đào hoa của thúc ấy tới rồi" Lục Thiên nói.

"Bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng, Thi Lâm Nguyên thúc thúc bị chặn không còn đường ra luôn." Viên Kiệt với La Y học thần côn trên ti vi bấm bấm ngón tay: "Con bấm tay tính toán, hôm nay thúc ấy sẽ phát tài.".

Lục Thiên lại cười hì hì: "Không biết thúc ấy phát tài có chia cho tụi con chút nào không nhỉ?.".

Hình Vi đứng nghe ở một bên, thầm nghĩ: Thượng bất chính hạ tắc loạn, Thi Lâm Nguyên là một kẻ tham tài, đám nhóc này đi theo Thi Lâm Nguyên cũng trở thành mấy đứa nhóc tham tài rồi.

"May là Kyle thúc thúc không đi cùng, nếu không Kyle thúc thúc thấy Thi Lâm Nguyên thúc thúc được hoan nghênh như thế sẽ nổi nóng mất.".

"Sao Kyle thúc thúc của các con không tới?".

Trang Tĩnh đã gặp Kyle vài lần, lần nào cũng phục sát đất khả năng ăn uống của hắn.

"Thi Lâm Nguyên thúc thúc sợ Kyle thúc thúc ăn quá nhiều, khiến cho khách hàng bị doạ sợ.".

Trang Tĩnh thầm nghĩ: Sức ăn của Kyle thật sự rất doạ người, mỗi lần nhìn thấy hắn cô lại cảm thấy mình ăn uống ngon hơn bình thường, lúc Thi Lâm Nguyên ở đây cũng từng dẫn hắn đi ăn rất nhiều quán buffet, quán nào cũng sợ hãi bọn họ.

Trang Tĩnh cười cười: "Khẩu vị tốt là chuyện tốt mà".

La Y gật đầu: "Càng ăn nhiều càng khoẻ mạnh nha!".

Thi Lâm Nguyên vừa đến đã bị một đống người đẹp vây quanh, rất nhiều người tìm đến chỗ hắn hỏi về mỹ bạch đan, thuốc giảm béo và hằng hà sa số những vấn đề khác, chưa đầy một tiếng hắn đã kiếm được hơn ba trăm ngàn vạn.

Thẩm Hiên nhìn Thi Lâm Nguyên bận rộn thì cười trộm: "Thi Lâm Nguyên bị rất nhiều người ghen ghét nha, nếu lòng ghen ghét của mấy người đàn ông trong này có thể hoá thành thực thể, có lẽ hắn đã bị đốt thành tro bụi rồi.".

Lục Vinh: "Cái tên này còn rất tự đắc.".

Thi Lâm Nguyên đi ra, mặt mày hớn hở.

"Lão bản, ta kiếm được bốn trăm ngàn vạn.".

Lục Vinh cười cười: "Tốt rồi tốt rồi, ta vừa nhìn đã biết ngươi là người có tiền đồ mà.".

.....................

"Lục lão bản, hôm nay ngươi đến tham dự hôn lễ của ta, thật vinh hạnh." Hướng Hoa Kiệt nhiệt tình đi tới chỗ Lục Vinh.

Lục Vinh cười cười nhìn Hướng Hoa Kiệt: "Chú rể đến rồi! Rất đẹp trai nha."

Hướng Hoa Kiệt cười cười: "Lục lão bản trêu ghẹo ta rồi.".

"Anh rể, anh đến rồi, chị em đang ở bên trong đấy." Trang Lâm hào hứng chạy tới chỗ Hướng Hoa Kiệt.

Trang Lâm kích động nhìn Hướng Hoa Kiệt, năm đó chuyện Lăng Viễn Mộc từ hôn chị của hắn trở thành tâm bệnh của cha mẹ, Trang Lâm cực kỳ hận Lăng Viễn Mộc, Lăng Viễn Mộc còn đi nói với bên ngoài, bao nhiêu năm nay Trang Tĩnh chưa kết hôn là vì muốn chờ đợi hắn, Trang Lâm thật sự muốn đánh người.

Nhìn Hướng Hoa Kiệt, Trang Lâm không khỏi có cảm giác hãnh diện, gia thế của Hướng Hoa Kiệt cao quý hơn Lăng Viễn Mộc nhiều, một nữ cường như chị của hắn kết hôn với Hướng Hoa Kiệt mới là chính đạo, cường cường liên hợp.

Năm đó Lăng Viễn Mộc cưới một du học sinh bình thường, hai người gắn bó như keo sơn được một quãng thời gian, nhưng chưa tới một năm, Lăng Viễn Mộc đã ra ngoài bao dưỡng tiểu tam tiểu tứ.

Du học sinh kia không có hậu đài, cũng không dám quản quá nhiều, Lăng Viễn Mộc được thể làm tới, nuôi một đống tình nhân ở bên ngoài.

Những năm gần đây, Lăng Viễn Mộc đã bắt đầu tiếp nhận Lăng thị, Lăng Viễn Mộc ăn chơi tán gái bài bạc thì được, nhưng quản lý công ty thì lại lộ ra trăm ngàn chỗ hở, người trong tập đoàn Lăng thị không phục hắn, Lăng Viễn Mộc vô cùng khó chịu.

..................

"Chị." Trang Lâm nhảy vào phòng Trang Tĩnh.

Trang Tĩnh nhìn Trang Lâm: "Em đến rồi sao?".

"Chị, tên khốn kiếp kia cũng tới, thật không ngờ hắn còn dám chường mặt đến đây." Trang Lâm nhíu mày.

Trang Tĩnh híp mắt, thở dài: "Mặc kệ hắn.".

"Anh rể lợi hại hơn hắn nhiều, tên đó chỉ ham mấy thứ mới lạ, chị nên cảm thấy mừng vì năm đó không cưới phải hắn." Trang Lâm nói.

Trang Tĩnh cười cười: "Đúng vậy".

"Dạo này tên khốn đó sống cũng không được tốt." Hình Vi thản nhiên nói.

Trang Tĩnh híp mắt, tài chính của Lăng gia gần đây xảy ra vấn đề, nếu là trước đây, Trang gia nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng hiện tại Trang gia không bỏ đá xuống giếng đã đủ khách khí rồi.

Lăng Viễn Mộc bước vào đại sảnh, gần đây tài chính của Lăng gia xảy ra chút vấn đề, đám người kinh doanh mũi còn thính hơn cả chó, cả đám tụ tập lại nói chuyện với nhau, nhìn thấy Lăng Viễn Mộc lại cố tình ngó lơ.

Lăng Viễn Mộc nhìn thấy Thi Lâm Nguyên, chợt nghĩ đến tiểu minh tinh được hắn bao dưỡng gần đây cứ nhắc tới mỹ bạch đan suốt ngày.

"Ngươi chính là bác sĩ Thi?".

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy".

"Còn bán mỹ bạch đan không?" Lăng Viễn Mộc hỏi.

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Còn chứ, một ngàn vạn một viên.".

Lăng Viễn Mộc khó chịu nhìn Thi Lâm Nguyên: "Không phải một trăm vạn sao?" Trước đây Trang Tĩnh mua từ Thi Lâm Nguyên là một trăm vạn một viên, Trang Tĩnh bán sang tay đều là năm sáu trăm vạn, kiếm lời không ít, mà những người mua được còn có thể xem như thiếu ân tình của Trang Tĩnh.

Thi Lâm Nguyên bất mãn nhìn Lăng Viễn Mộc: "Một trăm vạn là xưa như trái đất rồi, bây giờ giá đã tăng.".

"Một ngàn vạn, ngươi muốn ăn cướp sao?" Nếu là trước đây, Lăng Viễn Mộc cũng không để ý một ngàn vạn này, nhưng gần đây tình hình Lăng gia không ổn định, tiêu một ngàn vạn vì một viên thuốc là chuyện không thể nào.

Lăng Viễn Mộc cảm thấy Thi Lâm Nguyên cố ý làm khó dễ mình, dựa vào cái gì bán cho Trang Tĩnh là một trăm vạn một viên, bán cho hắn lại hét giá tận một ngàn vạn.

Thi Lâm Nguyên khó chịu nhìn Lăng Viễn Mộc: "Có mua không? Mua không nổi thì tránh sang một bên đi, còn nhiều người khác đang muốn mua kia kìa.".

Lăng Viễn Mộc giận đỏ mặt, mắng câu gian thương rồi đi qua một bên.

"Cái tên đó bây giờ một ngàn vạn cũng không dám bỏ ra, xem ra thật sự là không có tiền." Trang Lâm chống nạnh, đứng bên cạnh Thi Lâm Nguyên thản nhiên nói.

Thi Lâm Nguyên nhìn Trang Lâm, mờ mịt hỏi: "Hắn là ai?".

"Hắn hả? Hắn là vị hôn phi trước đây của chị em! Chính là một tên cặn bã!" Trang Lâm khinh thường.

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Ra là hắn".

Trang Lâm gật đầu: "Đúng vậy, chính là hắn, cũng không phải là thứ tốt lành gì.".

Lăng Viễn Mộc đố kị nhìn Hướng Hoa Kiệt, Lăng Viễn Mộc từ nhỏ đã phản nghịch, luôn khịt mũi xem thường chuyện cha mẹ đính hôn cho mình, sau khi gặp được người vợ hiện tại, một phần cảm thấy tìm được chân tình, một phần là hắn muốn đối nghịch với cha mẹ, nên cố tình dẫn người vợ hiện tại về nhà.

Sau đó, hai nhà Trang - Lăng trở mặt, Lăng Viễn Mộc không có cảm giác gì với Trang Tĩnh, nhưng dù sao Trang Tĩnh cũng từng là vị hôn thê của hắn, khi biết tin Trang Tĩnh gả cho người khác, còn là một người có điều kiện tốt hơn hắn, Lăng Viễn Mộc cảm thấy rất khó chịu.

Lăng Viễn Mộc nhìn Hướng Hoa Kiệt được mọi người vây quanh mà phiền muộn, sau khi nghe tin Trang Tĩnh gả cho người khác, cha mẹ hắn lộ vẻ tiếc nuối ra mặt, Lăng Viễn Mộc cảm thấy cha mẹ hắn đúng là hết chuyện để làm, nhưng sau khi tiếp nhận Lăng thị, Lăng Viễn Mộc đã nghĩ khác, thế lực trong Lăng thị đan xen chằng chịt, có rất nhiều kẻ không phục hắn, mà trong đó có một người anh họ của Lăng Viễn Mộc, nhờ được nhà vợ chống lưng nên làm gì cũng thuận buồm xuôi gió.

Bình Luận (0)
Comment