Edit & Beta: Minmin
Tiểu Ngư Nhi đến tới vườn rau, liền trực tiếp tiến vào không gian, hái đủ rau rồi đi ra.
Tiểu Ngư Nhi mang rau về nhà, đi thẳng vào phòng bếp, chuẩn bị bắt tay vào nấu cơm trưa.
Không lâu sau, tổ cha cũng đến giúp một tay.
Sau khi Tiểu Ngư Nhi làm cơm trưa xong, phụ thân bọn họ đều trở về.
A cha cùng tiểu thúc cha cũng rửa tay đi vào giúp dọn cơm.
Chờ bọn họ đều bưng thức ăn lên bàn trong nhà chính, phụ thân bọn họ đi tới sau khi rửa mặt.
Nhìn mọi người đều đã ngồi xuống, Tiểu Ngư Nhi đi vào nhà kho lấy một ít rượu mang lại đây.
Cũng lấy một cái chén nhỏ rót nửa chén rượu cho mọi người.
Thẩm Đại Ngưu ngửi hương vị, liền nói, "Đây là rượu nho lần trước nhưỡng sao? Nó có mùi rất thơm."
Tiểu Ngư Nhi đáp: "Đúng vậy, phụ thân.
Chúng ta ở nhà đều đã uống thử.
Thật ngon.
Hiện tại các ngươi cũng uống thử đi."
Thẩm Đại Ngưu bọn họ đều không có vội vàng ăn cơm, mấy người đều là trước đem chén rượu bưng lên.
Nhấp một ngụm nếm hương vị, tất cả bọn họ đều yêu thích, uống đến độ không có điểm dừng.
Tổ phụ cũng uống nửa chén, nói: "Ăn cơm trước, đừng uống quá nhiều, rượu này tuy rằng uống không cay, nhưng nếu uống nhiều sẽ say.
Còn có việc phải làm, đừng uống nhiều nghỉ trưa xong khó có thể rời giường.
Buổi tối ăn cơm liền không hạn chế các ngươi, đến lúc đó uống nhiều cũng có thể."
Phụ thân bọn họ nghe xong lời này liền bắt đầu ăn cơm, ba đứa nhỏ cũng dược tổ cha cho phép uống vài ngụm.
Vừa ăn cơm, tổ phụ vừa hỏi: "Đại Ngưu, hôm nay mượn gia súc ở thôn trưởng gia như thế nào rồi?"
Thẩm Đại Ngưu đáp: "Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ dùng trước, còn chưa có ai mượn.
Thôn trưởng gia cũng chưa có nhanh như vậy liền dùng."
Tổ phụ sau khi nghe xong lời này cũng an tâm, Lâm Chính Trạch nghe bọn họ mượn gia súc, liền nói: "Thần tổ phụ, ta nghĩ nhà các ngươi có thể tự mình mua một con trâu.
Như vậy rất thuận tiện, các ngươi cũng có thể đánh xe trâu lên trấn mua đồ."
Thẩm gia mọi người nghe xong, ngẫm lại đều cảm thấy xác thật là như thế này.
Trâu tuy rằng không rẻ, nhưng hiện tại trong nhà thu nhập không tồi.
Về sau tiền bạc đều sẽ càng ngày càng nhiều.
Mua trâu thật đúng là có thể.
Nghĩ như vậy, cả nhà đều dùng ánh mắt mong đợi mong đợi nhìn tổ phụ.
Tổ phụ cũng nghĩ nghĩ rồi nói: "Xác thực là như thế, gần nhất liền mua.
Chờ gieo xong lúa mì, thời gian nhàn rồi liền đi mua một con trâu tốt.
Cũng không cần mua con trưởng thành, tốn rất nhiều tiền.
Toàn bộ mua đông để ở nhà hảo hảo nuôi nó, vụ cày bừa sang năm khẳng định sẽ trưởng thành tốt.
Đến lúc đó vừa lúc có thể dùng tới.
Mấy ngày này nhìn các hương thân không bận rộn lắm, chúng ta bắt đầu thu mua hoa quả, làm nhanh một đợt bán mứt, như vậy cũng có nhiều tiền hơn để mua trâu."
Cả nhà nghe Thẩm tổ phụ nói xong đều thực vui vẻ, nhanh chóng ăn xong cơm, ăn no rồi dụng tâm làm việc.
Cứ như vậy, Thẩm giá mọi người bận rộn mấy ngày, cây ngô ở trong ruộng toàn bộ đều đã được khiêng về.
Ngô ở trong sân cũng đã tách gần hết, cũng không còn nhiều lắm, liền từ từ làm tới.
Trong nhà bắt đầu cày ruộng.
Hôm nay, vừa mới ăn xong cơm sáng, Thẩm Đại Ngưu liền đi nhà thôn trường mượn bò về.
Tổ phụ trong nhà đã đem cái cày và cái bừa chuẩn bị tốt.
Bò được dắt về, Tiểu Ngư Nhi cùng tổ cha liền chạy ra đem thức và nước đút cho bò một chút.
Chờ con bò ăn xong, nhóm hán tử bắt đầu hướng ruộng đất xuất phát.
A cha cùng tiểu thúc cha cũng muốn đi ra ngoài ngắt cỏ xanh, dùng cho bò ăn, mỗi ngày đều ngắt một bó cỏ xanh cùng với bò cùng mang lại cho nhà thôn trưởng, như thế buổi tối bò sẽ không bị đói, để buổi tối nó cũng có cái ăn còn lấy sức.
Hơn nữa thời gian ăn cơm trưa, phụ thân trở về nhà ăn cơm, con bò cũng có cái ăn gồm cỏ xanh và lương thực.
A cha cùng tiểu thúc cha đi ra ngoài cửa, Mao Mao cũng theo phụ thân bọn họ xuống ruộng.
Ở nhà tổ phụ cùng tổ cha mang mấy tiểu tử ngồi tách hạt ngô.
Lâm Chính Trạch trước sau như một đều ngồi ở nhà chính đọc sách, ngẫu nhiên uống mấy ngụm rượu nhớ.
Y cực kỳ yêu thích loại rượu này, thường thường uống một chút.
Chờ sau khi ăn cơm trưa xong, nhóm hán tử lại đi làm cày ruộng.
Tiểu Ngư Nhi thu dọn sạch nhà bếp, cho heo ăn tốt, liền bị Lâm Chính Trạch gọi lại: "Tiểu Ngư Nhi, ta luôn ngồi đọc sách trong nhà cũng thấy chán.
Ta muốn đi xem ruộng đất nhà ngươi một chút, nhìn xem phụ thân ngươi cày ruộng như nào, nghe nói nếu cày vừa không tốt sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch lúa mì."
Tiểu Ngư Nhi thấy y muốn đi xem, liền nói với tổ cha một tiếng, cầm ống trúc đựng nước thuận tiện mang cho phụ thân bọn họ uống.
Lại địa lấy hai cái mũ rơm ra, theo thường đưa cho Lâm Chính Trạch đội lên đầu.
Đội xong xuôi, Tiểu Ngư Nhi cõng sọt trúc nhỏ lên lưng, bên trong có đựng mấy ống trúc, mang theo Lâm Chính Trạch xuất phát.
Đất đai của nhà Tiểu Ngư Nhi đại bộ phận là ở gần bờ sông, cũng có một số ít đất tương đối kém thì ở khá xa chân núi.
Hiện tại phụ thân bọn họ, cày trước chính là gần bờ sông này, cũng là nơi mà mấy ngày trước Lâm Chính Trạch có đi dạo xem qua.
Lâm Chính Trạch nhìn ruộng đất hiện tại với lần trước thì tương đối bất đồng, lần trước trong ruộng của rất nhiều nhà chưa có thu hoạch hoa màu xong, đi trên con đường nhỏ bên cạnh cánh đồng, tầm mắt bị mấy cây ngô chặn.
Hiện tại thì không, toàn bộ hoa màu đã được thu hoạch gần hết, cây ngô đều bị chặt bỏ gần hết, một số ít đã được khiêng về nhà, cũng còn có nhiều cây đang phơi khô trên mặt đất.
Liếc mắt một cái nhìn lại, tầm nhìn rộng hơn rất nhiều.
Có thể nhìn thấy rất nhiều các thôn dân đang bận rộn trên mặt đất.
Bọn họ một đường đi tới, đi ngang qua một cánh đồng lúa, Lâm Chính Trạch nói: "Tiểu Ngư Nhi, nhà các ngươi như thế nào mà không có nhìn thấy trồng loại lúa nước?"
Tiểu Ngư Nhi nhìn xuống cánh đồng lúa nước trước mắt nói:
"Trước kia trong nhà đều có để lại mấy mảnh ruộng trồng lúa nước, dù có trồng một ít cũng không bán được mấy tiền, hơn nữa trong nhà rất nhiều người, chúng ta cũng dần lớn lên, liền sợ quanh năm suốt tháng, gạo không đủ cho người một nhà ăn.
Mấy năm này đều trồng rất ít lúa nước, ruộng đất trong nhà thì đa số đều dùng để trồng ngô, như vậy mới đủ ăn.
Năm trước có trồng một ít, chủ yếu là lúc đấy mấy hài tử còn nhỏ, muốn ăn cháo, một chút cũng không ăn được cơm gạo ngô, liền trồng loại này cho mấy hài tử chúng ta ăn.
Năm nay nhìn thấy mấy hài tử đều có thể ăn cơm gạo ngô, nên không cần cố ý chuẩn bị gạo lúa nước cho bọn hắn nữa.
Với lại, năm trước cũng có để lại một ít, năm nay liền không cần trồng, toàn bộ đều trồng ngô hết.
Người trong nhà đều nói chúng ta dần lớn lên, ăn cơm cũng sẽ càng ngày càng nhiều, loại cơm gạo ngô mới đủ cho chúng ta ăn.
Bất quá, ta cảm thấy trong nhà cũng dư dả tiền bạc, sang năm vẫn là nói bọn họ trồng nhiều lúa nước đi, nếu lương thực không đủ ăn, có tiền thì cũng có thể mua.
Chủ yếu là ruộng đất trong nhà hiện tại không nhiều lắm, sang năm còn mua một ngọn núi nhỏ để trồng cây ăn quả, nếu vẫn còn dư tiền, thì có thể mua thêm một ít ruộng đất.
Đến lúc đó, đất đai trong nhà nhiều, trồng lúa nước nhiều cũng đủ ăn."
Lâm Chính Trạch nghe cậu nói xong: "Xác thật là như thế, trong nhà nhà có nguồn thu, nên ăn uống càng phải tốt.
Cơm gạo ngồi tuy rằng thực không tồi, nhưng ngẫu nhiên ha hả thì tốt rồi."
Bọn họ nói chuyện, một lát liền đi tới ruộng đất của Thẩm gia.
Tiểu Ngư Nhi để Lâm Chính Trạch ngốc một mình ở bờ ruộng, còn cậu đi mang nước cho phụ thân bọn họ.
Thẩm Đại Ngưu thấy cậu mang nước tới, liền dừng lại, cùng đệ đệ và Mao Mao cùng nhau uống một chút, nhìn thấy Lâm Chính Trạch cũng đi cùng, liền nói: "Lâm công tử, như thế nào ngươi cũng tới ruộng đất? Nơi này khắp nơi đều là bùn đất, đừng làm bẩn quần áo ngươi.
Mặt trời đang rất cao, sẽ phơi nắng rất nóng."
Lâm Chính Trạch cười nói: "Không vấn đề gì, ta thay đổi quần áo rồi mới đi, hơn nữa Tiểu Ngư Nhi cũng mang mũ rơm cho ta đội, sẽ không bị nắng chiếu vào.
Hơn nữa vẫn luôn ở nhà đọc sách thấy thực nhàm chán, liền nghĩ muốn Tiểu Ngư Nhi mang ta đi ra đây để xem các người cày bừa ruộng đất như thế nào.
Các ngươi cũng không cần phải để ý ta, cứ tiếp tục bận rộn đi.
Ta liền ở đầu ruộng nhìn xung quanh xem là được."
Thẩm Đại Ngưu thấy y nói như vậy, cũng không có nói gì nữa, quay sang nói với Tiểu Ngư Nhi: "Ngươi mang theo Lâm công tử hảo hảo đi xem đi, nói cho hắn biết đất trong nhà chúng ta làm như thế nào.
Chúng ta bắt đầu làm việc đây."
Tiểu Ngư Nhi đáp ứng, liền từ dưới ruộng đi lên.
Truyện Linh Dị
Cậu đi đến bờ ruộng, liền mang theo Lâm Chính Trạch đi vòng quanh đồng ruộng nhìn khắp nơi.
Cũng giải thích cụ thể cho y nghe: "Hiện tại vừa mới thu hoạch ngô, đất trong ruộng phải thu dọn sạch sẽ.
Ngươi xem hiện tại, bên trong đất đều còn gốc cây ngô.
Đây là chặt bỏ cây ngô xong, gốc còn lưu lại trong đất.
Những gốc đó cùng với cỏ dại đều phải một lượt cày xới toàn bộ lên, đem gốc rễ của chúng phơi trên mặt đất, phơi trong mấy ngày trời nắng là đều héo khô toàn bộ, sau đó cày đất lại một lần nữa, đem chúng đều đè trong bùn đất.
Như vậy qua một thời gian, lại có mấy đợt mưa to, những gốc rễ trong bùn đất đó sẽ bị hư thối.
Này đó đều là phân bón, lúc gieo hạt lúa mì, về sau sẽ lớn lên rất tốt.
Cho nên nói là hiện tại làm ruộng, nhưng không có gieo hạt luôn, phải đợi một thời gian.
Nhà chúng ta làm xong giai đoạn này, liền bắt đầu thua mua hoa quả làm mứt, chờ bán xong đợt mứt này thì có thể gieo trồng lúa mì."
Lâm Chính Trạch nghe cậu nói nhiều như vậy, liền đưa một ống trúc nước cho cậu uống: "Uống nước đi, trời nóng.
Xem môi ngươi đều khô rồi kìa."
Tiểu Ngư Nhi tiếp nhận liền uống mấy ngụm nước.
Lâm Chính Trạch tiếp theo nói: "Nhìn qua thì đơn giản, nghe ngươi nói việc này cần làm rất nhiều công đoạn.
Nhà các ngươi mua trâu vẫn là tốt nhất."
Cậu cũng cảm thấy rất có lý: "Đúng vậy, nhà mình có riêng một con trâu thì như thế rất tiện.".