Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 173

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Hải Vực.

Lục Vinh nhìn giấy tờ, nói: "Tuy rằng chi phí hơi cao, nhưng chúng ta vẫn có thể kiếm lại.".

"Nghiên cứu của Mạc Hoài đại sư và Bao Viên đại sư có kinh phí cao, nhưng có bọn họ hỗ trợ sửa chữa cơ giáp cũng tiết kiệm được một số tiền lớn, chờ đến khi việc kinh doanh cơ giáp có thể đi vào quỹ đạo thì lợi nhuận sẽ chảy vào không ngừng." Trương Hòa nói.

Lục Vinh gật đầu: "Ừm, số tiền đó xem như dùng để đầu tư, phòng thí nghiệm dược tề của Thi Lâm Nguyên mới đúng là con gà mái đẻ trứng vàng!".

"Đúng vậy, bây giờ Thi Lâm Nguyên rất nổi tiếng, mỗi lần điều chế ra dược tề mới đều sẽ nhận được một đống lời khen.".

Lục Vinh gật đầu, thầm nghĩ: Bây giờ không giống trước kia, lúc Thi Lâm Nguyên điều chế dược tề Phá Kén phải dựa vào các mối quan hệ mới có thể bán đi, sau khi bán đi còn bị giội nước bẩn, thậm chí còn có nguy cơ bị trả hàng, bây giờ mỗi khi Thi Lâm Nguyên ra dược tề mới người ta lại tranh nhau đến mua.

Trùng tộc hung hăng tấn công, quân đoàn các nơi đều gia nhập vào cuộc chiến, Lam Hải Vực có nhiều chiến hạm, lại có cơ giáp sư siêu cấp toạ trấn, vững vàng như thành đồng vách sắt, thu hút không ít người đến nương tựa, Lam Hải Vực có xu thế ngày càng phát tiển.

Sau Bao Viên đại sư thì lại có thêm hai đại sư chế tạo cơ giáp tìm đến, một tinh cầu nho nhỏ như Lam Hải Vực lại tập hợp rất nhiều đại sư đã trở thành một kỳ tích của toàn bộ Liên Minh.

...........

Một năm sau.

Có không ít phú thương nổi tiếng, cơ giáp chế tạo sư cao cấp, thủ lĩnh của các thế lực lớn nhỏ... ngàn dặm xa xôi hội tụ tại một khách sạn ở Lam Hải Vực.

Hai tháng trước, Lam Hải Vực điều động một tiểu đội cơ giáp chỉ sử dụng một loại cơ giáp Phá Quân, mười mấy người bọn họ là những cơ giáp sư có trình độ bình thường, nhưng khi lái Phá Quân lại có thể dễ dàng quét ngang một tinh cầu, danh tiếng của Phá Quân cũng làm chấn động giới cơ giáp từ lúc đó.

Toàn bộ cơ giáp chế tạo sư đều biết có một loại cơ giáp mới xuất thế, có vô số đại sư chế tạo cơ giáp vì nó mà điên cuồng.

Trước mắt tình hình chiến đấu của Liên Minh và Trùng tộc có thắng có thua, hai bên đang ở thế giằng co, Phá Quân xuất thế chính là một liều thuốc trợ tim cho toàn bộ người dân.

Sau khi Phá Quân xuất hiện, khắp nơi đều phái người ra thăm dò, Lục Vinh bất đắc dĩ quyết định bán ra một nhóm cơ giáp Phá Quân.

........................

Khách sạn Nhật Thiên cao cấp nhất tại Lam Hải Vực tập trung không ít người nổi tiếng.

Khách sạn Nhật Thiên là khách sạn trên danh nghĩa của Lục Thiên, cũng là khách sạn to lớn nhất và sang trọng nhất Lam Hải Vực.

"Lê lão bản, hân hạnh hân hạnh.".

"Lê lão bản, lần này Lam Hải Vực bán cơ giáp nhất định sẽ có phần của ông rồi, ông thật là có phúc".

"Lê lão bản, con rể của ông quả thật là người có tài, ông có thể giúp tôi tiến cử một chút không?".

Lê Vĩnh Quốc nghe người xung quanh nịnh nọt, chỉ có thể cười khổ.

Thái độ của Lục Vinh đối với ông không mặn không nhạt, Lê Vĩnh Quốc cũng cảm thấy lời nói của ông không có trọng lượng gì đối với người con rể này. Trước đây trong mắt ông, Lục Vinh chỉ là một người trẻ tuổi có chút năng lực, nhưng bây giờ việc kinh doanh của hắn còn lớn hơn cả ông, ngược lại ông còn phải phụ thuộc vào hắn.

"Có cơ giáp xuất hiện!".

Lê Vĩnh Quốc nhíu nhíu mày, trong thành phố thường sẽ không cho phép sử dụng cơ giáp, nhưng cũng có ngoại lệ.

Một chiếc cơ giáp mini hình thỏ sải cánh bay trên không trung, làm cho không ít người dừng chân đứng nhìn.

Tạo hình của cơ giáp quái dị nhưng lại độc nhất vô nhị, toàn bộ Lam Hải Vực không ai không biết chiếc cơ giáp thỏ này là của Lục Thiên. Đừng xem thường kích thước của nó, dù là cơ giáp mini nhưng nó là sản phẩm mà các đại sư chế tạo cơ giáp liên hợp lại để tạo ra, tính năng phòng hộ vô cùng cao.

"Lê tổng, cháu ngoại của ông mới bay ngang đó.".

Lê Vĩnh Quốc cười cười: "Đúng vậy".

Lê Vĩnh Quốc có chút hối hận, chuyện đã đến bước này, người nhà họ Lê ai cũng tiếc nuối năm đó không tạo mối quan hệ thân thiết với Thẩm Hiên, nhưng bây giờ mọi việc đã quá muộn.

Cơ giáp của hình thỏ chậm rãi đáp xuống biệt thự của Lục Vinh, Lục Thiên từ bên trong bước ra.

Thẩm Hiên nhìn Lục Thiên: "Thằng nhóc bướng bỉnh này, mấy hôm nay đừng ra ngoài gây chuyện nữa, lần này có rất nhiều người tập trung đến đây đấy.".

Lục Thiên gật đầu: "Vâng ạ, ba ba, nhiều người xem tiền như rác tranh nhau đến đây đưa tiền lắm á.".

Thẩm Hiên lắc đầu nhìn Lục Thiên: "Con đấy, chỉ biết nói hưu nói vượn.".

Lục Thiên: "...".

........................

"Lão bản, buổi đấu giá đã chuẩn bị xong rồi, thiệp mời cũng đã phát ra ngoài." Đinh Chiêm Phong đi vào nói.

Trong buổi đấu giá họ dự dịnh sẽ bán ra một ngàn cơ giáp Phá Quân, chia ra thành hai loại đấu giá, một loại dành cho những cơ giáp sư đơn độc, đấu giá theo từng chiếc, loại thứ hai nhàm vào các đại tài chủ, đấu giá một lần gồm hai mươi, ba mươi đến năm mươi chiếc.

Lục Vinh gật đầu: "Tốt lắm, dạo này anh cực khổ rồi.".

Đinh Chiêm Phong cười cười: "Lục thiếu quá lời, nếu như không có Lục thiếu không chừng ta đã chết rồi, này thì có gì là khổ cực đâu." Trong một năm nay Lam Hải Vực phát triển không ngừng, Đinh Chiêm Phong hỗ trợ Lục Vinh về mặt quản lý kinh doanh, địa vị lên như diều gặp gió.

Tuy Đinh Chiêm Phong có sự nhạy bén của người làm ăn, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, địa vị của anh tại Lam Hải Vực cao như thế đều là nhờ phúc của Lục Vinh, Đinh Chiêm Phong vẫn luôn cảm kích Lục Vinh từ tận đáy lòng.

"Lần này có rất nhiều người tới, có lẽ sẽ xảy ra xung đột, anh phải chú ý mộ chút.".

Đinh Chiêm Phong gật đầu: "Được.".

.....................

Đinh Chiêm Phong rời đi không lâu thì có hai con hổ con chạy vào, trên mình chúng dính không ít bơ, bộ lông kết lại thành từng tảng.

Thi Lâm Nguyên khó chịu chạy theo phía sau, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai con hổ: "Hai cục nợ này, suốt ngày chỉ biết gây chuyện.".

Lục Vinh nhìn Thi Lâm Nguyên: "A Nguyên, hai thằng nhóc của của ngươi rất hoạt bát nha." Hai thằng nhóc của Thi Lâm Nguyên mới được vài tháng tuổi, nhưng có lẽ được ăn uống tốt nên mập mạp mũm mĩm, lại còn rất nhanh chân.

"Cả ngày đều dơ dáy, có tắm cho chúng mấy lần cũng vô dụng." Thi Lâm Nguyên khó chịu.

"Con nít mà, đứa nào chẳng vậy." Lục Vinh trấn an.

"Kyle nói chờ chúng lớn hơn một chút thì chúng ta có thể trở về thế giới thú nhân, để chúng được sống hai năm như thú hoang đích thực.".

Lục Vinh: "...".

Lục Vinh gật đầu: "Bây giờ tình hình có hơi loạn, ta cũng không có cách đưa các ngươi trở về được, đợi mọi thứ ổn định hơn rồi nói sau.".

Lục Vinh từng lên Hải Đào xem thử vé truyền tống đến thế giới thú nhân, qua mấy lần thăng cấp, số lần truyền tống đã được tăng lên.

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Ta hiểu, lần này bán đi Phá Quân sẽ rất có lợi cho cục diện hiện nay".

"Dược tề mà ngươi nghiên cứu tiến triển thế nào rồi?" Lục Vinh hỏi. Hắn đã lên Hải Đào tìm rất nhiều nguyên liệu có thể gây triệt sản cho Thi Lâm Nguyên, nhưng kết cấu cơ thể của trùng tộc tương đối đặc thù, quá trình nghiên cứu còn tương đối chậm.

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đã có hiệu quả nhất định, có thể tìm trùng tinh thí nghiệm thử một lần.".

Lục Vinh: "Được, ta sẽ bảo người tìm về cho ngươi.".

Hai con hổ con nhìn thấy Thi Lâm Nguyên thì nhào tới nhảy qua nhảy lại bên cạnh hắn, nhưng cũng không dám nhảy thẳng lên người Thi Lâm Nguyên.

Kyle đi tới, chúng nhanh chóng nhảy lên người Kyle, một con bò lên đỉnh đầu cào loạn tóc của hắn, Kyle chỉ cười phớ lớ mặc cho hai thằng nhãi con ấy dằn vặt mình.

Lục Vinh cười híp mắt khoanh tay: "A Nguyên à, ngươi phải đối xử với hai thằng nhóc dịu dàng một chút, nếu không sau này bọn chúng sẽ không thèm thơm thơm ngươi đâu.".

Thi Lâm Nguyên khẽ hừ một tiếng: "Bọn chúng không thân với ta thì càng tốt.".

................

Hội đấu giá cơ giáp Phá Quân được cử hành một cách hoàng tráng, Du Cường cũng bị triệu hồi để duy trì trật tự.

Du Cường đến Lam Hải Vực thì được hưởng các loại đãi ngộ rất cao, khi cơ giáp Phá Quân được chế tạo thành công, nhóm Du Cường cũng là những người đầu tiên được lợi.

Qua hơn một năm, số thủ hạ dưới tay Du Cường tăng lên gấp mấy lần, hiện tại hắn đã trở thành một đại nhân vật có ảnh hưởng rất lớn tại Lam Hải Vực.

"Lão đại, mấy hôm nay có nhiều người đến Lam Hải Vực quá!" Mao Hiểu Huy nói.

Du Cường gật đầu: "Đúng vậy, tất cả khách sạn ở Lam Hải Vực đã đầy khách, còn có người đánh nhau để tranh phòng nữa.".

Du Cường cười cười: "Ta gặp binh đoàn trưởng trước đây của chúng ta, giờ hắn sống chẳng ra làm sao.".

Du Thành Quân từng là binh đoàn trưởng của Du Cường, hắn ta hay an bài cho Du Cường đi làm các loại nhiệm vụ nguy hiểm, thế nhưng bây giờ Du Cường không cần để ý đến loại người đó nữa, giờ đây Du Thành Quân gặp hắn còn phải khách khí chào hỏi, thậm chí còn muốn đi cửa sau để mua được cơ giáp Phá Quân, Du Cường lờ hắn đi như không hề quen biết.

Những người không chịu rời đi cùng Du Cường năm đó phần lớn đều tiến vào đội quân của Du Lượng Thành, Du Lượng Thành cũng không xem trọng bọn họ, họ còn bị hắn đem ra làm lá chắn nhiều lần.

"Gần đây có rất nhiều ông chủ lớn đến mời em ăn cơm, trước đây họ còn không thèm nhìn thẳng vào mặt chúng ta nữa cơ, bây giờ lại mời em đi ăn cơm miễn phí, ai nấy đều ra vẻ cung kính, thật không ngờ Mao Hiểu Huy em cũng có ngày hôm nay." Mao Hiểu Huy đắc ý nói.

"Đều là nhờ phúc của lão bản, nhớ đừng gây rắc rối cho người ta." Du Cường nghiêm túc nói.

Mao Hiểu Huy gật đầu: "Yên tâm đi, em làm gì có cái gan đó chứ? Bộ em không sợ Tạp Liệt đánh chết em sao?".

Mao Hiểu Huy nhìn trời, sợ hãi kêu lên: "Chết rồi, chết rồi, sói tới.".

Mặt Du Cường nhăn thành một đoàn: "Tiểu tổ tông tới, tiểu tổ tông này thật là....".

Cơ giáp hình thỏ là của Lục Thiên, hình sói đương nhiên là của La Y rồi. Nửa năm trước La Y đã gia nhập vào quân đoàn, tiến hành tập huấn, lúc đầu mọi người cũng không bận tâm lắm, xem La Y như một đứa trẻ kì lạ thích trò trà trộn vào đội ngũ của người lớn mà thôi. Nhưng không lâu sau đó họ không dám coi thường thằng nhóc nữa, La Y trời sinh đã có quái lực, mới đó đã đánh bại mấy người cấp thấp của quân đoàn.

La Y nhanh chóng lấy được danh hiệu Tiểu hung thú của quân đoàn, mỗi khi Du Cường nhìn thấy La Y đều phải cảm thán một câu hổ phụ không sinh khuyển tử.

La Y thu hồi cơ giáp, từ trên trời nhảy thẳng xuống.

Lần nào Du Cường nhìn thấy La Y trình diễn tuyệt kỹ nhảy từ trên không xuống đều lo lắng thằng bé có thể bị té gãy chân.

"Lão đại trở về rồi!" La Y nói.

Du Cường gật đầu: "Ừm, Lục lão bản gọi ta về để duy trì trật tự.".

La Y gật đầu: "Mấy hôm nay có rất nhiều kẻ muốn đục nước béo cò, lão đại gặp phải bọn chúng thì nhớ đánh thật mạnh tay vào nhé.".

Du Cường: "..." Thằng nhóc này bạo lực quá! Lớn lên nhất định sẽ trở thành một tên sát thần cho xem.

—————

Edt: Ảnh mấy em hổ con béo tròn mủm mĩm =)))

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Năm nay năm hổ nữa nên có tượng mấy em hổ bên Đài cute xỉu luôn

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment