- Mấy người làm ăn kiểu gì đấy hả, kém chút nữa liền hại chết chúng tôi rồi có biết không.
- Khiếu nại, tôi muốn khiếu nại, đây quả thật là quá tắc trách.
- Xin lỗi quý khách, mong mọi người bình tĩnh, xe bus rất nhanh liền có thể lần nữa lăn bánh, xin mọi người trấn tĩnh.
....
Tiếng chửi bới, phàn nàn của hành khách cùng tiếng trấn an của nhân viên xe bus trộn lẫn không phân cao thấp âm ỹ khắp toa xe, riêng mẹ Akari tại tử môn đi dạo qua một vòng cũng xẩm cả mặt mày, đôi môi hơi run rẩy khiến nàng tạm thời không thể nói được gì, nhưng dù vậy nàng vẫn ôm chằm lấy mình con gái bé bỏng sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể cùng nàng xa cách, dường như không có chút muốn buông ra ý tứ.
Mà Akari thì đồng dạng hoàn toàn thẩn thờ, trong nội tâm cảm xúc rối bời, có đau đớn tuyệt vọng, có ngơ ngác ngỡ ngàng, có vui sướng hạnh phúc, tất cả đều cùng lúc tồn tại đan xen lẫn nhau.
Akari nhớ rõ như in tai nạn đã xảy ra, tất cả hình ảnh ấy máu me ấy, xúc cảm từ da thịt đang lạnh dần ấy, cảm xúc tuyệt vọng và đau đớn ấy đều như mới vài phút trước, nhưng chớp mắt mọi thứ cứ như một giấc mơ, mộng vỡ, người cũng liền tỉnh chỉ để lại những hồi ức đọng lại, nhưng dù là thế trong chốc lát Akari vẫn không thể nào bình tĩnh, nàng hoàn toàn không biết, hoàn toàn không thể phân biệt mơ hay thực, nàng muốn di động thân thể nhưng cơn đau âm ĩ chợt tràn ngập toàn thân, mặc dù không có vết thương nào nhưng tại não bộ phản ứng dưới từng thớ thịt như muốn tách rời mà ra, chịu đựng quen thuộc nỗi đau này, chớp mắt Akari đã đánh tan ý nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác.
- Nỗi quặn lòng này, cơn đau đớn này, mãnh liệt đau khổ này tuyệt đối không phải giả, tai nạn thật sự đã diễn ra...
- Nhưng mà nếu thế thì tại sao mọi thứ lại quay ngược...không không, quay lại tốt, quay lại rất tốt, mẹ cũng không cần chết, không muốn rời bỏ ta mà đi...
- Nhưng vì đâu mà mọi thứ lại như replay thế này chứ...
Cố gắng dùng mình cái đầu nhỏ suy luận, nhưng mọi thứ quá hỗn loạn và trùng điệp, nhiều đoạn ký ức thậm chí có hai phần giống hệt trùng điệp lên nhau khiến Akari chốc lát không nghĩ ra cái gì, nhưng chợt nhiên, nàng nhớ lại bữa sáng hôm nay, nhớ lại một giọng nói kì là khiến nàng giật mình:
- Ngươi thật sự muốn chìm đắm vĩnh viễn trong giấc mộng này ư.
Thì thào lại câu nói lúc ấy, Akari cảm giác như mình đã quên đi thứ gì đó quan trọng, rất quan trọng, nhưng càng nghĩ đầu nàng càng căng cứng, như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung vậy khiến nàng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Akari xoay đầu nhìn mẹ, mẹ vẫn chưa hoàn toàn hồi thần, vẫn một bộ trắng bệch khuôn mặt, đôi môi không chút màu máu cùng thần sắc ngơ ngác, nhưng dù thế Akari cảm nhận được hai tay mẹ vẫn ôm chặt lấy bản thân từ đó đến giờ không có tí nới lỏng, điều ấy làm cho Akari trong lòng ấm áp đồng thời cũng vô cùng thương xót, trong ký ức tâm tối kia mẹ cũng như vậy, dù hoàn cảnh có ra sao vẫn ôm chằm lấy bảo vệ mình dù...đến chết vẫn không buông tay, điều ấy khiến Akari thêm kiên định ý nghĩ "dù có là cái giá nào đi nữa ta sẽ luôn bảo vệ mẹ và những người ta yêu thương"...
Tìm thấy lý tưởng sống lớn nhất của bản thân ở cái tuổi không mấy phù hợp này, Akari chẳng hề để tâm đưa tay sợ nhẹ khuôn mặt trắng bệch của mẹ, như mẹ từng làm với nàng mỗi khi gặp ác mộng, dùng sự sự ấm áp của bản thân xoa dịu nàng mỗi khi sợ hãi.
Nhưng dường như hành động theo người khác nghĩ là ngây thơ và trẻ con ấy lại thật sinh ra tác dụng, phụ nhân cảm thấy trên má chẳng biết từ lúc nào đã đợi ở đó một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp, nàng mới giật mình, buông lỏng hai cánh tay căng cứng và tê rần vì dùng sức quá lâu, gấp rút đối với mình con gái hỏi han:
- Akari-chan con không sao chứ, có sợ hãi hay khó chịu chổ nào không, nói mama biết mama dẫn con đi chữa trị ngay.
Nghe ra trong mình đấng sinh thành lời nói tràn đầy chân tâm cảm thấy gấp gáp cùng lo lắng, Akari trong lòng ấm áp, nhưng dù vậy nàng vẫn nhịn xuống cơn đau đớn khắp người lắc đầu an ủi mẹ:
- Akari không sao, Akari rất tốt, có mẹ ở bên Akari không sợ gì cả.
Vừa trải qua nỗi sợ hãi mất con, vô số ý nghĩ "nếu như từng tại trong đầu chảy qua, "nếu như chiếc xe kia đâm phải thì sao", "nếu như xe bus vì vậy lao xuống vực thì sao", "liệu mình còn có thể được nhìn thấy Akari-chan mỗi sáng không"..., tất cả những suy nghĩ ấy như giòi bọ trong xương quanh quẩn, giày xéo trong đầu nàng mãi không dứt ra được, nhưng giờ đây nghe thấy con gái bé bỏng như thế tin tưởng chính mình, như thế vô lo vô nghĩ, một luồng cảm động hiện lên trong lòng, như ép chết lạc đà cuối cùng cọng rơm khiến cảm xúc trong người mẹ chợt vỡ òa, nàng không kiềm chế được nữa mà ôm chằm lấy mình con gái rồi bật khóc, một người phụ nữ mạnh mẽ, người mẹ giỏi giang, người vợ mẫu mực mà người khác luôn phải ghen tỵ giờ trải qua mất con sợ hãi cũng phải gục ngã mà thút thít.
Akari hoàn toàn ngơ người, nhưng chợt nàng cũng ôm lấy mẹ, ôn nhu vỗ về lấy như nàng từng được làm, vị trí của hai bối phận chợt hoán đổi khiến người khác nhìn vào cũng phải tấm tắc thầm " thói đời lạ kỳ".
...
Trên đường vắng xe bus chạy thong dong, trải qua vụ việc vừa rồi mặc dù hành khách không ai có sắc mặt tốt nhưng cuối cùng trải qua nhân viên xe bus trấn an khuyên bảo mọi người cũng bất đắc dĩ ngồi lại chổ cũ tiếp tục chuyến đi, dù sao cũng không thể đứng giữa đường đèo cãi nhau a.
Mà phụ nhân sau khi ôm con mình khóc lóc một hồi cuối cùng cũng bình tâm, mặc dù tay phải vẫn luôn nắm chặt tay con gái mình vẫn chưa từng buông ra nhưng trên gương mặt đã một lần nữa treo lấy mỉm cười cùng mình con gái trò chuyện.
Akari thì một bên cùng mẹ cười nói một bên sắp xếp lại hỗn loạn đầu óc, nhưng chẳng hiểu sao càng bình tĩnh suy nghĩ lại thì những ký ức tâm tối kia càng phát ra mờ nhạt, dường như tất cả đều là một giấc mơ, một giấc mơ tối tăm và bi kịch.
Nhưng khoảng khắc Akari vừa muốn quên đi lúc, mọi thứ xung quanh chợt thay đổi, toàn bộ khung xe một lần nữa móp méo, từng hành khách trở thành từng bộ thối rữa dị dạng tử thi treo lấy lít nha lít nhít sâu bọ, nhân viên soát vé đứng trực thỉnh thoảng đối với nàng cười giờ đây đã hoàn toàn thối rữa, giữa cổ họng còn ghim đó một thanh sắt rỉ sét đính xuyên nàng mục nát xương cốt, hai hốc mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Vô biên sợ hãi bao trùm, Akari khó khăn quay đầu nhìn mẹ mình, khuôn mặt mama giờ đây nữa bên mặt đã hoàn toàn héo rút, trên hốc mắt còn có giòi bọ bám quanh, nửa bên còn lại chỉ có sớm đã vỡ vụn xương cốt cùng rách nát da thịt.
Nhịn xuống muốn hét toáng lên cảm xúc, Akari xoa mắt liên hồi, một lần nữa từ từ chậm rãi hé mở, mọi thứ đã trở lại bình thường, bình thường bầu không khí lần nữa trở lại, nhưng sau lưng Akari giờ đây thấm đẫm mồ hôi, nàng quay đầu nhìn, mẹ vẫn như trước đây hòa ái, khuôn mặt hiền hậu hầu như lúc nào cũng treo trên môi nụ cười nhẹ nhàng hòa ái, chỉ là thấy nàng nhìn chằm chằm, mẹ chợt hơi bối rối khó xử, qua giây lát liền đối với nàng hỏi:
- Mặt mẹ dính gì à Akari-chan.
Không nhìn ra bất cứ thứ gì bất thường, Akari cuối cùng từ bỏ, nàng híp mắt vui vẻ đáp:
- Chỉ là Akari thích được nhìn mẹ khuôn mặt đẹp thôi, không có gì đâu ạ.
- Ay ya không ngờ Akari-chan nhà ta nay cũng biết nịnh bợ rồi nha.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng phụ nhân được con gái khen liền cực kỳ vui vẻ, so với được chồng khen phải vui vẻ hơn nhiều.
Mà Akari thấy mình lời nói dối dễ dàng liền lừa dối thành công liền thở dài thả lỏng, trong lòng thì vẫn nhớ như in hình ảnh trong chớp mắt ấy, nàng khó khăn nuốt nước bọt, bình tĩnh lại nội tâm xao động
- Ngươi...mộng...không lối thoát...vĩnh viễn.
Bất chợt giọng nói kỳ lạ lúc sáng lại vang lên bên tai Akari, nàng giật mình đối xung quanh tìm kiếm nhưng chả thấy một ai, hoảng sợ bao bọc Akari toàn thân, nàng cắn chặt răng nhìn kỹ từng tấc từng tấc xung quanh, rốt cuộc là kẻ nào, hình ảnh vừa rồi là sao, còn đoạn ký ức bi thương kia nữa, rốt cuộc là thật hay mơ, không, đến cùng cái nào mới là thật, khoảng khắc lúc này hay thế giới trong kí ức ấy, vô số câu hỏi tràn ngập Akari tầm thần, cuối cùng nàng chỉ có thể khó khăn thì thầm:
- Ngươi mộng không lối thoát vĩnh viễn.
- Ý nghĩa là gì chứ?
Akari trong lòng tự hỏi.