Edit & Beta: Minmin
Ngay khi Lâm Chính Trạch bước vào sân Thẩm gia, liền thấy trong sân đầy ngô.
Liền hỏi một chút: "Nhà thu hoạch xong vụ thu rồi đi?"
Thẩm Đại Ngưu nói: "Cũng gần như vậy, nhưng vẫn còn một ít đậu nành, chưa chín toàn bộ.
Ngô thì thu hoạch toàn bộ rồi, đều chất thành đống ở trong sân"
Nói xong hai người vào nhà chính ngồi, Thẩm Đại Ngư mời Lâm Chính Trạch ngồi xuống, đi chuẩn bị một ít nước trà cho y uống: "Tiểu Ngư Nhi của nhà chúng ta, khoảng thời gian trước có đi lên núi hái một chút hoa cúc dại trở về, mấy ngày nay đều dùng để pha nước trà uống, đều cảm thấy không tồi, ngươi có muốn ta pha một chút nước trà hoa cúc uống thử không? Lá trà gì đó thì nhà chúng ta không có.
Chậm trễ a!"
Lâm Chính Trạch nhanh chóng đáp: "Không có gì, liền uống trà hoa cúc đi.
Ta cũng muốn nếm thử hương vị.
Ta còn chưa biết mùi vị của trà hoa cúc là như thế nào đâu"
Nói xong, Thẩm Đại Ngư liền cầm mấy nụ hoa cúc đi rửa sạch rồi bỏ vào chén sứ, lại đi vào trong bếp mang nước sôi ra, đổ vào trong chén.
Làm tốt xong liền bưng chén trà đặt trên bàn trước mặt Lâm Chính Trạch, nói: "Nước vừa mới sôi, hiện tại còn đang nóng, hương vị hoa cúc cũng chưa có ngấm vào, phải đợi một lát."
Lâm Chính Trạch nhìn thấy ly trà hoa cúc liền nói: "Ta đợi lát lại uống, hiện tại nhìn nụ hoa cúc ở trong nước nóng nở rộ cũng là một loại hưởng thụ nha"
Thẩm Đại Ngưu nói: "Đúng vậy, nhìn qua đẹp mắt, bọn nhỏ nhà chúng ta rất thích bưng ly trà ngắm"
Lúc sau nhớ tới, muốn đi vào phòng lấy mứt ra mời thiếu đông gia ăn.
Liền nói: "Ta đi vào nhà lấy một chút mang ra, ngươi uống trà hoa cúc trước đi"
Thấy Lâm Chính Trạch đáp ứng xong mới đi vào phòng, dùng một cái đĩa đựng mứt ở bên trong.
Đặt ở trên mặt bàn, mời Lâm Chính Trạch ăn: "Cái này là làm để lưu trữ trong nhà ăn, cùng với hương vị bán cho tửu lâu các ngươi là bất đồng, ngươi nếm thử xem?"
Lâm Chính Trạch mới đến Thẩm gia không đến nửa ngày, cũng đã nhìn rồi tới ăn rất nhiều thứ không giống như những đồ vật người thường, cảm thấy Thẩm Đại Ngưu lấy ra cái gì mới là mời, y cũng không cảm thấy kỳ quái.
Liền bắt đầu ăn thử mứt, y ngày thường không thích ăn đồ ngọt, lần này ăn mứt liền ăn đến không có điểm dừng.
Y khắc chế ăn vài miếng mới dừng lại, sau đó tinh tế nếm nêm dư vị, phát hiện xác thực so với hương vị tửu lâu bán khác rất nhiều.
Cảm thấy khát, y bưng chén sứ lên uống một ngụm nước trà hoa cúc, Lâm Chính Trạch vừa mới bắt đầu cũng không ôm kỳ vọng gì lớn với nước trà hoa cúc, nhiều nhất là chỉ cảm thấy hương vị mới lạ một chút, dù sao nó cũng chỉ là hoa dại.
Nhưng không nghĩ tới chính là, y uống xong ngụm đầu tiên, lại liên tiếp uống thêm mấy ngụm nữa, sau đó phát hiện, nước trà hoa cúc này có điểm không bình thường.
Chỉ là pha trà hoa cúc dại thì khẳng định không có hiệu quả tốt như cậy.
Sáng sớm hôm nay, y ngồi lâu ở trên xe ngựa đến Thẩm gia thôn, vừa đến Thẩm gia còn không kịp nghỉ ngơi đã ra luôn vườn rau, lại ở nơi đó đi rất lâu.
Cho nên, hiện tại kỳ thật y có điểm mệt mỏi.
Nhưng là, vừa uống xong mấy ngụm trà hoa cúc, cảm giác được rõ ràng nước chảy vào thân thể, toàn thân đều cảm thấy thực thoải mái, tinh thần cả người đều rung lên, mọi mệt mỏi trước đó đều không thấy nữa.
Hiệu quả rõ ràng như vậy, khiến cho y kinh nghi một chút.
Y từ nhỏ bởi vì nguyên nhân trúng độc, trong nhà không thiếu đổ ăn ngon, cơ bản đều là bồi dưỡng thân thể, nhưng là đồ vật quý thì cũng cần phải điều tiết thân thể trong một quá trình dài.
Y còn chưa từng gặp qua thứ gì có hiệu quả nhanh đến như vậy.
Thân thể của Lâm Chính Trạch sau khi trúng độc tuy rằng tốt, cũng điều dưỡng tốt, nhưng kỳ thật là không có hoàn hảo như vậy, cùng với đám bạn bằng tuổi so sánh thì rõ ràng tái nhợt hơn nhiều, thân thể cũng không đủ cường tráng, thể lực cũng không được tốt lắm.
Nhưng hiện tại y ăn một ít đồ vật ở Thẩm gia, lại uống nước nhà họ, đột nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt.
Nếu như hiện tại y có thể ngốc ở Thẩm gia một thời gian, cùng nhà bọn họ ăn uống, khẳng định không bao lâu nữa thân thể của y liền khỏi hoàn toàn.
Y trầm ngâm suy nghĩ về việc này, đột nhiên đưa ra một quyết định.
Quyết định hôm nay trở về thu thập đồ đạc mang đến Thẩm gia ở một thời gian, ân, cũng phải tìm một cái cớ hoàn hảo, liền nói là từ nhỏ lớn lên ở trong thành, chưa có từng nhìn đến quá trình lao động ở nông thôn, cũng không biết chính mình ngày thường ăn, nguyên liệu nấu ăn ở tửu lâu đều là trồng ra như thế nào, lần này tới xem cảm thấy rất hứng thú, cho nên muốn lưu lại cảm thụ một chút.
(Lươn vừa thôi nha anh zai)
Sau khi suy nghĩ, Lâm Chính Trạch nói với Thẩm Đại Ngưu, đương nhiên Thẩm Đại Ngưu tiếp đón nồng nhiệt, nhưng trong lòng có chút lo lắng nói: "Nhà chúng ta điều kiện không tốt, không biết Lâm công tử có ở quen không, còn có người trong thôn đều tương đối nhiệt tình, trừ bỏ các thân thích, ngày thường căn bản không có người xa lạ tới trong thôn, khả năng mọi người đều sẽ tò mò thân phận của ngươi"
Lâm Chính Trạch nghĩ nghĩ, nói: "Ta có thể thích ứng, nhà các ngươi đã tốt rồi, không cần đặc biệt chiêu đãi ta, nhà các người ngày thường nên vội cái gì liền đi vội cái đó, bình thường ăn như thế nào thì ăn cái đó, ta và các ngươi giống nhau là được rồi.
Đương nhiên, ta sẽ chi trả một số tiền làm phí.
Nếu các hương thân chú ý sự tình, người cứ nói thẳng thân phận ta là được, nếu trong thôn cần bán trứng gà, hay đồ vật gì khác, chỉ cần là đồ mà tửu lâu cần, chúng ta liền thu mua.
Kêu bọn họ chính mình đưa lên trấn tìm chưởng quầy thương lượng, cụ thể sự tình thì ta sẽ không quản nhiều"
Thẩm Đại Ngưu nghe xong mới yên tâm, sau đó nói: "Nhà ta nhiều nhi tử, hiện tại không thừa phòng, nếu không như vậy, ta để đại nhi tử Mao Mao của chúng ta nhường cho ngươi ở trong phòng của hắn, hắn đi sang phòng Tuấn Tuấn ở, bọn họ là hai tiểu hài tử ở cũng thoải mái."
Lâm Chính Trạch nghe vậy nói: "Đa tạ ngươi, vền phần chăn bông, khăn trải giường những cái đó thì không cần chuẩn bị, đến lúc đó ta chính mình mang hai bộ lại đây."
Nói xong chuyện này, hai người lại nói chuyện khác một lát, liền thấy tổ cha đi vào nhà chính nói: "Đại Ngưu, cơm trưa đã xong, dọn bàn cho khách quý ngồi xuống."
Thẩm Đại Ngưu vội vàng đáp ứng, đứng dậy giới thiệu với Lâm Chính Trạch: "Lâm công tử, đây là a cha ta."
Vừa dứt lời, Lâm Chính Trạch liền đứng lên chào hỏi: "Bá cha hảo, ta có thể ở đây một thời gian quấy rầy các ngươi, mệt nhọc ngài"
Thẩm tổ cha nhìn thấy y lớn lên là tiểu tử tuấn tú, cùng với tuổi Mao Mao không sai biệt lắm, nhìn ôn hoà, thân thiết, cũng không có là quý công tử quý giá trong thành gì đó, người lại lễ phép.
Ai nha! Thật là càng xem càng thấy không tồi.
Nghĩ nghĩ như vậy, trên mặt liền nở ra một nụ cười tươi, phi thường nhiệt tình nói:
"Ai nha! Không cần khách khí như vậy, chúng ta người ở thôn không có chú ý tới mấy cái đó.
Nhìn ngươi cùng Mao Mao nhà chúng ta lớn không sai biệt lắm, ta cũng lớn tuổi hơn, ngươi giống như Mao Mao bọn họ liền trực tiếp gọi ta là tổ cha là được.
Nhanh nhanh ngồi lại đi, chuẩn bị ăn cơm, đi lâu như vậy chắc là đói bụng rồi đi?"
Lâm Chính Trạch thấy Thẩm Gia tổ cha cũng sảng khoái ở chung như vậy, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng nói: "Vậy là tốt rồi, ta đây về sau gọi ngài là tổ cha.
Ngài cũng đem ta cùng Mao Mao đệ đệ bọn giống nhau sai sử là được"
Tổ cha nhanh chóng nói: "Này là không được, không được, nói như thế nào thì ngươi cũng là khách quý nhà chúng ta, như thế nào lại để ngươi làm việc.
Chính ngươi nơi nơi đi xem một chút là được rồi"
Nói liền lại thúc giục bọn họ ngồi nhanh xuống bàn, vội vội vàng vàng ra ngoài bưng thức ăn lên.
Thẩm Đại Ngưu đứng dậy đi lấy một chậu nước sạch cho Lâm Chính Trạch rửa tay, xong xuôi lại ngồi xuống bàn chờ ăn cơm.
Sáng sớm nay vội vàng hái rau xong, mọi người lại ra sân tách hạt ngô, cũng đều bị tổ cha thúc giục rửa tay về chuẩn bị ăn cơm.
Chờ mọi người rửa tay xong vào nhà ăn cơm, Thẩm Đại Ngư lại nhất nhất giời thiệu Lâm Chính Trạch với người trong nhà.
Y cũng đều cười ôn hoà chào hỏi mọi người.
Ngồi xuống ghế, Lâm Chính Trạch lại cùng Thẩm tổ phụ nói lời cần nói, đem việc y muốn ở lại Thẩm gia một thời gian nói với mọi người.
Cả nhà đều thực nhiệt tình hoan nghênh y.
Lâm Chính Trạch lại cùng Mao Mao nói một hồi tình huống đọc sách, lại hỏi hắn đã đọc văn thư gì rồi.
Y so với tiên sinh học đường còn nói tốt hơn.
Mao Mao liền phi thường kích động, kính cẩn thỉnh giao một chút.
Ngày thường đại tiểu tử không nói ra tiếng nào, giờ lập tức nói nhiều lên.
Đối với ba nhóc kia cùng những người khác trong nhà, Lâm Chính Trạch đều kể cho bọn họ nghe những gì y thấy ở bên ngoài, những nơi nào thú vị hoặc sự tình hay gì đó.
Nói đến một ít phong tục dân quán của địa phương khác, phong cách kể chuyện rất hay, lập tức lôi được toàn bộ ánh mắt mọi người đổ lên người mình.
Thẩm gia cả nhà nghe đến nhiệt huyết sôi trào, nếu không phải điều kiện không cho phép, bọn họ muốn lập tức đi đến nơi đó để tận mắt trông thấy.
Trong nháy mắt, Lâm Chính Trạch thành công thu mua lòng người, khiến một nhà của Tiểu Ngư Nhi cười đến vui vẻ.
Bọn họ ngồi trò chuyện vui vẻ một lát, Tiểu Ngư Nhi cùng a cha bọn họ bưng đồ ăn vào nhà.
Lâm Chính Trạch nhìn thấy đồ ăn tới, lập tức dừng nói giỡn.
Bưng xong thức ăn, mọi người liền bắt đầu vui vẻ ăn cơm trưa.
Tiểu Ngư Nhi cũng dụng tâm làm bữa ăn này, khi trong nhà có khách, liền đem thịt lợn rừng, thịt gà, thịt thỏ, trứng và các loại rau khác nhau đều dùng tới.
Cậu cùng tổ cha tận lực làm đồ ngon, liền làm một bàn đồ ăn lớn.
Nhìn qua đều.
Mặc dù là một bữa ăn đơn giản nấu tại nhà, nhưng Lâm Chính Trạch ăn thật sự vui vẻ.
Y ăn cơm Thẩm gia, uống canh Thẩm gia, cảm thấy thân thể càng thoải mái, cảm giác rõ ràng hơn là vừa nãy uống trà nước hoa cúc.
Y liền ăn cơm đến tương đối nhiều, hiếm thấy ăn ba chén cơm.
Ngày thường khi rất đói mới ăn nhiều nhất hai chén, thường thì uống thêm một chén rượu no rồi là ăn không vô nữa.
Thẩm gia mọi người thấy y không chê đồ ăn trong nhà sơ sài, ăn đến ngon như vậy, liền thật cao hứng, trong lòng càng thích y
(Sướng nha Trạch ca)
Còn Tiểu Ngư Nhi của chúng ta thì sao! Cậu từ lúc bưng đồ ăn vào nhà, mãi cho đến cơm nước xong xuôi rồi thu thập chén đũa tiến vào nhà bếp, toàn bộ quá trình đều là mộng bức! Cậu không hiểu gì hết, như thế nào Lâm Chính Trạch lại ở lại đây, thái độ của mọi người hoàn toàn thay đổi.
Mọi người đều có thể cũng Lâm Chính Trạch nói mọi chuyện, hắn là thương nhân, cùng người khác giao tiếp là kiến thức cơ bản.
Nhưng là, vì sao mọi người lại thích hắn như vậy!!! Cư nhiên nghe được tổ phụ bọn họ nói đưa phòng của Mao Mao nhường cho Lâm Chính Trạch ở một thời gian, trước Mao Mao cùng với Tuấn Tuấn ngủ chung một phòng.
Tiểu Ngư Nhi lúc ấy nghe đến đó liên sợ ngây người, trong lòng gào rít điên cuồng:
Tình huống là như thế nào đây hả? Ta không phải chỉ có đi làm một bữa cơm thôi sao.
Công phu này là sao? Này họ Lâm đem cả nhà của ta đều hống đến vui tươi hớn hở, lần đầu tiên đến nhà người khác mà cư nhiên không biết xấu hổ nói muốn ở đây một thời gian, có lầm hay không vậy cha? Chúng ta còn không có quen thuộc, không có quen thuộc nha, trừ bỏ sự hợp tác cơ bản thì ngươi vẫn là người lạ nha.
Người này nói muốn ở lại, trong nhà thế mà không có người phản đối, hơn nữa đều một bộ dáng đều liệt nhiệt hoan nghênh.
Kỳ thật mình cũng muốn đưa ra ý kiến mà.
Hừ hừ! Đáng ghét!
Nhưng là, nhưng là toàn bộ Thẩm gia hôm nay đều thay đổi hết, ngày thường cả nhà đều quan tâm đến mấy hài tử, đặc biệt là đều dành hết cho Tiểu Ngư Nhi mình.
Lúc ăn cơm, luôn gặp thức ăn ngon cho mình, vẫn luôn luôn muốn mình ăn nhiều một chút.
Hiện tại thì sao, tình huống như thế nào a! Cả nhà đều vây quanh Lâm Chính Trạch nói chuyện, cậu muốn đưa ra ý kiến gì đó thì căn bản không chen miệng vào được.
Mọi người đều quá hưng phấn
- -----------
Tác giả: Thiên niên Lâm Chính Trạch bị vợ ghét lần 2.
Haizzzzzz.