Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 144

Từ lúc trở về, Phi Vũ đi tới đâu cũng bị đám cựu quân nhân nhắm vào, còn Kyle lại được tôn sùng thành quý nhân.

Viên Uy là lão đại của quân đoàn, lão đại bị người khác ngủ, đó là chuyện quan hệ trực tiếp đến mặt mũi quân đoàn, Kyle thì lại khác, đám đàn em của Viên Uy từng bị Thi Lâm Nguyên hành hạ lại giận không dám nói gì, giờ nghe tin Thi Lâm Nguyên cũng bị người ta ngủ, cả đám người tung hê Kyle đến tận trời cao.

Đám người Tạp Liệt chưa từng tiếp xúc với cơ giáp, nhưng khả năng thích ứng của họ lại cực kì nhanh, cộng thêm tố chất thân thể đặc biệt hơn người, lại được Thi Lâm Nguyên bào chế thêm dược tề hỗ trợ, gặp phải những thứ khó thao tác cũng vừa học là đã có thể vận dụng được.

Kyle phấn khởi đi vào phòng thí nghiệm.

"Có vẻ tâm tình của ngươi không tệ." Thi Lâm Nguyên liếc nhìn Kyle.

Kyle gật đầu: "Ừm, hôm nay ta được học mấy thao tác cơ bản của cơ giáp.".

"Những tên quân binh đó không làm khó ngươi chứ." Thi Lâm Nguyên hỏi.

Kyle lắc đầu: "Không có, họ rất nhiệt tình, còn nghiêm túc dạy ta cách sử dụng cơ giáp nữa, nhưng nói tới cũng kì, hình như mấy người đó không ưa Phi Vũ, chẳng lẽ bọn họ phát hiện tiềm lực của ta có thể vượt xa Phi Vũ sao?".

Thi Lâm Nguyên nhìn Kyle kiêu ngạo một hồi, cười lạnh: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, đám người kia nhiệt tình với ngươi là do nể mặt ta đấy, là do ngươi ăn ké hào quang của ta thôi biết chưa?".

Kyle gật đầu: "Biết rồi, biết rồi.".

Thi Lâm Nguyên nhìn vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo của Kyle, tức giận hừ một tiếng.

"A Nguyên, cái gọi là cơ giáp kia thật thú vị, nếu ta mà có cơ giáp ở thế giới thú nhân, một mình ta cũng có thể giết được Kiếm Xỉ Long đó." Kyle nói.

Thi Lâm Nguyên nhìn Kyle, có chút lo lắng nói: "Được rồi, ngươi đừng có khoác lác nữa, tình hình nơi này hiện đang bất ổn, lão bản đã dùng gần hết số tiền tích góp vào vé truyền tống rồi, nếu ngươi không muốn chết ở đây thì tốt nhất nên tăng cường huấn luyện đi.".

Kyle đã nghe đồn trùng tộc rất lợi hại, nhưng thú nhân lại là những phần tử hiếu chiến, hơn nữa sau khi thấy "Thần khí" cơ giáp, đám thú nhân ai nấy đều nóng lòng muốn thử, không có người nào muốn rời đi trong lúc dầu sôi lửa bỏng này.

..................

"Sư phụ." Chu Học nịnh nọt gọi một tiếng.

Thi Lâm Nguyên có chút đau đầu, Chu Học là bạn tốt của Huống Ly, rất có thanh danh trong giới dược tề sư, ban đầu Huống Ly giới thiệu Chu Học cho Thi Lâm Nguyên là muốn ông ta có thể chỉ điểm cho Thi Lâm Nguyên một chút, và đây là kết quả sau khi Chu Học trao đổi với Thi Lâm Nguyên.

Chu Học phục sát đất tài năng của Thi Lâm Nguyên, lúc Thi Lâm Nguyên còn ở Lam Hải Vực đã quấn lấy hắn suốt ngày, khi Thi Lâm Nguyên rời đi thì Chu Học vẫn ở lại đây, cam tâm tình nguyện hỗ trợ cho căn cứ.

Sau khi Thi Lâm Nguyên trở về cũng không thể từ chối ông ta, đành phải nhận Chu Học thành lão đồ đệ của mình, lâu lâu chỉ điểm cho Chu Học một phen.

Chu Học kích động nhìn dược tề mà Thi Lâm Nguyên điều phối: "Sư phụ, đây không phải là dược tề cấp A sao?".

Thi Lâm Nguyên cười cười: "Không phải, nhưng so với dược tề cấp A thì thứ này tốt hơn nhiều, sau khi dùng sẽ cải thiện thân thể người sử dụng, không để lại di chứng, còn có thể sử dụng nhiều lần.".

Hai mắt Chu Học hai phát sáng, hưng phấn nói: "Sư phụ thật lợi hại!".

Chu Học thầm nghĩ: Nếu là thời bình thì Thi Lâm Nguyên nhất định sẽ bị các đại gia tộc ở Hoàng đô tìm tới, được người người tôn kính, nhưng bây giờ mọi thứ đã loạn thành một đoàn, việc truyền tin cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Thi Lâm Nguyên cười cười: "Dược tề này ta đã làm ra một nhóm đưa cho đám ngốc kia dùng, trước khi đại chiến với trùng tộc thực lực có thể tăng bao nhiêu thì cố gắng tăng cao bấy nhiêu.".

Chu Học nghe vậy, tim nhảy ầm ầm lên, thầm nghĩ: Một ống dược tề đã rất lợi hại, Thi Lâm Nguyên lại có thể làm ra tận một nhóm.

Chu Học không nhịn được: "Sư phụ thật lợi hại, so với thành tựu của ngài thì cái gã làm ra thứ thuốc biến đổi gien kia thật sự chả là gì cả.".

"Thứ hàng giả kia sao có thể so với ta được?" Thi Lâm Nguyên khinh thường nói.

"Hàng giả?" Chu Học khó hiểu.

Thi Lâm Nguyên nhìn Chu Học, cũng không ngại nói cho ông ta nghe chân tướng: "Sư phụ của ta là bạn của hắn, vì sư phụ ta không có tiền nên Vệ Quốc Sinh tài trợ cho ông ấu, nếu sư phụ nghiên cứu thành công được thứ gì thì thứ đó đều sẽ trở thành thành tựu của gã.".

Chu Học kinh ngạc nghe Thi Lâm Nguyên kể lại: "Chẳng trách, thì ra là sư phụ xuất thân từ danh môn! Ta biết ngay mà, cái tên Vệ Quốc Sinh kia suốt ngày chỉ biết mua danh chuộc tiếng, không giống với loại người có thể chuyên tâm nghiên cứu dược tề.".

"Gã thế nào rồi? Vẫn chưa chết sao?" Thi Lâm Nguyên hỏi.

"Vẫn chưa đâu, trong mắt người ngoài gã là Đại sư đỉnh cấp trong ngành biến đổi gien, xảy ra chuyện gì cũng phải ưu tiên bảo vệ gã." Chu Học thở dài.

Thi Lâm Nguyên lắc lắc đầu: "Ông trời thật là bất công! Một thứ hàng giả lại có thể lớn lối đến thế.".

Chu Học: "Gieo nhân nào gặp quả nấy, rồi cũng có ngày ông ta phải trả giá...".

"Đúng rồi, sư phụ này, nghe nói lần này ngài dẫn theo bạn đời trở về, người đó còn rất lợi hại phải không?".

Thi Lâm Nguyên phất tay: "Cũng không lợi hại bao nhiêu, chỉ là ỷ vào bản thân cường tráng hơn người mà thôi.".

.....................

Lục Vinh và Thẩm Hiên bận rộn không rời tay, hai người đành giao ba đứa nhỏ cho Huống Ly trông chừng, dù Huống Ly có đồng ý hay không cũng phải chấp nhận nhiệm vụ này. Trong phòng làm việc của mình, Huống Ly hít hà ăn mì gói, hương thơm hấp dẫn đến mức nhân viên của ông không thể tập trung công tác.

Huống Ly không vui nhìn đám nhân viên không chú tâm vào công việc: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau tập trung làm việc đi.".

Huống Ly thả bát mì xuống, chợt nhìn thấy đôi mắt phát sáng của La Y thì ôn hoà hỏi: "Có muốn ăn thêm không?.".

La Y nuốt nước miếng, kiên định lắc lắc đầu: "Cháu không ăn nữa.".

La Y thầm nghĩ: Nhóc đã là người từng va chạm xã hội, ăn qua bao nhiêu bữa buffet, chỉ là mì gói thôi thì không thể mê hoặc được nhóc đâu.

Huống Ly vừa nhìn La Y vừa ôm Lục Thiên: "Đã lâu rồi không được ăn thứ này, sau khi ba ba của cháu rời đi, ông đã nghĩ cả đời này ông sẽ vĩnh viễn không ăn được nó nữa.".

Lục Thiên oai phong hùng dũng nói với Huống Ly: "Ly gia gia muốn ăn thì cứ nói với cháu là được, ông yên tâm đi, dù bây giờ tình trạng tài chính của chúng ta không được tốt lắm, nhưng mì thì vẫn có đủ.".

Huống Ly mừng rỡ nhìn Lục Thiên: "Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá.".

Lục Thiên thầm nghĩ: Cha nói không sai nha, Ly gia gia rất dễ dỗ, chỉ cần có mì có bia là được.

Huống Ly dẫn đám nhóc Lục Thiên vào phòng nghỉ riêng của mình.

"Nhắc mới nhớ, hai năm qua các cháu đã làm gì vậy?.".

Lục Thiên nghĩ nghĩ: "Bọn cháu tới một nơi có rất nhiều thú hoang.".

Lục Thiên kéo La Y tới: "Anh La Y chính là người dân nơi đó, anh ấy có thể biến thành thú hoang nha.".

"Ồ, có thể biến thân sao?" Huống Ly hứng thú hỏi.

Lục Thiên nhìn Huống Ly: "Ly gia gia, ông có muốn xem biến thân không?".

Huống Ly cười cười: "Cũng được".

La Y nhìn thấy Huống Ly đồng ý, lập tức hóa thành hình thú, thú nhân nếu không hoá thành hình thú trong thời gian dài sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên lúc ở Trái Đất, đám người Tạp Kiệt luôn thừa dịp mây đen gió lớn để biến hình, nhưng phần lớn thời gian đều phải kiềm chế, đã lâu lắm rồi La Y không hoá thành hình thú, vừa hoá hình xong là cảm thấy thoải mái ngay lập tức, nhưng Huống Ly thì lại bất tỉnh luôn rồi.

Lục Thiên nằm nhoài bên cạnh Huống: "Ly gia gia ngất đi rồi.".

"Có thể là do lớn tuổi nên tim không tốt, sớm biết thế chúng ta không nên để La Y hoá thú cho Ly gia gia xem." Viên Kiệt lên tiếng.

"Nhưng Ly gia gia nói là muốn xem thử mà." Lục Thiên nói.

Viên Kiệt khó xử nhìn Huống Ly: "Làm sao bây giờ?".

"Em nghe nói nước tiểu đồng tử có thể giúp người ta tỉnh táo á!" Lục Thiên cắn ngón tay nói.

Viên Kiệt nhăn mặt: "Hay là chúng ta đi tìm Thi Lâm Nguyên thúc thúc xin một ống dược tề giúp tỉnh táo đi.".

"Sao lại phải phiền phức như vậy?" Lục Thiên buồn bực nói.

Viên Kiệt thầm nghĩ: Nếu dùng nước tiểu đồng tử làm cho Huống Ly tỉnh dậy, không chừng sau khi tỉnh lại Ly gia gia sẽ tiếp tục hôn mê ngất xỉu mất, vậy thì rất phiền phức.

..................

Viên Uy vừa xuất hiện đã bị đám người Trương Kiến chặn lại.

"Lão đại, sao anh lại tìm một gã như thế trở về?".

"Đúng vậy, lão đại tìm người như vậy là tổn hại uy phong của quân đội chúng ta rồi!".

"Khương Hoa, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao ngươi không ngăn cản lão đại?".

Khương Hoa lúng túng đáp: "Chuyện này...thật ra Phi Vũ cũng không tồi, hắn rất lợi hại.".

Trương Kiến không vui: "A Hoa, sao ngươi lại nâng cao sĩ khí của người khác, tiêu diệt uy phong của quân mình như thế?".

Khương Hoa gãi đầu một cái: "Ngươi đánh nhau với hắn mới có ba chiêu đã thua rồi đó.".

"Không phải ba chiêu, chỉ có hai chiêu thôi." Trương Hòa nói.

Trương Kiến khó chịu nhìn Trương Hòa: "Em nói cái gì đó?".

Trương Hòa cúi đầu, lúng túng cười cười, thầm nghĩ: Đúng là chỉ có hai chiêu mà! Tuy rằng hắn có chút thành kiến với Phi Vũ, nhưng không thể không tán thành thực lực của đối phương, anh trai của hắn bị đánh bại rất thảm!.

Viên Uy cười cười: "Các ngươi chỉ cần huấn luyện thật nhiều là được, những chuyện khác thì không cần quan tâm đâu, đúng rồi, ta nghe Thi Lâm Nguyên nói, hắn đã đưa tới đây một nhóm dược tề phải không?".

Trương Hòa gật đầu: "Đúng vậy. Lần này Thi lão bản đi ra ngoài trở về, trình độ y thuật của hắn tăng lên không ít, chỉ cần uống một ống dược tề kia, thực lực của các anh em mỗi người đều tăng lên đến ba phần.".

"Chuyến đi này quả thực Thi lão bản có gặp được chút kỳ ngộ." Viên Uy thầm nghĩ: Thế giới thú nhân đâu đâu cũng là thảo dược, hình như Thi Lâm Nguyên đã chế tạo ra được không ít thứ thú vị.

"Lão đại, cái tên gọi là Tạp Liệt kia làm hư hết 10 chiếc cơ giáp của chúng ta rồi." Trương Hòa khổ sở nói.

Viên Uy híp mắt: "Chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp.".

"Thực ra nếu có thể tận dụng được hết thực lực của bọn họ thì tốt, nhưng...chỉ sợ là không đủ thời gian." Trương Hòa nói.

Viên Uy gật đầu: "Để ta đi tìm lão bản hoặc Hiên thiếu, họ chắc chắn sẽ có biện pháp.".

"Đúng vậy, đúng vậy, phải đi tìm lão bản thôi, với lại lão đại này, thức ăn lại hết rồi." Trương Hòa nói.

Viên Uy kinh ngạc: "Mới đó đã hết rồi sao?".

"Cung không đủ cầu á" Trương Hòa đáp.

Viên Uy: "...".

Bình Luận (0)
Comment