Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 35

Edit: Poko Plu


Beta: Poko Plu


Date: 21/05/2016


...o0o...o0o...o0o...


Thanh âm gõ cửa kính "Cốc cốc cốc..." vang lên, Thư Cầm nhanh chóng rút tờ khăn giấy từ bên cạnh lau đi nước mắt trên mặt, sau khi hạ cửa thủy tinh xuống, Thư Cầm mới phát hiện người gõ vào cửa kính xe nàng là La Quyên vừa mới gặp hôm qua.


"Thư Cầm, quả nhiên là ngươi nha. Vừa rồi ta đi ngang qua thấy trong xe có một người ngồi, nhìn qua y hệt ngươi, ta liền đến gõ cửa thử xem, không nghĩ quả thật là ngươi." La Quyên sẽ không nói cho Thư Cầm biết nàng đã nhớ kỹ biển số xe của Thư Cầm từ năm ngoái rồi. Thời điểm xuống xe với đồng nghiệp vừa nãy, từ khoảng cách rất xa đã chú ý tới biển số xe quen thuộc trong trí nhớ, lúc đến gần mới phát hiện có người ngồi trong xe. La Quyên tùy tiện tìm đại lý do ứng phó với đồng nghiệp đi cùng nàng điều tra chuyện tai nạn giao thông của Mạt Ngôn để người đó đi trước, liền đi đến gõ cửa kính xe Thư Cầm.


Như thế nào luôn để nữ nhân này thấy được bộ dạng nàng khóc, hai ngày đều đụng phải hai lần, lần trước là khóc vì Mạt Ngôn lại thêm cả lần này nữa. Xem ra chỉ cần gặp phải nữ nhân này, bản thân liền đụng phải chuyện không tốt: "Ta nếu lớn lên lại không giống bản thân, ngươi nói ta còn có thể giống ai đây." Thư Cầm tức giận nói xong liền đóng cửa xe lại. Nàng hiện tại chỉ muốn một mình an tĩnh gặm nhấm nỗi đau, ai cũng không muốn để ý.


Như thế nào lại khóc? Chẳng lẽ Mạt Ngôn xảy ra chuyện gì? Nhưng rõ ràng kiểm tra tổng quát ngày hôm qua không có gì đáng ngại nha. La Quyên lại lần thứ hai gõ cửa kính xe, đợi đến khi người bên trong xe vì chịu không nổi thanh âm gõ cửa kính xe làm phiền mà lần thứ hai hạ cửa kính xe xuống, La Quyên nhanh chóng mở miệng hỏi: "Thư Cầm, ta và đồng nghiệp đến điều tra sự cố tai nạn giao thông phát sinh ngày hôm qua, có khả năng sẽ phải hỏi ngươi vài câu." Thư Cầm một mình một người tránh trong xe mà khóc khiến La Quyên có chút lo lắng, tùy tiện nói dối muốn gạt Thư Cầm xuống xe.


Nếu là vì chuyện điều tra về tai nạn giao thông ngày hôm qua, Thư Cầm đành phải xuống xe đi theo La Quyên trở lại phòng bệnh của Mạt Ngôn.


Đồng nghiệp La Quyên đang hỏi Mạt Ngôn đã tỉnh lại vài vấn đề, Quý Phỉ Phỉ đang đứng ở đầu giường thâm tình nhìn Mạt Ngôn. Tuy đã quyết tâm buông tay, nhưng Thư Cầm vừa vào cửa ánh mắt đã không tự chủ được dừng tại trên người Quý Phỉ Phỉ. La Quyên đứng bên cạnh Thư Cầm cũng nhìn thấu được trong mắt Thư Cầm có những tia cảm xúc khác thường. Quý Phỉ Phỉ, thiên kim của tổng tài tập đoàn Đạt Xa, đương nhiệm phó tổng tài tập đoàn Đạt Xa. Đây là những thông tin cơ bản đầu tiên mà La Quyên nghĩ đến khi vừa nhìn thấy Quý Phỉ Phỉ, nhưng hiện tại có thể nhìn ra giữa ba người Quý Phỉ Phỉ, Thư Cầm và Mạt Ngôn còn có tầng liên hệ khác.


Đợi đồng nghiệp La Quyên hỏi xong, sau khi hai người đi ra ngoài, Mạt Ngôn nói với Quý Phỉ Phỉ đứng bên cạnh: "Phỉ Phỉ, ngươi trở về đi, có Thư Cầm ở đây chiếu cố ta là đủ rồi. Thư Cầm, ngươi giúp ta tiễn Phỉ Phỉ ra cửa đi."Mạt Ngôn nói xong liền cảm thấy Thư Cầm có chút là lạ, nếu là trước đây, nàng vừa nói xong câu này, Thư Cầm ngay lập tức chạy đến quấn lấy Quý Phỉ Phỉ mà làm ra các loại hành động quan tâm săn sóc, nhưng hôm nay Thư Cầm chỉ đơn giản "Ân." tỏ vẻ bản thân đã biết, liền đi thẳng ra ngoài cửa chờ Quý Phỉ Phỉ.


"Phỉ Phỉ, Thư Cầm đối với ngươi là chân tình. Ngươi nếu bỏ lỡ nàng, liền khó có thể tìm được người khác có thể liều mạng đối tốt với ngươi như vậy." Mạt Ngôn không biết giữa Thư Cầm và Quý Phỉ Phỉ đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện giữa hai người. Nhưng vừa nãy nhìn thấy được nét cô đơn trên mặt Thư Cầm khiến Mạt Ngôn có chút lo lắng, Mạt Ngôn đã làm bạn với Thư Cầm qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhìn thấy qua Thư Cầm có vẻ mặt như vậy.


Quý Phỉ Phỉ tuy đã thành thói quen với việc Mạt Ngôn giao nàng cho Thư Cầm, nhưng mỗi lần như vậy đều sẽ nhấn mạnh trả lời: "Ngôn Ngôn, từ năm ta 15 tuổi cho đến hiện tại vẫn không đổi, về sau cũng vậy, người ta thích chính là Mạt Ngôn ngươi, không phải là Thư Cầm. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi thế nhưng lại không để trong lòng. Nhưng mà Ngôn Ngôn này, cho dù có phải chờ ngươi lâu hơn nữa, ta cũng nguyện ý chờ. Hôm nay ta về trước, ngày mai sẽ trở lại thăm ngươi." Quý Phỉ Phỉ nói xong, nghĩ muốn đi qua hôn lên mặt Mạt Ngôn, lại bị Mạt Ngôn quay đầu tránh được, Quý Phỉ Phỉ có chút mất mác tiêu sái đi ra cửa.


Thư Cầm không hề vây quanh Quý Phỉ Phỉ như trước đây, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Quý Phỉ Phỉ tiễn nàng ra đến cửa, nói câu "Hẹn gặp lại." liền xoay người trở vào phòng bệnh Mạt Ngôn.


Tính cách Thư Cầm không như Mạt Ngôn nếu có chuyện gì đều giấu trong lòng, tự mình âm thầm chịu đựng, vừa về tới phòng, còn chưa chờ Mạt Ngôn hỏi nàng liền chủ động tâm sự: "Tiểu Ngôn, ta quyết định buông tay. Đã qua nhiều năm như vậy, ta mệt mỏi rồi, không nghĩ còn có thể ngây ngốc theo đuổi một người như trước đây nữa." Nói xong, Thư Cầm vô lực ngã người lên sô pha không lên tiếng nữa.


Khó trách biểu hiện của Thư Cầm có chút khác lạ, nguyên lai là như vậy. Mạt Ngôn sẽ không an ủi nàng ấy, nhất là đối với người có chỉ số cảm xúc EQ không cao như bản thân mà nói, nàng càng không biết mở lời an ủi bằng hữu đang tan nát cõi lòng, đành phải chủ động nói chuyện về Doãn Mộ Tuyết: "Thư Cầm, hôm nay Tiểu Tuyết nói cho ta biết nàng muốn ta không cần đến quấy rầy sinh hoạt bình thường của nàng, ta thế nhưng lại trái lương tâm đáp ứng rồi, bởi vì đó là điều nàng muốn. Kỳ thật, trước đây lúc ta vừa gặp lại Tiểu Tuyết, ta chỉ biết nàng tên là Doãn Mộ Tuyết, còn có một hài tử bốn tuổi tên Điểm Điểm. Nhưng một nữ nhân như vậy lại từng bước khiến ta rung động, thời điểm đến khi ta phát hiện ra được, trời cao lại lựa chọn đúng lúc này cho ta biết được sự thật, nàng thế nhưng lại chính là người muội muội mà ta đã tìm kiếm biết bao nhiêu năm. Ngươi nói ta làm sao có thể lựa chọn được đây, đành phải vì Tiểu Tuyết mà vùi sâu tình yêu dành cho Doãn Mộ Tuyết vào đáy lòng. Thư Cầm, nếu thực sự yêu một người, không phải là làm được cho nàng những điều nàng mong muốn sao?"


"Ngươi nói trước đây ngươi đã gặp lại Tiểu Tuyết?" Mạt Ngôn hiếm khi chủ động nói đến chuyện về Tiểu Tuyết, Thư Cầm biết nàng ấy đang dùng phương thức riêng của nàng để an ủi bản thân. Nhưng ý Mạt Ngôn nói là nàng đã thích Doãn Mộ Tuyết, mà Doãn Mộ Tuyết lại chính là Tiểu Tuyết, nàng vì Tiêu Tuyết nên đã buông tha tình yêu đối với Doãn Mộ Tuyết. A, cuối cũng đã xảy ra chuyện gì đây, Thư Cầm đã nhanh bị lời Mạt Ngôn nói làm cho sắp hôn mê.


Sau khi Mạt Ngôn yên lặng gật đầu, Thư Cầm lại mở miệng lần nữa: "Chuyện lại thành ra phức tạp như thế, ngươi đã yêu phải Doãn Mộ Tuyết, nhưng lại không thể vượt qua vấn đề nan giải nàng lại là muội muội mà ngươi tìm kiếm, đúng không?" Thư Cầm lời ít mà ý nhiều tổng kết lại, nguyên lai suốt khoảng thời gian này nàng luôn rối rắm chuyện này.


Trong phòng bệnh, hai người đồng dạng đều đang thất tình, dùng phương thức hai bên đều hiểu mà an ủi lẫn nhau đồng thời tự liếm miệng vết thương của bản thân.


Ngày hôm sau, Doãn Mộ Tuyết đã sớm rời giường nấu cháo xong, lại múc cháo vào hộp giữ nhiệt, mang theo Điểm Điểm chạy tới bệnh viện. Có lẽ là vì những lời Thư Cầm đã nói hôm qua, khiến Doãn Mộ Tuyết hiểu thêm được vài phần sự thật mà trước đây bản thân chưa biết, cũng nhận thức được trước đây là nàng hiểu lầm Mạt Ngôn, lại nghĩ đến những hành động của nàng tựa hồ đối với Mạt Ngôn là không công bằng, có điểm quá quắt, sau khi vào phòng bệnh thái độ liền nhu hòa đi không ít.


"Đây là cháo ta mới nấu hồi sáng, ta đặt ở đây, ngươi nhanh chóng nhân lúc còn nóng thì ăn ngay đi." Doãn Mộ Tuyết đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên trên tủ đồ bên cạnh đầu giường.


Hồi tưởng lại những lời Doãn Mộ Tuyết đã nói cách đây một ngày, Mạt Ngôn căn bản đã không hy vọng xa vời là nàng sẽ tới thăm bản thân. Mà hiện tại người ngày đêm mong nhớ lại đứng ngay tại trước mặt nàng, Mạt Ngôn còn thật sự tưởng bản thân đã bắt đầu choáng váng đầu mà sinh ra ảo giác, thẳng đến khi tiểu bất điểm đứng bên cạnh mở miệng, Mạt Ngôn mới tin tưởng hết thảy trước mắt đều là chân thực.


"Di di, ngươi muốn chết sao?" Tiểu tử kia nhìn thấy Mạt Ngôn cổ đeo vòng nẹp, trên người mặc đồng phục bệnh nhân, tay còn cắm kim truyền dịch nằm trên giường bệnh, có chút khổ sở mở miệng hỏi.


Điểm Điểm vừa nói xong, Doãn Mộ Tuyết liền nhanh chóng cúi người xuống nhỏ giọng nói với nhóc: "Điểm Điểm, không được nói lung tung. Di di chỉ là đang sinh bệnh, hai ngày nữa sẽ khỏe lại." Nói xong lại đứng dậy, biểu tình thật có lỗi nói với Mạt Ngôn: "Thật ngại quá, tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói bậy, đừng để ý."


Tiểu Tuyết là đang quan tâm nàng, đúng không? Nếu không phải như thế sao lại để tâm đến những lời tiểu tử kia nói. Mạt Ngôn ngây ngô nhìn Doãn Mộ Tuyết, liên tục lắc đầu: "Không để ý, tuyệt đối không để ý, đồng ngôn vô kỵ." Mạt Ngôn vội vàng giải thích, sợ chỉ cần muộn thêm chút nữa sẽ khiến Doãn Mộ Tuyết tưởng nàng để ý đến lời Điểm Điểm nói. Lại nói tiếp, nàng làm sao có thể để ý đây, không những thế nàng còn phải cảm tiểu tử kia nữa, nếu nhóc không nói như vậy thì nàng làm sao có thể nghe được thanh âm ôn nhu như thế của Tiểu Tuyết.


"Tiểu bất điểm, hai ngày nay có ngoan ngoãn nghe lời ma ma ngươi hay không?" Mạt Ngôn hơi rướn người ngồi dậy hỏi Điểm Điểm đứng bên cạnh Doãn Mộ Tuyết.


Tiểu tử kia liền chu miệng gật đầu: "Điểm Điểm rất ngoan nha, so với Đông Tử còn ngoan hơn, hắn làm quần áo của Điểm Điểm bị ướt, còn làm cho bà nội hắn đụng vào chỗ này của Điểm Điểm." Nhóc vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, mặc dù là bộ dáng tiểu đại nhân kiêu ngạo, nhưng lời nói ra lại khiến trong lòng hai người lớn xót xa. Doãn Mộ Tuyết tự nhiên không cần phải nói, là đau lòng thêm nữa.


Mạt Ngôn trên giường bệnh nhanh chóng nâng tiểu tử kia đến trước mặt, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, bên má trái như thế nào lại bị sưng lên, liền bật người thẳng dậy tức giận hỏi Doãn Mộ Tuyết: "Lời tiểu bất điểm nói là sự thật? Bà nội Đông Tử thật sự đánh nàng?"


Doãn Mộ Tuyết không ngờ được tiểu tử kia sẽ nói chuyện này cho Mạt Ngôn biết, không muốn khiến Mạt Ngôn lo lắng, nhanh chóng giải thích: "Chỉ là xô xát nhẹ của tiểu hài tử lúc náo loạn mà thôi."


Xô xát nhẹ của tiểu hài tử? Dấu tay người lớn rõ thế này, mặt đều đã sưng lên còn có thể tính là xô xát nhẹ sao? Mạt Ngôn nóng nảy, nhanh chóng hỏi lại tiểu bất điểm: "Điểm Điểm, ngươi nói cho di di biết, bà nội Đông Tử đánh ngươi như thế nào?"


Tiểu tử kia chỉ dùng đôi tay bé nhỏ của nhóc hoa tay múa chân vài lần, Mạt Ngôn liền hiểu được, lão thái bà kia thế nhưng lại dám bạt tai tiểu bất điểm. Thật đúng là khinh người quá đáng, thế nhưng đến cả cháu gái của Mạt Ngôn nàng cũng dám đánh, nàng không phát uy thì chức danh di di này chắc cũng chỉ là trưng chơi cho có thôi mà.


"Đi, Điểm Điểm, di di giúp ngươi lấy lại công đạo. Thật quá mức rồi, thế nhưng lại đi bạt tai một tiểu hài tử." Mạt Ngôn tức giận đến nỗi ngay lập tức rút kim truyền dịch trên tay ra, nổi giận đùng đùng bước xuống giường, cũng không quản trên người còn mặc đồng phục bệnh nhân lẫn biểu tình kinh ngạc của Doãn Mộ Tuyết đứng bên cạnh, liền kéo tay tiểu tử kia hướng đến cửa muốn đi ra ngoài.


"Điểm Điểm trở về." Doãn Mộ Tuyết vừa mở miệng, người nào đó đã đi đến cạnh cửa lập tức dừng chân lại, quay đầu mờ mịt nhìn nàng. Chẳng biết tại sao, trong lòng Doãn Mộ Tuyết liền cảm thấy ấm áp, cảnh tượng quen thuộc này cách đây đã lâu nay lại xuất hiện trước mắt nàng lần thứ hai, chỉ bất quá nhân vật chính lần này không phải nàng mà đổi lại thành Điểm Điểm mà thôi. Mạt Ngôn vẫn là Ngôn Ngôn khi xưa, vẫn là người sẽ vì Tiểu Tuyết mà bênh vực kẻ yếu, hiện tại càng sẽ là vì Điểm Điểm mà mất đi bình tĩnh.


"Mâu thuẫn giữa tiểu hài tử vốn đã là rất khó phân biệt đến tột cùng là ai đúng ai sai, bà nội Đông Tử làm như vậy hẳn là cũng có lý do. Lại nói ta cũng có sai, biết rõ Điểm Điểm và Đông Tử không hợp lại còn gửi nhóc qua nhà Đông Tử." Doãn Mộ Tuyết lo lắng nếu nàng nói ra chân tướng, Mạt Ngôn liền lập tức chạy ngay đến cửa phòng nhà Đông Tử đi bạt tai lại Đông Tử, tựa như đánh trả lại nam hài đã khi dễ Tiểu Tuyết, nếu như vậy nàng và Điểm Điểm về sau khó mà sống yên trong tiểu khu được.


Doãn Mộ Tuyết lấy miếng bông gòn từ hộp cứu thương bên cạnh đi qua, ấn xuống lỗ kim còn đang nhỏ máu trên tay Mạt Ngôn, oán trách nói: "Ngươi tại sao vẫn dễ xúc động như thế nha? Ngươi rút như vậy lát nữa hộ sĩ lại đâm kim vào tay ngươi thêm lần nữa." Nói xong lại thấy tiểu tử kia đang chạy tới chạy lui khắp phòng bệnh, trách cứ nói: "Điểm Điểm, qua sô pha bên kia ngồi xuống cho ma ma, không cho chạy loạn, biết không?"

Bình Luận (0)
Comment