Tơ Sát Nhân—!
Trên tế đài Thiên Sơn nhất thời lặng ngắt như tờ, thanh kiếm của Thanh Thượng Chân Nhân còn chưa hoàn toàn tra khỏi vỏ, tơ tằm vàng gần như vô hình dưới ánh nắng mặt trời quấn lấy kiếm Thái Hư, chỉ cần một chút chuyển động nhỏ thôi có lẽ thanh kiếm Thái Hư sẽ vỡ nát.
Trước kia võ công của Vũ Dã đứng đầu thiên hạ, nhưng sau khi Ôn Vãn Tịch mất tích một năm quay trở lại chém rớt đầu hắn, võ công của nàng liền đứng đầu thiên hạ.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Ôn Vãn Tịch trong một năm mất tích đó, không hiểu vì sao nàng lại giết sư phụ của mình, nhưng võ công của nàng đã khiến tất cả mọi người phải kính sợ kể từ đó.
Chỉ là sau khi trở thành thành chủ Vũ thành, nàng rất ít khi động thủ, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy võ công của nàng.
Ôn Vãn Tịch ra tay cực nhanh, dọa đám người sợ run, bọn họ không nhịn được nghĩ rằng, nếu mục tiêu của tơ Sát Nhân là Thanh Thượng Chân Nhân, có lẽ Thanh Thượng Chân Nhân đã chết rồi.
Thanh Thượng Chân Nhân nhìn tơ Sát Nhân trên tay đang nhè nhẹ lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời, mà bàn tay nắm chuôi kiếm cũng bị tơ Sát Nhân quấn lấy, mặc dù đứng im không động đậy nhưng vẫn truyền đến một trận đau râm ran, da dẻ trên ngón tay cũng đã bị cắt đứt.
"Nếu có thể dùng vũ lực để giải quyết, ta hà tất phải lãng phí nước bọt với ngươi nhỉ?"
Ôn Vãn Tịch chỉ kéo nhẹ một chút đã có vết nứt xuất hiện trên thanh kiếm Thái Hư, mà mu bàn tay của Thanh Thượng Chân Nhân bị tơ Sát Nhân cắt vào, cắm sâu vào trong da thịt, máu tươi tí tách chảy xuống.
"Ngươi nói xem có phải không Thanh Thượng Chân Nhân."
Ôn Vãn Tịch nói xong, Thanh Thượng Chân Nhân cũng không phát ra một tiếng r3n rỉ kêu đau nào, hắn cắn răng chịu đựng, ánh mắt mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Ôn Vãn Tịch, trái lại là một tên hán tử.
"Ôn thành chủ thủ hạ lưu tình!"
Hà Thụy là chủ nhân của Thiên Sơn, bây giờ xảy ra tranh chấp mà đánh nhau, dù hắn có bực bội cỡ nào, cũng phải đứng ra giải quyết.
"Ôn thành chủ, Thanh Thượng Chân Nhân, trước mặt người trẻ tuổi, tốt nhất là không nên làm sứt mẻ hòa khí."
Dụ Minh Thuận cũng nói chuyện, Tống Thiên Tinh lọt vào trận chung kết, ngày sau ắt hẳn triển vọng vô biên, điều này khiến Dụ Minh Thuận có thêm tự tin trước mặt mọi người.
"Đúng vậy, chúng ta có việc gì từ từ nói."
Băng Kỳ cũng đứng ra thương lượng, những người khác cũng nhao nhao mở miệng khuyên giải, nhưng Thanh Thượng Chân Nhân và Ôn Vãn Tịch vẫn im lặng không nói lời nào.
Tống Kỳ và Tiêu Sanh chú ý đến tình hình trên tế đài Thiên Sơn, trông thấy Ôn Vãn Tịch và Thanh Thượng Chân Nhân giương cung bạt kiếm, coi như dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hai người xảy ra xung đột vì chuyện gì.
"Thanh Thượng Chân Nhân này không sợ chết sao?"
Tống Kỳ còn chưa dám va chạm với Ôn Vãn Tịch, ít nhất là không thể cho đến khi võ công của cô tiến bộ hơn nữa, cô sợ chết.
"Có một số người, luôn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Tiêu Sanh chỉ hời hợt nói một câu, rồi lại tiếp tục xem thi đấu.
Tống Kỳ cũng không nhìn nữa, lần tranh tài này Vũ thành giấu nghề cũng là để giữ mình khiêm tốn, vì vậy Ôn Vãn Tịch sẽ không giết Thanh Thượng Chân Nhân, vẫn chưa phải lúc để gây thù chuốc oán.
"Hay—!"
Không biết là ai hét một câu, dọa Tống Kỳ nhảy dựng lên, lúc này mới chú ý đến tình hình trên đài, Băng Nhàn đã không cầm cự nổi nữa, thắng thua sắp được phân định.
Quả nhiên, chỉ một vài hơi thở sau đó, Tống Thiên Tinh sử dụng chiêu thức "Cuồng phong quét lá rụng" đánh bay Băng Nhàn, trọng tài cũng lớn tiếng tuyên bố: "Người chiến thắng chung cuộc— Thần Kiếm môn Tống Thiên Tinh!"
Giọng nói của trọng tài đã thu hút tất cả mọi người trên tế đài Thiên Sơn.
Lúc này Ôn Vãn Tịch mới nới lỏng tơ Sát Nhân, buông tha cho Thanh Thượng Chân Nhân, thu tơ Sát Nhân về.
Nàng thu lại tơ Sát Nhân, bỏ vào tay áo của mình, lúc này nàng mới cởi đôi găng tay tằm vàng ra.
"Muốn hỏi cũng đã hỏi, muốn lục soát cũng đã lục soát, nếu Thanh Thượng Chân Nhân vẫn còn hoài nghi ta, vậy ta nhất định sẽ phụng bồi đến cùng."
Mọi người đều đã nhìn thấy võ công của Ôn Vãn Tịch, chiêu thức và vũ khí của nàng đều nhằm mục đích giết người, Từ Ngạn và nàng có gút mắc với nhau, nếu nàng thực sự muốn ra tay, e rằng Từ Ngạn thực sự không sống nổi.
Băng Kỳ liếc nhìn thanh kiếm của Ôn Vãn Tịch, đó là thanh kiếm Thất Sát, đồng thời cũng là một thần binh lợi khí hiếm có trong giang hồ, cộng thêm tơ Sát Nhân và Tịch Chiếu Hoàng Tuyền, còn ai dám khiêu khích người phụ nữ đáng sợ này?
Ánh mắt Băng Kỳ rơi vào chuôi kiếm của Ôn Vãn Tịch, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện chỗ ấy trống không, cái gì cũng không có.
Ôn Vãn Tịch nhìn về phía đài thi đấu, Tống Kỳ vui vẻ ôm lấy Tống Thiên Tinh, sau đó cô lại lôi kéo Tống Thiên Tinh nói rất nhiều, cũng không biết đang nói những gì.
Thanh Thượng Chân Nhân bị hố một cục, bèn không nói gì nữa, phất tay áo bỏ đi, Hà Thụy lập tức phái đệ tử đi băng bó vết thương cho Thanh Thượng Chân Nhân.
Một màn trò hề này lập tức giải tán, Hà Thụy tức thì tiến lên nhận lỗi với Ôn Vãn Tịch, chuyện như vậy xảy ra trên Thiên Sơn, suy cho cùng thì thân là chủ nhà, hắn là người tắc trách.
"Sư phụ, đều đã lục soát cả Bắc viện và Nam viện, không có bất kì phát hiện nào."
Người đến là Trúc quân tử Thẩm Trúc Nhiên, Ôn Vãn Tịch nhìn người đàn ông tuấn tú này, không khỏi sinh lòng chán ghét.
Bình thường trông như một bậc chính nhân quân tử, thật ra đều là hạng tiểu nhân hàng thật giá thật.
Tỷ như Thẩm Trúc Nhiên này, đã tung rất nhiều lời đồn về Vũ thành ở Thiên Sơn, đâm bị thóc chọc bị gạo Thái Hư môn và Vũ thành, sau đó lại giả làm người tốt đứng ra hòa giải, khiến cho Hà Thụy mù mờ không biết gì, thực sự đáng ghét vô cùng.
Ôn Vãn Tịch chỉ liếc Thẩm Trúc Nhiên một cái, nhìn nhiều chỉ tội bẩn hết cả mắt.
"Ôn thành chủ, lần này là Thiên Sơn phái chúng ta tắc trách, còn phải thỉnh Ôn thành chủ thứ lỗi."
Ôn Vãn Tịch phớt lờ hắn, hắn muốn lôi kéo làm quen với nàng, vậy thì không thể trách nàng: "Tắc trách thì đúng là tắc trách, trên đỉnh Thiên Sơn có lời không hay lưu truyền về Vũ thành, không biết ngươi muốn chịu tội như thế nào?"
Thẩm Trúc Nhiên là người thông minh, khi Ôn Vãn Tịch đề cập đến lời đồn, liền biết nàng ít nhiều đã biết ngọn ngành sự việc, nhất thời sợ đến toát mồ hôi lạnh, sững người tại chỗ, không biết nên nói gì mới ổn.
"Ôn thành chủ bớt giận, đây đều là lời đồn, chúng ta đương nhiên sẽ không tin."
Hà Thụy tuy ngoài mặt cười, nhưng trong lòng lại mắng Ôn Vãn Tịch nhỏ nhen, thế mà lại làm khó dễ một đệ tử trẻ tuổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ôn Vãn Tịch tuổi còn rất trẻ, Thẩm Trúc Nhiên cũng chỉ kém nàng hai tuổi, nếu không phải có thân phận thành chủ, hai người bọn họ cũng coi như cùng thế hệ.
"Lời đồn thì lời đồn, Hà chưởng môn cũng nên điều tra kỹ lưỡng kẻ tung tin đồn là ai, người này thâm hiểm khó lường, nếu bị ta bắt gặp được, ta sẽ không dễ dàng tha thứ."
Khi Ôn Vãn Tịch nói chuyện, ánh mắt của nàng rơi trên người Thẩm Trúc Nhiên, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên nguy hiểm, khiến Thẩm Trúc Nhiên lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn Ôn Vãn Tịch nữa.
Hắn lờ mờ cảm giác được Ôn Vãn Tịch đã biết gì đó, càng khiến hắn bất an hơn.
"Đương nhiên đương nhiên."
Hà Thụy cũng nghe ra được ý ở ngoài lời, dựa vào ngữ khí của Ôn Vãn Tịch, nàng dường như đã biết là ai làm, nhưng nàng không nói người đó là ai, vì vậy xem như cho người kia một con đường sống, như hôm nay chỉ là một lời cảnh cáo.
Cũng không biết là ai không sợ chết như thế, lại muốn chọc giận vị Nữ Diêm La này.
Hà Thụy làm chủ nhà, hiện giờ cũng chỉ có thể trước tiên tán thưởng một chút các anh hùng trẻ tuổi đến từ khắp mọi nơi, đặc biệt là Tống Thiên Tinh, người đã giành được danh hiệu người đứng đầu.
Hà Thụy triệu tập tất cả mọi người, đầu tiên là dõng dạc phát biểu một bài cổ vũ một phen, sau đó gọi Tống Thiên Tinh đến trước mặt mọi người, để Tống Thiên Tinh nói vài lời.
Tống Thiên Tinh cũng chỉ khách sáo nói vài câu sẽ hành sự nghĩa hiệp, thêm mấy câu sẽ trừ gian diệt ác, mọi người cũng bèn vỗ tay mang tính chất tượng trưng.
Nhân sĩ võ lâm, động thủ luôn trực tiếp hơn là nói chuyện, bởi vậy bọn họ không quá để tâm đến những gì Tống Thiên Tinh nói, ngược lại là vô cùng hứng thú với võ công và thiên phú của hắn.
Tống Thiên Tinh làm người khiêm tốn, ngoại trừ người của Thần Kiếm môn, rất ít người biết hắn, hắn cũng rất ít khi xuống núi.
Bây giờ chỉ mới tham gia Đại hội anh hùng thiếu niên một lần đã giành được danh hiệu người đứng đầu, tựa như ngang trời xuất thế, ai cũng muốn lôi kéo làm quen.
Sau khi phần thưởng Phi Bộc Kiếm Pháp lần này được công bố, mọi người liền vây quanh Tống Thiên Tinh mồm năm miệng mười nói không ngừng, Tống Thiên Tinh tính tình tốt, cũng ứng phó từng người một.
Tống Kỳ không chen chân vào, cô càng mong chờ bữa tiệc trong chốc nữa hơn, không biết có gì ngon để nhăm để ực hay không.
Sự chuẩn bị của Thiên Sơn phái hẳn là sẽ không làm mọi người thất vọng, nếu không chọc những đồng đạo võ lâm này không hài lòng, đó là chủ nhà đã thất lễ.
"Từ Ngạn đến rồi."
Bạch Lạc Âm thích yên tĩnh, đi theo Tống Kỳ cùng rời đi, nhưng không ngờ rằng từ xa đã nhìn thấy Từ Ngạn đi ra khỏi Đông viện dưới sự hỗ trợ của các đồng môn.
Trên khuôn mặt anh tuấn nguyên bản của hắn có không ít vết thương, vết sưng tấy trên miệng vẫn chưa hoàn toàn thuyên giảm, nhưng đại khái có thể nhận ra tướng mạo của hắn.
Tay phải của hắn được băng bó, đồng thời được cố định bằng nẹp gỗ, dùng áo ngoài khoác lên trên người, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.
Sắc mặt Từ Ngạn tái nhợt, đáy mắt còn có vết tích màu tím đen, tinh thần không tốt cho lắm.
"Ngươi xuống tay nặng như vậy?"
Bạch Lạc Âm nói xong, chỉ thấy Tống Kỳ nén cười, nói: "Ngươi vẫn có thể nhận ra người đó là Từ Ngạn."
Bạch Lạc Âm: "..."
Đương nhiên Bạch Lạc Âm không có cười nhạo Từ Ngạn, nàng không biết Từ Ngạn, cũng chưa từng nghe nói qua hắn làm chuyện xấu gì, nhưng trái lại chuyện của hắn và Ôn Vãn Tịch thì đã nghe nói không ít.
"Ngươi đã sử dụng chiêu thức gì, mà hắn lại có thể không nhìn ra được?"
Bạch Lạc Âm hỏi ra nghi vấn hai ngày nay, nếu Tống Kỳ sử dụng chiêu thức của Thần Kiếm môn, như vậy Từ Ngạn nhất định đã có thể nhìn ra, cũng không đến mức cho tới bây giờ đều không tìm được bất kì manh mối nào.
"Thật ra chiêu thức võ công rất hay thay đổi, chỉ cần cải biên mạch suy nghĩ khi ra chiêu, thì hắn không nhìn ra nổi."
Câu này là sự thật, nhưng chỉ có rất ít thiên tài mới làm được, Tống Kỳ đang bịp Bạch Lạc Âm, cũng không biết Bạch Lạc Âm có tin hay không.
Chẳng qua, Từ Ngạn không chút do dự lộ ra gương mặt này, rốt cuộc là vì cái gì?
Tống Kỳ nhìn thấy Từ Ngạn đang đi về hướng của tế đài Thiên Sơn, đi về hướng của Ôn Vãn Tịch.
Đờ mờ! Có trò hay để xem!
"Đi đi đi, chúng ta đi xem trò vui!"
Tống Kỳ biết Ôn Vãn Tịch không thích Từ Ngạn, bây giờ Từ Ngạn đến đó, có lẽ là vì chuyện của Thanh Thượng Chân Nhân vừa rồi.
Tính tình của Ôn Vãn Tịch khó nắm bắt, hiện tại Từ Ngạn tìm Ôn Vãn Tịch, chẳng phải là vô tình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Tống Kỳ đi về phía tế đài Thiên Sơn, Bạch Lạc Âm muốn đi theo, nhưng lại bị một giọng nói ngăn lại.
"Bạch cô nương."
Nhận ra là giọng nói của ai, Bạch Lạc Âm lập tức dừng bước chân, đảo mắt nhìn về phía người đó: "Băng cô nương đã đạt được thành tích ưu tú trong Đại hội lần này, vì sao không cùng đồng môn ăn mừng?"
Mặc dù đứng ở vị trí thứ hai, ít được chú ý hơn so với Tống Thiên Tinh, thế nhưng thực lực của Băng Nhàn rõ như ban ngày, không ai dám khinh thường nàng ấy.
"Chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, hiếm khi đến Thiên Sơn, ta còn muốn cùng các đồng đạo võ lâm khác giao lưu, trò chuyện, tỷ như Bạch cô nương ngươi."
Bạch Lạc Âm nhất thời bị nghẹn, lời ra khỏi miệng mình ít đến đáng thương, nàng ấy và mình có gì để trò chuyện?
Lúc này Tống Kỳ đã lao đến tế đài, đi đến bên cạnh Dụ Minh Thuận, ngoan ngoãn rót trà cho hắn.
Đại khái là vì Tống Thiên Tinh đã giành được danh hiệu người đứng đầu, nhận được lời chúc mừng và tâng bốc nịnh hót từ các chưởng môn khác, hiện tại Dụ Minh Thuận nhìn Tống Kỳ cũng cảm thấy thuận mắt hơn.
"Chưởng môn, uống trà."
Tống Kỳ nâng chén trà cao qua đầu, nhưng mắt thì lại lén liếc về phía Ôn Vãn Tịch, phát hiện người nọ cũng đang nhìn mình, nhất thời trong tay quýnh quáng, thiếu chút nữa đã làm đổ nước trà.
"Ngươi con bé này, lanh lợi như thế, hẳn là có việc muốn thỉnh cầu?"
Tính nết của Tống Kỳ như thế nào, Dụ Minh Thuận biết, nhưng bây giờ hắn đang có tâm trạng cực kì tốt, cũng không thèm quan tâm tới tính nết của Tống Kỳ như thế nào, nghĩ đến Tống Kỳ là em gái của Tống Thiên Tinh, chỉ cần cô không đòi hỏi quá phận, hắn chắc chắn sẽ đáp ứng cô.
"Chưởng môn nói gì thế, ta chỉ là muốn hiếu thuận với chưởng môn."
Nói xong, Tống Kỳ đi đến phía sau Dụ Minh Thuận nắn bả vai cho hắn, lanh lợi đến lạ thường, Dụ Minh Thuận cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không nổi giận, hắn thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nhỏ miệng còn hôi sữa, không làm được việc gì lớn lao.
"Ôn, Ôn thành chủ."
Trước mắt, Từ Ngạn đã đi đến tế đài, hơi cúi đầu trước Ôn Vãn Tịch, nhưng Ôn Vãn Tịch lại không nhìn hắn, coi hắn như không khí.
Bầu không khí hân hoan tốt lành, trong nháy mắt trở nên kỳ dị vì sự xuất hiện của Từ Ngạn, đặc biệt là Ôn Vãn Tịch với nụ cười như thanh Loan Đao sắc bén trên khóe miệng.
Tống Kỳ nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ: Lỡ như Ôn Vãn Tịch không vui, có phải sẽ dùng kiếm chém đứt đôi Từ Ngạn?.