- Quái, thế mà không cứu lại được, là sai ở đâu sao?
Nhìn thi thể bị vẽ đầy nét mực trước mắt, Motaru không khỏi có chút hơi nghi hoặc, dù sao hắn đã thao tác y chang lần đầu tiên, đều là dùng phong ấn thuật cùng ngụy họa đem tự nhiên chakra cho phong ấn vào.
Dựa theo tự nhiên chakra năng lực lại kết hợp với con rắn này ý chí ương ngạnh, nó hẵn phải vượt qua mới đúng, làm sao có thể trực tiếp ngủm như này được, vừa mới tự tin vô cùng nhưng đến cuối lại đem chữa từ rắn chột thành rắn chết, đây chẳng phải là đang đánh mặt hắn sao?
- Hay là bởi tự nhiên chakra hơi ít, muốn không lại bơm thêm một tí.
Hơi đắn đo một chút, Motaru liền chợt vươn ra ngón tay chạm vào thi thể rắn lục trước mắt bắt đầu quán thâu thêm một chút tự chiên chakra, dù sao cũng đã đi tới đây rồi, từ bỏ luôn thì tiếc quá, hắn cũng định xem thử xem một thi thể khi không chứa nổi lượng tự nhiên chakra thì sẽ phát sinh ra tình huống gì.
Chỉ là đột nhiên, hắn vừa mới bắt đầu lần nữa quán thâu tự nhiên chakra, thi thể rắn lục trước mắt đột nhiên mở to mắt ra để lộ con ngươi đen lục lẫn lộn nhìn hắn một cái.
Không để Motaru kịp phản ứng, nó đầu rắn đột nhiên liền làm một phát hồi mã thương táp lấy ngón tay Motaru khiến hắn thân thể không khỏi hơi co rụt một cái vì đau đớn.
- Con mẹ ngươi...!Truyện Xuyên Không
Motaru thật có chút tức giận, dù sao hắn thế nhưng là mang theo thành ý cứu nó nhưng đầu rắn ngu này lại không biết ơn không nói còn quay sang cắn ngược lại hắn, Motaru tâm tình có thể dễ chịu mới là lạ.
Chỉ là hắn vừa vươn ra bàn tay muốn bóp ch3t con rắn ngu này thì đột nhiên ngừng lại, bởi Motaru đột nhiên liền cảm giác được một cơn cảm xúc vô danh.
Đau đớn, tuyệt vọng, đói khát, cầu cứu...
Sững sờ hai giây, Motaru liền thử dùng ngón tay xoa nhẹ đầu rắn này, đồng thời dùng tự nhiên chakra quán thâu lên thân thể nhỏ bé kia.
Quả nhiên hiệu quả còn là rất nhanh chóng, chút cảm xúc ngột ngạt kia trong lòng hắn cũng suy giảm không ít khiến Motaru không khỏi âm thầm cảm khái thật thần kỳ, chính mình thế mà có thể cảm giác được đầu rắn này cảm xúc, rốt cuộc là vì nguyên cớ gì kia chứ?
- Chỉ là con mẹ nó ngươi còn định gặm ngón tay ta đến khi nào à.
Lắc lắc ngón tay muốn rớt ra con rắn nhỏ này, nhưng hiệu quả không chỉ không cao lắm, ngược lại càng khiến cho nó càng thêm chăm chú cắn chặt ngón tay hắn đồng thời dùng thân thể quấn quanh tựa như đang bám víu lấy hi vọng của sự sống khiến Motaru có chút bất đắc dĩ vô cùng.
Mặc dù đối với người khác, bị rắn cắn một phát đều đủ để hoảng gần chết, nhưng đối với Motaru liền chẳng thấm vào đâu, dù sao so với cảm giác đau rát khi lìa đầu, chút cảm giác đau này thật so với kiến cắn cũng không bằng, mà Motaru không biết là do bản thân kháng độc cao còn là do còn rắn nhỏ này chủ động mà hắn không cảm giác được có nọc độc tiến vào thân thể mình, có thể xem như con rắn này cũng không có ác ý đối với hắn.
- Chậc, có thể dùng máu ta làm thức ăn, ngươi xem như là kẻ đầu tiên đi.
Cảm giác được chút cảm xúc vui vẻ truyền đến, Motaru quyết định mang theo con rắn nhỏ này về nha quan sát kỳ biến xem sao.
Vì thế hắn liền nhấc lên bao bố, mặc cho trên tay có đồ vật nhỏ đang không ngừng quấn quanh cổ tay hắn, Motaru xoay người trở về.
Trên đường hắn có ghé lại chổ cũ xem thử người xui xẻo kia tình huống thế nào, chỉ là khi đến nơi hắn liền không thấy người kia tung tích đâu.
- Ặc, người đâu?
Hơi nghi hoặc mấy giây, Motaru liền nhún vai xoay người rời đi, dù sao mất tích liền thôi, hắn cũng không có đặt bao nhiêu hi vọng vào đối phương có thể sống tiếp được.
Ngược lại nhìn trên ngón tay rắn nhỏ vẫn còn gặm ngón tay hắn nhưng hai mắt giờ đây nhắm nghiền tựa như đã ngủ thiếp đi, Motaru liền chợt mỉm cười.
Hắn có thể nhìn ra một chút cái bóng của sinh vật siêu phàm có tư duy trong con rắn nhỏ này, chỉ là còn chưa thể chắc chắn, cần phải thực nghiệm thêm mới được.
- Được rồi về thôi.
...
Sáng sớm tinh mơ, một chổ con hẻm hẻo lánh nào đó.
- Ah, đầu ta...!
Ouga hé mở ra hai mí mắt nặng trĩu, một khe hẹp hiện ra chói rọi khóe mắt hắn khiến Ouga có chút đau xót, dù vậy hắn vẫn gượng mở con mắt tràn đầy tơ máu cùng nước dịch ra, ngắm nhìn trời xanh trong thơ thẩn.
Đột nhiên một ngọn gió chua xót lướt qua làn da mới khiến kẻ thẩn thờ chợt giật mình, Ouga nghi hoặc nhìn xuống tình trạng của bản thân lúc này hắn mới ngỡ ngàng tá hỏa phát hiện.
- Mả mẹ, quần áo ta đâu?
Ouga có chút khó tin, trộm tiền của hắn xem như còn hiểu được đi, ngươi mẹ nó phải có bao nhiêu túng quẫn mới ngay cả bộ đồ rách rưới kia của hắn cũng lột đi.
- Hồ, thật mẹ nó xui xẻo mà...!thứ gì đây?
Dùng tay phủi phủi một chút thân thể tr@n trụi, nhưng đột nhiên một cổ ẩm nhớp nháp từ trên da thịt phản hồi khiến Ouga cúi đầu xem thử.
Chỉ là không nhìn thì thôi, vừa nhìn sắc mặt hắn liền chợt cứng đờ.
Đây là...!máu?
Sợ rằng là chính mình bị thương, hắn liền vội vàng vạch ra chổ mảng da thịt nhuộm đỏ ấy, nhưng lại kỳ quái là hắn hoàn toàn không bị thương.
Vết máu này hẵn là do bàn tay hắn vừa quẹt ra để lại, nhưng bàn tay hắn mặc dù giờ đây thấm đẫm huyết đã sắp khô cạn nhưng nhìn cũng không giống máu của hắn lắm.
- Phụt, vị cũng không giống máu của ta.
Nhấm nháp thử một cái xong, Ouga liền xác định thứ này quả thật không phải máu của hắn, vị không giống mùi cũng không giống, mùi thuốc quen thuộc không có thay vào đó là một mùi vị nồng của rượu nồng độ cao, có lẽ là đến từ một con mọt rượu nào đấy.
- Nhưng vì cớ gì tay ta lại dính thứ này? tối qua...
Đột nhiên một luồng ảo ảnh mờ nhạt xuất hiện trong đầu mang theo một cơn nhức nhói khó tả khiến Ouga không khỏi ôm trán, sắc mặt cau có tới cực điểm, toàn thân cuộn tròn vùng vẫy, thậm chí không tiếc dùng thân thể cạ vào mặt đường đầy cát đá để lại từng vết xước nhuộm đỏ, cố gắng dùng đau đớn lấn át cơn nhức đầu kia.
Chỉ là tất cả đều vô dụng, ký ức đêm qua tựa như thác đổ nhanh chóng nhấn chìm Ouga suy nghĩ, hắn nhớ lại khi ấy bản thân không thỏa mãn nên quyết định dùng thuốc liều lượng lớn, nhưng sau đó thay vì được nhìn thấy chúa nhảy disco hay mấy thứ tương tự khi phê pha thì hắn lại gặp ác mộng, gặp được một đầu ác quỷ kéo hắn vào địa ngục.
Thậm chí có lẽ vì liều lượng quá lớn hay sao đấy mà hắn sau đó dù tỉnh lại vẫn bị cơn ám ảnh kia đeo bám, bị đầu ma quỷ kia truy đuổi không biết bao lâu.
Chỉ cho đến khi thân thể hắn hoàn toàn kiệt quệ, tinh thần mệt mỏi hết sức, chính mình hoàn toàn từ bỏ mặc cho điều gì đến sẽ đến thì cơn ác mộng kia mới kết thúc.
Chỉ là vào khoảnh khắc trước khi tầm mắt hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ ấy, đầu ác quỷ kia dường như đã sướng lên một khúc ca gì đấy khiến hắn có chút thất thần.
"Tụng ngài tên thật...!bất tử không hư."
"Tụng ngài tên thật...!vĩnh hằng cực lạc."
"Tụng ngài tên thật...!hoan hỉ chúng sinh."
"Tụng...!AAAAA"
Vô thức niệm lên mấy lời nói tối nghĩa, Ouga cảm giác đầu mình giờ đây lại càng đau hơn, tựa như bị búa bổ lại tựa như có cái đồ khuấy đang trộn lấy hỗn hợp từ óc và máu thịt, dịch tủy...!trong sọ hắn khiến Ouga thống khổ r3n rỉ không ngớt, đến cuối cùng thậm chí càng là lần nữa ngất lịm đi..