Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 11



Edit & Beta: Minmin
Thế giới này là một đại lục, tên là Nam Lâm lục địa.

Thẩm Gia Thôn thuộc về phía Tây Nam của đại quốc Trung Nguyên,chính là trấn Mã Thị thuộc vào địa phận Thanh Thành.

Mà bên cạnh Thanh Thành chính là Vinh Thành.

Vinh Thành là thành lớn nhất ở phía Tây Nam, là đầu mối giao thông quan trọng nối liền Nam- Bắc, nơi này tập trung thương nhân, thành thị phồn vinh.

Ở Vinh Thành, ai ai cũng biết đến Lâm gia.

Vinh Thành Lâm gia làm ăn lớn khi Lâm lão thái gia còn sống, Lâm gia đại bá trở thành gia chủ.

Lâm bá phụ anh minh thủ đoạn cao siêu, ánh nhìn rất chính xác, liền đem công việc làm ăn của gia đình ngày càng phát đạt, ở phương Nam có thể xem như độc nhất vô nhị.

Đối nghịch với Lâm đại bá giỏi giang, đệ đệ Lâm Khang từ nhỏ đã được chiều chuộng từ nhỏ, liền dưỡng tính tình ăn chơi trác táng.

Luôn luôn thích những nơi quan lâu, đến Tần lâu thì lúc nào cũng nhìn thấy hắn.

Sau đó phụ thân bọn họ nhìn thấy cực chướng mắt, liền tìm cho hắn một phu lang tương đối đanh đá, hy vọng có thể quản hắn, lôi kéo tính tình phong lưu của hắn.

Sau khi Lâm Khang thành thân được một đoạn thời gian vẫn luôn thành thật, bất quá Khang a cha mệnh không tốt, đi quá sớm.

Thời điểm Khang a cha mang thai, Lâm Khang không chịu nổi tịch mịch, liền lại đi ra ngoài ăn chơi.


Nếu vẫn đi những nơi như Tần Lâu còn bớt lo, nhưng hắn lại đi thông d*m với một tiểu ca nhi quả phu, bị mê đến chẳng phân biệt được đông tây nam bắc.

Còn sống chết muốn cưới ca nhi kia vào làm đương bình phu lang, trong nhà đương nhiên không đáp ứng!
Cứ như vậy, quả phu lang kia không chịu, liền tới Lâm gia đại nháo một hồi, còn nói hắn cũng hoài đứa nhỏ của Lâm gia, cũng lấy lễ cưới bình phu lang rước hắn vào cửa.

Khang a cha bị chọc tức điên lên, liền dẫn tới sinh non, sinh đẻ liền khó sinh, Khang a chả mạnh mẽ gắng gượng sinh hạ Lâm Chính Trạch sau đó liền trực xuôi tay ra đi.

Lúc ấy Lâm tổ phụ đã qua đời, Lâm tổ cha cũng bệnh tật, Lâm đại bá bởi vì muốn làm sinh ý tốt nên đã đi xa nhà.

Phu lang Lâm đại bá cũng không nhúng tay vào việc nhà của đệ phu.

Nhà ngoại công của Lâm Chính Trạch đã dọn khỏi Vinh thành đi nơi khác sinh sống, nước xa không thể cứu được lửa gần, chờ nhận được tin thì đã làm xong tang lên cho Khang a cha.

Khang a cha: phu lang của Lâm Khang
Bình phu lang: giống như bình thê, nghĩa là vợ hai đó
Nhà ngoại công gia từ nhỏ đã đem Khang a cha nuôi lớn, trước này đều rất sủng ái, không nghĩ tới gặp phải dạng phu quân đốn mạn như thế này, đều tức giận đến phát run.

Liền chờ đến thời điểm Lâm đại bá quay về, đem toàn bộ của hồi môn của nhi tử nhờ đại bá kiểm kê, cũng nhờ đại bá quản giúp, tránh bị thất thoát.

Sản nghiệp gia tộc mỗi năm đều phân tiền lãi cho Lâm Khang, cũng lấy ra 30% chia cho Lâm Chính Trạch, như vậy mới đồng ý cho Lâm Khang lấy quả phu làm bình phu lang, hơn nữa cả đời này đều không thể nâng chính, vĩnh viễn tôn Khang a cha làm trưởng.

Sinh hạ hài tử tuy rằng có thể xưng là đích tử, nhưng muốn so với Lâm Chính Trạch thì vẫn thấp kém hơn.

Về sau Lâm Khang qua đời, hắn phải cho Lâm Chính Trạch kế thừa 50%, còn lại thì phân cho nhi tử khác.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lâm gia tổ cha đề nghị mang Lâm Chính trạch cho hắn nuôi dưỡng! Lâm Khang cũng không quan tâm ai nuôi đứa nhỏ, chính bởi vì hắn còn rất hận chuyện Khang a cha không cho hắn thú quả phu lang.

Hơn nữa hắn cũng rất ghét Lâm Chính Trạch.

Lại càng không nói đến,hàng năm đều phải phần tiền lãi trong tay hắn cho y.

Lâm Chính Trạch bé bỏng ngay khi sinh ra đã mất đi a cha, kỳ thật đồng thời cũng coi như là mất đi phụ thân.

Liền từ nhỏ được tổ cha nuôi dưỡng, hắn thực thích Lâm Chính Trạch, nuôi dạy rất tốt.

Nhưng thân thể của hắn vốn không tốt, cũng bởi vì vướng bận y nên cố gắng trụ vài năm, nuôi y đến năm 5 tuổi thì liền buông tay.

Tiểu Chính Trạch liền mất đi người thân nhất.

Y thực cảm thấy kỳ quái: Vì cái gì, đại bá đối với đường ca ca bọn họ tốt như vậy, mà chính mình thì phụ thân không để ý đến.

Hơn nữa phụ thân đối với tiểu đệ đệ mấy tháng do kế a cha sinh ra rất tốt, thường xuyên ôm đệ đệ, cũng thường mang đệ đệ ra ngoài, mà y chỉ có thể mỏi mắt chờ mong.

Rất nhiều lần, y đến hỏi tổ cha, người liền ôm y khóc không ngừng.

Vừa khóc vừa nói cho y nghe về a cha y là người vui vẻ, có năng lực, cùng với hán tử không có kém bao nhiêu, là ánh mắt của phụ thân y không tốt! Hắn phụ a cha, làm cho y không có a cha, hơn nữa hắn càng ngày càng vô liêm sỉ, cũng không bao giờ nhìn y một cái.

Tiểu yêu tinh quả phu kia còn muốn hại y khắp nơi vì y đã được chia một khoản từ Lâm Khang.

Này vốn toàn bộ đều là thuộc về Tiểu Trạch của chúng ta.

Tiểu Chính Trạch nhỏ bé chưa từng có kỳ vọng vào phụ thân từ khi nghe tổ cha nói những điều này! Mỗi ngày đều sống cùng tổ cha, đút thuốc cho người, cùng nói chuyện.


Đại bá cũng thực thích y, thường xuyên mang theo hai đường để y nhận thức.

Nhà đại bá không có sinh ra tiểu tử, chính là chỉ có hai tiểu ca nhi.

Đại bá là người thực ôn nhu, Tiểu Chính Trạch đối với nhận thức thêm về a cha đều do đại bá cha kể.

Hắn bởi vì không sinh ra được tiểu tử để kế thừa sự nghiệp, vẫn luôn áy náy, nghĩ muốn cưới tiểu lang cho phu quân, vì sinh tiểu tử nên cũng nhịn.

Nhưng đại bá lại kiên quyết không đồng ý, kỳ thật phu phu đại bá rất ân ái.

Chính là ấn ký củ đại bá cha hơi ảm đạm, không được tiên diễm, cho nên sinh dục có chút khó khăn, sinh hai lần đều là tiểu ca nhi, sau đấy cũng không thấy động tĩnh gì nữa.

Cho dù như vậy đại bá cũng không đồng ý nạp tiểu, hắn phi thường yêu phu lang mình, không nghĩ làm cho phu lang thương tâm.

Như vậy, Lâm Chính Trạch chính là tiểu hán tử duy nhất nên rất coi trọng.

Nên là đại bá cha đối với y đặc biệt tốt, coi y như nhi mình sinh mà đối đãi.

Sau khi lên 5 tuổi thì tổ cha mất, ở dưới mí mắt của kế a cha, cuộc sống liền trở nên gian nam rất nhiều.

Cho dù đại bá thường xuyên chiếu cố cũng rất ít.

Cứ như vậy, có một lần đại bá đi xa trở về nhà, chuẩn bị kiểm tra tình hình học tập của Tiểu Chính Trạch, mới biết y đã 2 - 3 ngày không đến lớp.

Phu phu tiểu đệ nói y bị bệnh, sợ lây bệnh cho những người trong nhà liền nhốt y ở trong phòng dưỡng bệnh.

Đại bá cha muốn đi thăm đều bị ngăn ở ngoài cửa.

Đại bá lo lắng liền đá văng đại môn, mới phát hiện Lâm Chính Trạch 7 tuổi đang nằm co rúm trên giường, không có một hạ nhân bên cạnh chăm sóc, vừa chạm vào toàn thân đầy mồ hôi, chính là bị sốt cao.

Sợ tới mức, lập tức ôm đi ra chính viện, sai người chạy nhanh đi mời đại phu đến xem.

Thời điểm chờ đại phu, đại bá cha giúp y lau rửa toàn thân, cởi quần áo mới biết trời đã rét đậm, cư nhiên để đứa nhỏ mặc đơn bạc.

Trong nhà không có làm xiêm y cho Lâm Chính Trạch, mỗi quý, đại bá cha đều tìm người làm vài bộ đổi mặc, cư nhiên bị kế a cha đoạt đi hết.

Đệm chăn cái gì cũng đơn bạc, trách không được lại sinh bệnh! Chờ đại phu kiểm tra xong nói là bị phong hàn, trời lạnh như thế này không để được đông lạnh, lúc nào cũng phải ăn uống đầy đủ, dĩnh dưỡng phải bồi bổ.

Cái gì mà bệnh truyền nhiễm, kỳ thật chính là hạ nhân không hảo hảo chiếu cố, còn thiếu ăn, thiếu mặc, vì không đủ ấm mới sinh bệnh! Bị bệnh cũng không gọi đại phu, cũng không cho người thân thăm.

Đây là muốn làm cái gì!!!
Đại bá tức giận đến tâm đau.

Lập tức quyết định ôm Tiểu Trạch về nhà, không thể để cho tiểu đệ nuôi trong nhà.

Còn như vậy nữa, thì lần sau sợ hắn về nhà chỉ có thể nhặt xác cháu mình.

Đại bá lập tức tìm đến tộc trưởng làm chứng, chuẩn bị nhận nuôi cháu trai dưới danh nghĩa của mình, dù sao nhà bọn họ cũng không có tiểu tử, chỉ có hai ca nhi, về sau Lâm gia khẳng định là Lâm Chính Trạch kế thừa, trước hết dưỡng, cũng tiện bồi dưỡng sau này.

Lâm Khang không đồng ý, cứ như vậy liền định Lâm Đại Trạch về sau kế thừa giá nghiệp, kia tiểu nhi tử của hắn thì phải làm sao? Ở trong lòng của hắn, tiểu nhi tử mới là con ruột hắn.


Cho nên hai phu phu thương lượng nửa ngày, quyết định đem tiểu nhi cho nhà đại bá cấp làm con thừa tự, hảo hảo dưỡng về sau trưởng thành thì kế thừa gia nghiệp.

Bị tộc trưởng răn dạy một phen, nói nếu không đồng ý cho Lâm Chính Trạch làm con thừa tự, thì sẽ đến nha môn nói các ngươi ngược đãi nhi tử của chính phu lang đã qua đời, lại cảnh cáo kế a cha, nếu còn làm mưa làm gió nữa liền hưu luôn.

Cứ như vậy, dưới thủ đoạn làm việc của đại như mưa rền sấm chớp.

Thời điểm Lâm Chính Trạch 7 tuổi cho đến làm con thừa tự của nhà đại bá.

Nhà đại bá liền có bà hài tử, về sau kêu đại bá là phụ thân, đại bá cha là a cha, phía sau phụ thân kêu là thúc thúc.

Lâm Chính Trạch hiện tại đang sống rất tốt! Ở cùng phụ thân và a cha mới sống vui vẻ mỗi ngày.

Tuy rằng phụ thân thường xuyên không có nhà, nhưng sẽ thỉnh tiên sinh về dạy cho y, lúc ở nhà sẽ luôn luôn kiểm tra tiến độ bài tập.

A cha cũng phi thường sủng ái, thấy y học tập rất nhiều nên thường nấu canh cho y uống, làm điểm tâm cho y cùng hai tiểu ca nhi ca ca ăn.

Hai cái ca ca cũng thực thích đệ đệ này, trước kia tuy làm đường huynh đệ cũng thích đệ đệ, nhưng là vẫn luôn cảm thấy có một tầng ngăn cách.

Lại nói bọn họ là tiểu ca nhi, cùng đường đệ đối đãi nhiều cũng không quá tốt, hiện tại liền được rồi! Biến thành người một nhà, là thân huynh đệ, sẽ cảm giác thân cận hơn rất nhiều!
Đại ca ca sẽ thường xuyên làm cho y một ít áo trong gì đó, tiểu ca ca tính tương đối hoạt bát, tuổi cũng gần y, hơn y 2 tuổi.

Thường xuyên mang y chạy khắp nơi, còn đem túi tiền chính mình may được cho y, đây là lễ vật thành thân củ đệ đệ.

Khụ khụ! Được rồi, tuy rằng tương đối xấu nhăn nhúm! Nhưng là tâm ý.

Bất quá, tiểu ca ca mạnh mẽ bắt Tiểu Chính Trạch mỗi ngày đeo nó trên eo, đó thật sự là được sao? Tiểu Chính Trạch cũng bắt đầu có quan điểm về thầm mỹ.

Thời điểm Lâm Chính Trạch 9 tuổi, chỉ cần phụ thân ở nhà, liền bắt đầu dạy y kiến ​​thức kinh doanh.

Về sau chuẩn bị cho việc y.

Lâm Chính Trạch ở phương diện này cũng dần bộ lộ ra thiên phú.

Phụ thân thường xuyên cảm thán, Lâm gia sau này ở trong tay Tiểu Chính Trạch ngày càng đi lên, Lâm gia về sau hưng thịnh phải nhờ vào y.

Cho nên liền đối với y, dạy dỗ ngày càng để bụng.

Khiến cho a cha thường xuyên oán giận hắn, hài tử tuổi này phải hoạt bát, bình an trưởng thành.

Phụ thân mỗi ngày nghe phu lang lải nhải đều cười, cũng sẽ dành ra thời gian dài cho bọn nhỏ nghỉ ngơi, cùng với a cha tỉ mỉ làm điểm tâm.

Ở bầu không khí gia đình đầm ấm và hạnh phúc như vậy, Lâm Chính Trạch tiểu bằng hữu cứ như vậy vui vẻ trưởng thành!.


Bình Luận (0)
Comment