"Hai mươi năm trôi qua, không ngờ bản án này ấy vậy mà lại có tiến triển mới."
Trình Doanh tỉnh cả rượu, năm đó Vũ Dã đích thân đi điều tra nhưng vẫn không có bất kì kết quả nào.
Phải biết rằng cho dù là dưới thời Vũ Dã hay Ôn Vãn Tịch thì thực lực hay nhân lực của họ đều mạnh nhất chốn võ lâm.
Ngay cả Vũ Dã còn không điều tra được gì, thì các môn phái khác lại càng không thể điều tra ra.
Chỉ là không ngờ sau hai mươi năm, chuyện này lại như ma quỷ từ âm phủ bò trở về nhân gian, nhất định phải khiến thế gian trả lại sự trong sạch cho nó.
Hai mươi năm trước, Dụ Minh Thuận vẫn chưa phải là Chưởng môn mà chỉ là trưởng lão của Thần Kiếm môn.
Sau khi Chưởng môn trước Trương Thừa Phong qua đời, Dụ Minh Thuận mới được đề cử làm Chưởng môn.
Danh tiếng của Dụ Minh Thuận cũng không tồi, quán triệt tinh thần hiệp nghĩa, tuy võ công không xem như quá cao, nhưng người trong võ lâm vẫn sẵn lòng gọi hắn một tiếng "đại hiệp".
"Vào ngày gửi thư cho ngươi, ta đã bị Lương Quán, đệ tử chân truyền của Dụ Minh Thuận truy sát, nhưng võ công của hắn không bằng ta, bị ta giết ngược.
Lương Quán mất tích, Dụ Minh Thuận chắc chắn sẽ nghi ngờ, không biết chừng còn sẽ đích thân ra tay, bởi lẽ thế nên ta mới đi vội đi vàng như vậy."
Mặc dù Tống Kỳ nhận được sự giáo thụ võ nghệ từ Trình Doanh, nhưng nếu thực sự muốn đấu với Dụ Minh Thuận, cô không có bao nhiêu cơ hội chiến thắng.
Thân là Chưởng môn một phái, tuy Dụ Minh Thuận không phải là người xuất sắc nhất trong hằng hà đám Chưởng môn các môn phái, nhưng nếu thực sự phải đánh đấm ra trò một trận thì Tống Kỳ khó lòng đánh bại được hắn.
Còn nữa, Dụ Minh Thuận không từ bất kì thủ đoạn nào để giết người, nếu cô không suy nghĩ kĩ càng mà đối đầu với hắn, e rằng sẽ lãnh đủ hậu quả.
"Vậy ngươi cứ thế mà xuống núi, bộ không sợ Dụ Minh Thuận sẽ gán cho ngươi tội danh gì à?"
"Ta để lại cho bạn cùng phòng một phong thư, nói ta muốn ra ngoài tu luyện, mà chẳng phải ở đây còn có anh trai ta sao, nếu hắn thực sự muốn công khai đối phó với ta, thì vẫn phải e ngại huynh ấy."
Đánh lén thì khó chặn, nhưng ngọn giáo ngoài sáng này thì Tống Kỳ vẫn có thể nhìn được rõ ràng, ngăn chặn được nó.
Trình Doanh cười khổ, lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này thực sự đã trưởng thành, đã có thể suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện đến vậy rồi.
"Vậy tiếp theo ngươi định làm thế nào đây?"
Trình Doanh ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, đồ nhi nhà mình đột nhiên va phải kiếp nạn, nếu Tống Kỳ cần thì hắn nhất định sẽ giúp cô.
"Trở về Thần Kiếm môn một chuyến."
Trình Doanh: "...Ngươi đang nói đùa với ta đấy à?"
Tống Kỳ cười hề hề, có chút khó xử nói: "Ta có việc cần làm, phải trở về Thần Kiếm môn một chuyến."
"Làm việc? Ngươi muốn làm việc gì nữa?"
"Ôi dào, ngươi đừng quan tâm chuyện này."
Tống Kỳ đột nhiên chẳng giải thích rõ ràng, nhưng suy cho cùng Trình Doanh là người từng trải, làm sao lại không đoán ra được: "Có phải vì Ôn Vãn Tịch nên ngươi đến Vũ thành, bây giờ quay về Thần Kiếm môn cũng vì để làm việc cho nàng không?"
Tống Kỳ: "..."
Có phải toàn bộ tâm tư của bản thân đều viết trên mặt không, hà cớ gì ai ai cũng có thể nhìn thấu được cô vậy?
Hồ Đồ: [Đúng vậy, không sai.]
Tống Kỳ: [Cút!]
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Tống Kỳ, Trình Doanh liền biết mình đã đoán đúng, đứa nhóc này thông minh thì thông minh đấy, cũng lắm chiêu đủ trò đấy, nhưng nhiều khi vẫn không giấu được tâm tình lòng mình, cũng không thích lừa dối những người thân thiết.
"Còn nhớ ta đã nói với ngươi, nếu có thể tiếp được ba mươi chiêu của ta, thì ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện năm đó không?"
"Nhớ chứ."
Trình Doanh đứng lên, vươn vai một cái: "Vậy ngươi đi theo ta."
"Đánh ngay bây giờ?"
"Sao nào, không dám?"
"Dám, dám, dám!"
Ngoài việc không dám vuốt râu hùm Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ tự nhận mình đầu sắt, cái gì cũng dám làm!
Hồ Đồ: [Đúng vậy, còn dám nhìn lén người khác đi vệ sinh mà.]
Tống Kỳ: [Mẹ mi! Còn chẳng phải là vì nhiệm vụ à, chẳng phải là tại cái hệ thống bịp bợm nhà mày hả! Huống hồ tao không có nhìn thấy thứ không nên thấy là được rồi ha!]
Nhắc đến lần nhìn lén trưởng lão đi vệ sinh, dạ dày Tống Kỳ lại bắt đầu thấy khó chịu, cái dư vị "bốc mùi" ấy để lại sâu sắc đến nỗi bây giờ nhớ đến cô vẫn chẳng tài nào chịu nổi.
Trình Doanh dẫn Tống Kỳ rời khỏi Thiên Thủy thành, tránh khỏi quan đạo, đi vào rừng, đến một nơi tương đối rộng lớn.
"Nào, xuất chiêu đi!"
"Được thôi!"
Tống Kỳ rút kiếm Trường Hồng ra, lao vào tấn công.
Trình Doanh lấy thanh kiếm mang sau lưng ra, kiếm vẫn không rời khỏi vỏ, được quấn trong dải vải nhem nhuốc.
Một tay hắn để sau lưng, chỉ dùng một tay ngăn cản thế công của Tống Kỳ.
Tống Kỳ sử dụng thức thứ nhất của Tửu Tiên Thất Thức, "Nâng rượu chúc gió đông", tấn công thẳng vào phần thân dưới của Trình Doanh, Trình Doanh nhón mũi chân một cái, thực hiện một cú xoạc chân trên không, tránh thoát khỏi thế công của Tống Kỳ.
Tống Kỳ sử dụng thức thứ hai "Đào lý xuân phong một chén rượu" nâng kiếm hướng lên trên, ý đồ tiến đánh Trình Doanh đang không thể nào cử động cơ thể linh hoạt trên không.
Thanh kiếm trong tay Trình Doanh đè ngang xuống, triệt để trấn áp thế kiếm của Tống Kỳ, Tống Kỳ lập tức cảm thấy hổ khẩu đau điếng, nhưng đó không phải là do nội lực của Trình Doanh, mà là do sức nặng của thanh kiếm trong tay Trình Doanh.
Trọng kiếm?
Tống Kỳ lùi về sau mấy bước, Trình Doanh ngay lập tức đuổi theo, một chiêu "Mời trăng sáng rèm cuốn rượu" lại đây, thế kiếm mềm mại uyển chuyển như rồng bơi, tốc độ cực nhanh, với tốc độ ra đòn này, Tống Kỳ hoàn toàn không tin được kiếm trong tay hắn là trọng kiếm.
Tống Kỳ không dám lơ đãng nữa, sử dụng vài bước khinh công khéo léo né được thế công của Trình Doanh, lại dùng "Ý của Túy Ông không phải ở rượu" phá giải lực công kích của Trình Doanh, sau một vài đòn nhử đã phản công trở về.
"Giỏi đấy nhóc con, làm tốt lắm!"
Hai người cứ như vậy mà đến đến lui lui, gặp chiêu nào phá chiêu ấy, chẳng mấy chốc đã qua hai mươi chín chiêu.
Các cuộc tiến công của Trình Doanh không hề gián đoạn, mặc dù Tống Kỳ có thể tìm ra sơ hở để phản công, nhưng đánh đấm kiểu này, cô đã thấy vô cùng mất sức rồi.
Tuy Trình Doanh không đánh hết lực, nhưng giữa hai người vẫn có chênh lệch rất lớn, Tống Kỳ cũng nhanh chóng hiểu được rằng, đây không chỉ là về sự linh hoạt trong việc vận dụng các chiêu thức mà còn về kinh nghiệm thực chiến, lại càng thêm quyết tâm hơn.
Trong các trận so tài, bản thân mình từ đầu đến cuối luôn thiếu quyết tâm, đây cũng là điều Trình Doanh từng nói với cô, nói một cách đơn giản, chính là cô "Phật hệ"* quá, thiếu một chút quyết đoán, tuyệt tình.
Sau khi đánh ra thức thứ bảy "Hơn cả đời người là một hồi say", Tống Kỳ biết bản thân đã không còn sức để hóa giải chiêu thức, càng không nói đến tiếp chiêu, bèn dùng Truy Phong Bộ lợi dụng thân cây sau lưng, mượn lực trèo lên, trốn trên cây.
Trình Doanh: "..."
Trông thấy vẻ mặt không nói nên lời của Trình Doanh, Tống Kỳ uất ức nói: "Ngươi cũng không có nói là không thể trốn nha!"
Con nhóc láu cá này!
Trình Doanh cười cười, được rồi, không ngờ tính nết này cũng học theo hắn, rõ thật là một con nhóc bất lương mà.
Song, sự tiến bộ của Tống Kỳ đâu phải chỉ có một tí chút, trước đây không thể tiếp nổi mười chiêu của hắn, nhưng chỉ nửa năm ngắn ngủi thôi đã có thể tiếp ba mươi chiêu của hắn, thực lực này cũng đã là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ rồi.
Trình Doanh hài lòng vô cùng.
Tống Kỳ trở mình nhảy xuống khỏi cây, phấn khích nói: "Nói đi, nói đi, năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Doanh vẫy vẫy tay với Tống Kỳ, hai người sóng vai đi mấy bước, rồi cùng nhau ngồi dưới bóng cây.
Trình Doanh mở nút bầu hồ lô, phóng khoáng rót vài hớp rượu vào miệng, nói: "Cảm giác hoạt động chút gân cốt quả thực không tệ."
"Mau nói đi mà!"
Cái người này còn nói hoạt động, không hoạt động gân cốt cái gì nữa, thật là làm người ta nóng lòng muốn chết.
"Rồi rồi, đừng có giục."
Trình Doanh suy nghĩ một lúc, liền mở miệng nói: "Năm đó vì muốn lấy được hạt sương ở Thiên Tuyệt Nhai để người ta ủ rượu cho, ta đã đến dạo quanh Thiên Tuyệt Nhai."
"Không ngờ lại nghe thấy tiếng người đánh nhau, ta vốn chẳng muốn xen vào, nhưng trong lúc vô tình đã trông thấy người của đôi bên, mà lại chính là Vũ Dã và đồ đệ của hắn, thiên tài đứng đầu chốn võ lâm, Ôn Vãn Tịch."
Trình Doanh cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện năm đó: "Khi đó Ôn Vãn Tịch đã bị thương nặng rồi, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn, chạy mãi cho đến khi chạy đến bên vách núi."
"Khi ấy ta chỉ nghe thấy Ôn Vãn Tịch hỏi Vũ Dã vì cớ gì muốn giết nàng, Vũ Dã lại nói rằng chẳng hề muốn giết nàng, mà chỉ yêu cầu nàng giao nộp một thứ."
Nghe đến đây, Tống Kỳ cau mày, cảm thấy vô cùng kì lạ.
Thân phận của Ôn Vãn Tịch chỉ có mình Vũ Dã biết, trong những ngày chăm sóc Ôn Vãn Tịch lớn lên, lẽ ra hắn đã phải không ngừng kiếm tìm Hoàng Tuyền Bích Lạc mới đúng, vì sao lúc đó hắn mới trở nên tàn bạo như thế, nhất quyết phải lấy được Hoàng Tuyền Bích Lạc, đến nỗi sẵn sàng xé bỏ bộ mặt sư phụ hiền từ của mình?
"Nhưng Vũ Dã không nói đó là thứ gì, Ôn Vãn Tịch cũng không biết Vũ Dã đang nói về cái gì, nhưng điều quái dị chính là, Từ Ngạn thế mà lại đang đứng đằng sau Vũ Dã."
"Từ Ngạn?"
Tống Kỳ có phần kinh ngạc, làm thế nào mà Từ Ngạn lại xuất hiện ở hiện trường?
"Đúng vậy, hơn nữa ta thấy lúc đó Ôn Vãn Tịch không chỉ bị thương, mà còn bị trúng độc, hơi thở hết sức hỗn loạn."
Tống Kỳ cau mày thật chặt, không hiểu vì sao Từ Ngạn lại ở chỗ Vũ Dã, lẽ nào Từ Ngạn vẫn luôn giúp Vũ Dã làm việc, ngay cả việc yêu đương với Ôn Vãn Tịch cũng là giả dối?
"Sở trường của Vũ Dã không phải về độc dược, mà với võ công của hắn, nếu muốn lấy được thứ gì từ trên người Ôn Vãn Tịch, thì cũng chẳng cần đến hạ độc."
Tống Kỳ được gợi ý đã hiểu ngay, lập tức nói: "Vậy chính Từ Ngạn đã hạ độc."
"Vì sao Từ Ngạn lại hạ độc, vì sao hắn lại muốn hại Ôn Vãn Tịch?!"
Tống Kỳ đấm một quyền vào thân cây, đột nhiên cảm thấy lúc trước chỉ phế bỏ cánh tay hắn thực sự còn nhẹ chán, đáng lẽ cô nên giết quách Từ Ngạn luôn mới đúng!
"Nếu thứ đồ Vũ Dã muốn lấy cực kì quan trọng, thì có lẽ Từ Ngạn cũng muốn giành được thứ ấy?"
Trình Doanh suy đoán, mà Tống Kỳ thì cau mày, trong lòng nhất thời rối bời vô cùng.
"Nhưng nếu Từ Ngạn định cuỗm tay trên thì hắn không sợ sẽ bị Vũ Dã giết ư?"
Tống Kỳ không rõ, Từ Ngạn hẳn sẽ không biết thân phận thực sự của Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch trước khi ngã xuống vách đá cũng không biết, Vũ Dã càng không có khả năng nói cho Từ Ngạn biết.
Nói cách khác, Từ Ngạn không thể nào biết trên người Ôn Vãn Tịch có công pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc.
Không đúng, vậy thì Từ Ngạn đang hợp tác với Vũ Dã hay Huyết Liên giáo? Nếu Từ Ngạn hạ độc không phải vì muốn cướp lấy công pháp của Ôn Vãn Tịch, mà là để bắt nàng về Huyết Liên giáo thì sao?
Sau khi Tống Kỳ suy nghĩ kĩ càng thì vô cùng kinh hãi, Huyết Liên giáo này rốt cuộc biết những gì?
"Sư phụ, ta ngờ rằng Từ Ngạn có liên hệ với Huyết Liên giáo, hắn hạ độc Ôn Vãn Tịch, có lẽ vì muốn giúp Huyết Liên giáo làm gì đó, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì Vũ Dã đã đến."
Tống Kỳ sắp xếp lại toàn bộ mạch lô-gích, hoạt động một chút nếp nhăn não của một tác giả bị cuộc đời vùi dập này.
"Và việc hắn đứng chung một chỗ với Vũ Dã chứng tỏ hắn có thể là một gián điệp hai mang, Huyết Liên giáo để hắn đi lấy thứ gì đó trên người Ôn Vãn Tịch, mà sau khi Vũ Dã biết được mối quan hệ giữa Từ Ngạn và Ôn Vãn Tịch, hắn cũng để Từ Ngạn làm việc cho mình."
Tống Kỳ cảm giác mình đã động não thông suốt, thậm chí còn hiểu vì sao Ôn Vãn Tịch lại nói Từ Ngạn là tên tra nam trong bông giấu kim, là vì tên này từ trước đến nay luôn giả tình giả nghĩa, tiếp cận nàng chỉ vì mục đích khác.
"Ngươi cứ kể hết đi đã."
Tống Kỳ cảm thấy đầu óc ong ong, cảm thấy nơi chốn giang hồ này sao mà phức tạp quá, chắc chắn cô đã đọc phải bản sách giả.
"Sau đó lại thấy Vũ Dã dồn ép không ngừng, Ôn Vãn Tịch đã đứng ngay bên mép vực, ta không thể cứ vậy mà đứng nhìn nên đã ra tay can ngăn, không nhịn được mà mắng to tên Vũ Dã này sao mà vô tình vô nghĩa, sau khi đánh nhau một phen thì phát hiện Ôn Vãn Tịch bị thương nặng đã bất tỉnh rơi xuống vách núi, còn Từ Ngạn thì không rõ tung tích."
Nhớ lại chuyện này, Trình Doanh vẫn cảm thấy có phần áy náy, nếu hắn ra tay sớm hơn một chút, có lẽ Ôn Vãn Tịch đã không phải trải qua kiếp nạn đó, và phải chăng tính tình cũng sẽ không trở nên quái đản như vậy.
Tống Kỳ hơi nheo mắt, cô không ngờ khi ấy Trình Doanh sẽ ra tay, cô nhớ trong nguyên tác không miêu tả nhiều về đoạn chuyện xưa này cho lắm, chỉ đề cập đến bằng vài đôi câu, lại chỉ nghiêng về miêu tả sự tuyệt vọng và phẫn hận của Ôn Vãn Tịch lúc bấy giờ, cũng như sự tuyệt tình và dã tâm của Vũ Dã.
Ôn Vãn Tịch nói Trình Doanh từng cứu nàng ấy một lần, có lẽ chính là lần ở Thiên Tuyệt Nhai này, không ngờ sự kiện lớn ở Thiên Tuyệt Nhai này lại có "suất diễn" của sư phụ, duyên phận thật là diệu kỳ.
"Vậy vấn đề là, Từ Ngạn câu kết với Huyết Liên giáo từ khi nào, hoặc có lẽ hắn vốn là người của Huyết Liên giáo?"
Nếu mục tiêu của Huyết Liên giáo và Thần Bộ môn là khống chế toàn bộ võ lâm, vậy thì trước tiên bọn họ phải thẩm thấu vào, xếp tai mắt của chúng vào trong các môn phái, cuối cùng lại phối hợp trong ngoài với đám tai mắt này, nắm chắc trong tay toàn bộ thế lực giang hồ.
Triều đình, quả thực đã đánh một bàn cờ hay.
- -----------------
Chú thích:
- Phật hệ: người có tấm lòng Bồ Tát, hiền lành lương thiện, không tâm cơ, tranh đoạt với ai.
Lối sống bàng quan, thờ ơ với sự đời, thế này cũng được, thế kia cũng xong, xem nhẹ tất thảy.
- -----------------
Keke editor đã comeback rùi đây..