Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 7

“ … Hiện vẫn chưa tìm được lái xe gây ra tai nạn, đáng thương cho bạn trẻ vị thành niên cứ như vậy phải sống một mình, chẳng lẽ trước khi cậu trưởng thành cũng chỉ có thể dựa vào những người hảo tâm và chính phủ trợ cấp để hoàn thành cao trung sao!? Đây là vấn đề đáng để xã hội phải suy nghĩ sâu xa. Tin tức tiếp theo…”

Ngôn Diễm Yên một bên gặm quả táo mới ra mà cậu gieo hạt trong không gian, một bên nhàm chán xem tin tức nói về vấn đề của cậu một cách rõ ràng chỉ trong vài phút, sau đó tắt ti vi.

Giống như kiếp trước khi chưa trọng sinh, lái xe gây tai nạn cũng không tìm được, Ngôn Diễm Yên vốn không ôm hi vọng thầm nghĩ.

Lại nói, kể từ sau khi Quý Không không nghe điện thoại của cậu, cậu liền không tiếp tục gọi điện cho Quý Không, trong tiềm thức cậu đã đem Quý Không trở thành một người không muốn cùng cậu làm bạn, cho nên cậu liền dứt khoát chấp nhận sự thật này (Quý Không: không phải a!) không đi quấy rầy Quý Không (Quý Không: Quấy rầy cũng được a!), tuy nhiên cậu một mực lặng lẽ đem Quý Không trở thành nhi tử mà đối đãi…

Nhưng mà cậu cũng đem thời gian để làm quen bạn bè bỏ vào không gian.

Ngôn Diễm Yên phát hiện, thực vật trong không gian không chỉ sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa còn so với những cây trồng bên ngoài tốt hơn, thậm chí không có trói buộc bốn mùa, một năm bốn mùa hoa ở trong không gian hết thảy đều là mùa xuân. Chuyện này làm Ngôn Diễm Yên vui muốn chết.

Sau đó cậu không ngừng trồng hoa, trồng các loại cây hoa quả, trồng rau dưa, vốn chỉ có một mẫu đất liền tự động rộng ra đến năm mẫu. Thí nghiệm cho thấy, chỉ cần có hạt giống, không gian sẽ càng mở rộng địa phương trồng trọt. Càng kì diệu chính là Ngôn Diễm Yên chỉ cần gieo hạt giống là được, những việc khác sau khi gieo cậu cũng không cần quan tâm, dù sao sau khi cậu vào không gian, những hạt giống kia sẽ trở thành trái cây chín mọng chờ cậu, cũng không hư thối rơi rụng.

Tuy rằng như vậy, Ngôn Diễm Yên còn thử nghiệm một chút, đem một ít loại hoa thông thường lại xinh đẹp đặt ở phòng khách, ít nhất là cho căn nhà trống trải không còn cảm giác tịch mịch nữa.

Hoa đã trồng được, Ngôn Diễm Yên đang nghĩ ngợi cậu nên làm sao để bán số hoa kia, kết quả đêm thất tịch liền lặng lẽ tới gần.

“ Trưởng quán, vì sao đột nhiên lại nghĩ ra suất ăn tình nhân?” Ngôn Diễm Yên cầm thực đơn mới, có chút hoang mang hỏi.

“Chẳng phải sắp tới đêm thất tịch sao, ông chủ chúng ta nói nên tùy theo hoàn cảnh mà làm. Người nước ngoài có lẽ tình nhân, người Trung Quốc cũng có.” Trưởng quán cười mị mị nói.

Nói đến vị trưởng quán này, Ngôn Diễm Yên sẽ thực cảm khái, vị nữ quán trưởng này năm nay mới hai mươi tuổi, nghe nói là không học cấp ba đã đi làm. Ngôn Diễm Yên vốn một mực tiêu cực sau nghe thấy thế đã cảm thấy tuy rằng trước kia học Z trung thật sự vô cùng thê thảm, nhưng ít ra là đã học trung học, cho nên cậu đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là hy vọng.

“ Đêm thất tịch? Ngài nói chính là thời gian một năm một lần Ngưu Lanh Chức Nữ được gặp nhau?” Ngôn Diễm Yên nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi, trong đầu bắt đầu tính toán có nên lấy hoa trong không gian ra bán?

“ Đúng rồi.” Trưởng quán lau chén cà phê, vẻ mặt mơ ước “ Nếu như ta có thể ở ngày thất tịch gặp được chân mệnh thiên tử của ta thì tốt rồi!” Rốt cuộc vẫn là một cô gái trẻ tuổi, dù có bước vào xã hội sớm như vậy nhưng vẫn còn những mộng mơ của thiếu nữ.

“ Ân, trưởng quán, ta có thể gửi bán hoa hồng ở đây không?” Ngôn Diễm Yên một bên giúp dọn dẹp trước cửa hàng,một bên chờ mong nhìn trưởng quán.

“Ôi chao? Diễm Yên ngươi có hoa hồng? Còn bán cho người khác?” Trưởng quán không có vội vàng trả lời mà ngạc nhiên hỏi như vậy.

“Ân.” Ngôn Diễm Yên phản ứng rất nhanh lấy ra một cớ

“ Ta đem sân thương nhà ta cải tạo thành vườn hoa, gần đây không biết vì sao rất nhanh lới lên, cho nên ta muốn cắt hoa đó đi bán kiếm chút tiền.” Nhưng Ngôn Diễm Yên nói xong cũng hối hận, vì cậu nghĩ nếu như trưởng quán đột nhiên muốn đến nhà cậu thì làm sao bậy giờ a? Ngôn Diễm Yên quyết định, sau khi về nhà sẽ lập tức đem sân thượng rộng chừng 20 mét vuông cải tạo thành vườn hoa thật sự.

Nghĩ đến công trình cực lớn kia, Ngôn Diễm Yên đã muốn đánh chính mình.

Cho ngươi lắm mồm, cho ngươi lắm mồm…

“ Rất tốt a, ta thuận tiện hỏi ông chủ xem có thể tại ngày thất tịch bày đặt một ít hoa hồng trong quán hay không, nếu ông chủ đồng ý sẽ mua của ngươi nha, đúng rồi hoa hồng của ngươi đủ cho chúng ta mua sao?” Sau khi nghe tin đó, Ngôn Diễm Yên mất hết uể oải, cậu ngẩng lên gương mặt sáng ngời mà ngây thơ, dùng sức gật nhẹ đầu.

“ Mua một xe cũng không vấn đề!”

“Oa a, Diễm Yên, sân thượng nhà ngươi lớn như vậy a?”

Cho ngươi lắm mồm, cho ngươi lắm mồm…

“ Bởi vì hoa nhà ta đều cao tới tận trời ha ha…” Ngôn Diễm Yên chỉ có thể pha trò để chuyển hướng chú ý.
Bình Luận (0)
Comment