Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 39

Đinh Chiêm Hạo ở chỗ Lục Vinh ăn chực một bữa, cũng không có vội vã rời đi, mà ngồi bên cạnh Lục Vinh, chờ đến hết những phút đấu giá cuối cùng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Vinh không khỏi bắt đầu trở nên sốt sắng.
"Một khu mỏ quặng lớn như vậy lại không có ai khác coi trọng sao?" Lục Vinh đầy khó hiểu.
Đinh Chiêm Hạo mở to mắt nhìn, có chút cười trên sự đau khổ của người khác: "Bởi vì không phải ai cũng tinh mắt giống như ngươi cả. Lục Vinh, xem ra sớm thôi ta sẽ chúc mừng ngươi trở thành ông chủ mới của mỏ khoáng sản rồi.".
Lục Vinh: "...".
Thẩm Hiên liếc mắt nhìn Đinh Chiêm Hạo, buồn bực nói: "Còn chưa tới thời khắc cuối cùng mà, biết đâu sẽ có thay đổi gì đó."
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: "Phải, phải...".
Lục Vinh cau mày: "Còn một phút cuối cùng.".
Lục Vinh giương mắt nhìn con số trên màn hình từ từ biến thành số "0". Sau đó, một dòng chữ "Chúc mừng bạn đã trở thành chủ khu mỏ quặng" xuất hiện trên nền pháo hoa nổ tung.
Đinh Chiêm Hạo nhìn Lục Vinh, thấm thía: "Chúc mừng ngươi.".
Lục Vinh cau mày: "Ta vậy mà thật sự trở thành chủ mỏ quặng a!". Hố cha rồi! Hắn vốn chỉ muốn tham dự thử một chút mà thôi.
"Anh trai ta có một Tiểu Trấn Di Động không sử dụng, nếu ngươi muốn dùng, ta có thể lén đem ra, cho ngươi mượn một khoảng thời gian." Đinh Chiêm Hạo nói.
Lục Vinh kinh ngạc: "Tiểu Trấn Di Động? Đó là cái gì thế?".
"Là thứ tốt đó!" Đinh Chiêm Hạo trả lời.
Lục Vinh tìm hiểu một chút về Tiểu Trấn Di Động, cái gọi là Tiểu Trấn Di Động tương tự như xe lửa, do từng toa xe liên kết với nhau tạo thành, còn có thể di chuyển, nhưng Tiểu Trấn Di Động so với xe lửa hiện đại hơn rất nhiều, còn có tính năng phòng ngừa phóng xạ, mỗi toa xe đều là một phòng tiện nghi đầy đủ.
Sau khi Tiểu Trấn Di Động chọn được chỗ dừng chân, có thể nối lại đầu và đuôi, hình thành nên một cái vòng tròn.
Đinh Chiêm Hạo nhìn Lục Vinh: "Nghe nói, nơi đó rất khó chiêu mộ thợ mỏ, nếu có Tiểu Trấn Di Động, mọi chuyện có thể đơn giản hơn.".
Lục Vinh híp mắt, điều kiện quá kém, thợ mỏ không ai muốn tới, nếu như điều kiện tốt hơn một chút, hẳn là mọi việc cũng dễ giải quyết hơn.
Ngày hôm sau, vừa vặn Thẩm Hiên được nghỉ, Lục Vinh từ chỗ Đinh Chiêm Hạo mượn được Tiểu Trấn Di Động, xuất phát đi về hướng khu mỏ quặng.
Tiểu Trấn Di Động nhanh chóng đi vào quỹ đạo, tốc độ chạy cực nhanh.
..................
Đinh gia.
Đinh Chiêm Hạo rón ra rón rén về tới nhà, bỗng nhiên đèn trong đại sảnh toàn bộ sáng lên.
Đinh Chiêm Phong đứng trên cầu thang, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đinh Chiêm Hạo.
Đinh Chiêm Hạo vừa thấy Đinh Chiêm Phong, liền giống như chuột thấy mèo, lông tơ đều muốn dựng đứng lên.
"Đi đâu về vậy?" Đinh Chiêm Phong hỏi.
"Ra ngoài dạo chơi một chút mà thôi!".
"Ngươi càng ngày càng không có tiền đồ a! Cư nhiên đem Tiểu Trấn Di Động của gia tộc lấy đi tặng người khác." Đinh Chiêm Phong không vui nói.
Đinh Chiêm Hạo cười gượng: "Ngươi không cần mà, cho ta mượn dùng một chút, có chuyện gì lớn đâu chứ.".
"Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao, những thứ khác còn chưa tính, Tiểu Trấn Di Động có giá trị bao nhiêu, lẽ nào ngươi không biết?" Đinh Chiêm Phong hung hăng nói.
Đinh Chiêm Hạo lúng túng chà xát tay: "Dù gì ta cũng đã cho người ta mượn rồi, không lẽ ngươi muốn ta đuổi theo đòi lại?.".
"Mà thôi, Huống Ly đại sư tựa hồ rất coi trọng Thẩm Hiên, Thẩm Hiên tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ, hiện tại đầu tư quan hệ một chút cũng tốt." Đinh Chiêm Phong nhàn nhạt nói.
Đinh Chiêm Hạo nhìn bộ dáng con buôn của Đinh Chiêm Phong, trong lòng thổ tào.
"Trong tay ngươi là cái gì vậy?" Đinh Chiêm Phong hỏi.
"Là bánh kem, ngày mai...".
Đinh Chiêm Phong gật đầu: "Là lễ vật của ta? Tốt, đưa đây cho ta.".
Đinh Chiêm Hạo."...".
Đinh Chiêm Phong bước tới đoạt lấy bánh kem, Đinh Chiêm Hạo nắm chặt không buông, Đinh Chiêm Phong hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Chiêm Hạo, Đinh Chiêm Hạo liền vô cùng thức thời mà nới lỏng tay.
..................
Khu mỏ quặng Nam thành.
Mấy trăm tội dân tụ tập tại một chỗ: "Lão đại, khu mỏ quặng đổi chủ, chúng ta phải làm sao đây?".
Viên Uy cau mày: "Cứ xem tình hình trước đã.".
Liên bang đối xử với tội dân cực kì khắc nghiệt, bọn họ không được chứng nhận quyền công dân, không thể vào nội thành cư trú, dù có muốn đi làm công cho người khác, cũng không ai dám thuê mướn, không thuê còn chưa tính, thậm chí có người còn báo cáo lên chính quyền.
Viên Uy đã phải bỏ ra khí lực rất lớn để bàn bạc ổn thoả với người chủ cũ, giúp mọi người mai danh ẩn tích, hàng ngày công tác tại khu mỏ quặng này.
Bọn họ phải làm việc nặng nhọc hơn thợ mỏ bình thường rất nhiều lần, lại không được nhận tiền công, nếu không phải khu vực này thường có phóng xạ bạo phát, mấy thợ mỏ đều tiếc mạng mà không muốn đến đây làm, công việc này thậm chí còn không đến phiên họ nhận.
"Lão đại, bọn họ đến rồi." Một người đàn ông có mái tóc rối như tơ vò, thân thể gầy yếu nói.
"Bao nhiêu người?" Viên Uy hỏi.
"Chỉ có hai người, nhưng bọn họ là dùng Tiểu Trấn Di Động đến.".
Viên Uy sửng sốt: "Đến đây bằng Tiểu Trấn Di Động? Nói như vậy, ông chủ mới này chắc là rất có thế lực!".
Tiểu Trấn Di Động rẻ nhất cũng phải hơn mười ngàn vạn a!.
Viên Uy cau mày, trước đây bọn họ có thể làm việc ở nơi này, chủ yếu là do điều kiện sinh hoạt rất ác liệt, nhưng nếu đối phương dùng Tiểu Trấn Di Động đặt ở đây, mọi thứ liền sẽ khác, Tiểu Trấn Di Động có tính năng phòng hộ đối với phóng xạ, có thể hấp dẫn không ít thợ mỏ bình thường tìm đến.
Trương Hòa nhíu nhíu mày: "Ta đã điều tra ông chủ mới của mỏ quặng, chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi, dựa vào đổ thạch kiếm tiền, cũng không có thế lực gì ghê gớm, nhưng bạn lữ của hắn lại là trợ thủ của Huống Ly đại sư".
"Lão đại, không xong rồi, không thấy tiểu thiếu gia.".
Viên Uy nghe vậy, không khỏi trợn to hai mắt, tội dân sinh con không dễ, hoàn cảnh ác liệt khiến cho tiểu hài tử rất khó có khả năng sống sót. Tất cả mọi người đều biết rõ, Viên Uy coi trọng đứa bé này đến mức nào.
"Tiểu thiếu gia hiện tại còn đang bệnh, phải mau chóng đi tìm hắn a!". Trương Hòa có chút kích động nói.

Bình Luận (0)
Comment