Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 115

Miêu: beta-ed

Vụ án nhà Quý Hòa là vụ án lớn, nhưng không dễ phá, tuy rằng bọn cướp không chết hay bị thương đều bị bắt lại, quan phủ cũng phái người tới hang ổ tróc nã, nhưng người đứng sau màn lại không dễ tìm. Chu Bộ đầu nói sẽ tiếp tục tìm, nhưng Quý Hòa không ôm hy vọng quá lớn với quan phủ, hắn chỉ tin tưởng bản thân mình.

Kỳ thật Quý Hòa cũng không nói hết toàn bộ manh mối về kẻ đứng sau màn, hắn chỉ nói phần lớn, có một chi tiết lại không hề đề cập, mà lại là chi tiết quan trọng nhất.

Trên xương cổ tay người kia có một nốt ruồi son.

Quý Hòa bảo bọn cướp không khai điều này cho quan sai, nếu bọn họ nói, đến lúc đó hắn sẽ khiến bọn chúng càng đau đớn khi ở trong tù. Sở dĩ làm như vậy là do Quý Hòa cảm thấy manh mối này quá rõ ràng quá quan trọng, nếu nói cho quan sai, ngộ nhỡ họ bứt dây động rừng, dù kẻ kia chạy trốn hay tẩy nốt ruồi thì đều là chuyện phiền toái. Cho nên hắn chỉ nói cho quan sai dáng người với dáng đi của kẻ đằng sau màn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nghĩ chỉ cần người này không chạy quá xa, hắn rồi sẽ tìm được, hắn không sợ lâu, chỉ sợ tên kia chạy mất, manh mối quan trọng sẽ đứt đoạn.

Vì tìm người kia, Quý Hòa định mua một ít người hầu.

Lượng rượu nho năm nay sẽ còn gia tăng, về sau sẽ càng nhiều, Quý Hòa nghĩ ngoại trừ thuê người đáng tin trong thôn đến làm công, tốt nhất là có người của chính mình. Còn có cái gì so với người làm mình mua đứt yên tâm hơn? Thân khế đôi khi còn khiến người ta yên lòng hơn nhiều. Hắn tính toán về sau chỉ thuê người a làm một ít chuyện không dính tới kỹ thuật quan trọng, còn những chuyện liên quan tới ủ rượu sẽ giao cho người mình mua về.

Quý Hòa sớm đã có ý định mua người về, hiện tại hắn cần người đi tìm hiểu về kẻ đứng sau màn, lại càng cần nhân thủ, vừa lúc mua luôn thể, hơn nữa còn phải mua cho nhanh. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mọi người không dị nghị gì với quyết định mua người hầu của Quý Hòa. Nếu như trước kia, mấy người thím Điền còn cảm thấy mua người hầu có chút không được tự nhiên, nhưng gần đây, ở chung với người một nhà Trương Sơn, bọn họ đã quen. Hơn nữa lần này bọn cướp đột kích, tuy rằng có kinh sợ mà không nguy hiểm, lại có nhiều chó che chở, nhưng lại khiến họ cảm thấy thôn trang này hơi trống trải, nếu có thêm người, sẽ càng cảm thấy an toàn.

Nói mua liền mua, Quý Hòa đi tìm người môi giới, trước mua ba nam ba nữ, đều là có khả năng làm việc lại khá thành thật. Bọn họ đều là mua về để làm việc, chọn rất thuận lợi. Nhưng muốn chọn người ổn trọng lại thông minh đi giúp tìm người thì lại khó.

Quý Hòa có chút thất vọng mà rời đi, nghĩ chẳng lẽ phải đi tìm ăn mày trên đường giúp đỡ hỏi thăm hay sao? Loại phương pháp này không ít kịch truyền hình cùng tiểu thuyết có nói qua, hình như rất hữu dụng, nhưng ăn mày là người dưng nước lã, ngộ nhỡ có ý khác, về sau ăn tiền từ kẻ đứng sau màn, vậy manh mối này chẳng phải sẽ đứt đoạn?

Quý Hòa nghĩ không có cấp dưới thật khó làm việc, không phải cứ có tiền là không lo gì.

Quý Hòa bảo Điền Tiến Đa mang theo sáu người kia đi trước, hắn định đi mua vài thứ, lúc này liền có hai đứa nhóc mặc quần áo rách rưới đột nhiên quỳ xuống trước mặt Quý Hòa.

“Quý gia Ngài muốn mua hạ nhân? Ngài mua bọn em đi Tuy rằng bọn em không biết làm gì, nhưng ăn ít lắm Ngài mua bọn em về, bọn em sẽ hầu hạ ngài cả đời Nếu làm chuyện có lỗi với ngài sẽ bị gãy tay gãy chân chó cắn chết, sấm sét đánh tan xác Quý gia, ngài mua bọn em đi”

“Hai đứa sao?”

Quý Hòa nhìn hai đứa nhóc này, nhíu mày. Hai đứa trẻ này hắn biết, quán ăn là nơi dễ có ăn mày đến xin cơm nhất, nhưng không phải quán ăn nào cũng cho cơm, dù sao cơm thừa cũng có tác dụng, cho heo ăn còn lớn thêm ít thịt, vẫn có người bỏ tiền mua. Quý Hòa tuy rằng không mềm lòng tới mức ăn mày nào tới xin cũng cho cơm ngon canh ngọt, nhưng cũng không rắn mặt tới độ tiếc ít cơm thừa, cho nên một ít ăn mày đề biết chủ quán Thủy tửu lâu tốt bụng, ngược lại mang tới thanh danh tốt cho Quý Hòa.

Hai đứa trẻ này còn chưa tới mười tuổi, cũng tới quán của hắn xin ăn.

Quý Hòa cùng bọn nó nói chuyện mấy lần, biết bọn nó một đứa tên là Tiểu Ngũ một đứa tên là Tiểu Lục, tên gọi giống nhau nhưng không phải anh em ruột, nhưng luôn ở cùng nhau, còn thân hơn anh em ruột.

Nói chuyện chính là Tiểu Ngũ, thằng bé tương đối biết ăn nói, thấy Quý Hòa mở miệng, nó vội vàng nói: “Quý gia, bọn em thấy ngài đi mua người hầu Ngài mua luôn bọn em được không? Bọn em ăn cơm không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm đâu.”

Tiểu Lục quỳ một bên, không hé răng, nhưng cặp mắt to trên khuôn mặt mèo lại lộ ra ánh mắt khát vọng như của Tiểu Ngũ.

Quý Hòa nghĩ thầm chẳng lẽ đây là ý trời sao? Hắn mới đang nghĩ có nên tìm ăn mày thám thính tìm người giúp hắn hay không, rồi lại ngại ăn mày là người dưng, hai nhóc ăn mày này lại tự tới cửa. Nhưng chúng vẫn còn nhỏ quá.

Đối với hai đứa nhóc này hắn không ghét, tuy rằng gặp mặt không nhiều lắm, nhưng từ một ít hành động nhỏ, hắn có thể nhìn ra hai đứa đều tốt, cũng nghe tiểu nhị trong quán nói qua về bọn nó, người khác tới xin cơm còn bị oán giận vài câu, còn hai đứa trẻ này, ai cũng nói bọn chúng hiểu chuyện đáng thương thông minh.

Quý Hòa rốt cuộc vẫn nhận hai đứa trẻ, viết hai phần thân khế, bảo bọn nó ấn dấu vân tay.

Quý Hòa cũng không mang hai đứa về Thủy trang, mà đưa đến một căn nhà nhỏ hắn mua ở trấn trên, đó là nhà hắn mới mua, nghĩ về sau nếu lên trấn, dù là ai cũng không tiện ở lại quán rượu, lúc đó có thể tới nơi này nghỉ chân. Hiện tại nơi này vẫn để không.

Quý Hòa hỏi hai đứa nhỏ một vấn đề, không biết diện mạo một người, chỉ có một ít manh mối, có thể tìm được người này hay không. Hai đứa trẻ nói nhất định sẽ hết sức đi tìm. Quý Hòa thấy bọn nó ánh mắt kiên định, một bộ nóng lòng muốn thử, suy xét một chút, vẫn giao chuyện này cho chúng nó, nói là nếu làm xong, sẽ lập công lớn, đến lúc đó sẽ cho bọn nó đọc sách biết chữ, cho bọn nó một tương lai sáng lạn.

Quý Hòa nghĩ về sau sự nghiệp của mình tuyệt không dừng lại tại mảnh đất này, sẽ phát triển ra ngoài, đến lúc đó sao lại không thể cho hai thằng bé tương lai tót đẹp cho được.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục đều nói chỉ cần người nọ còn ở trong phạm vi trăm dặm, chỉ cần không giống chuột trốn dưới đất, bọn nó nhất định sẽ tìm ra

Quý Hòa nghĩ mặc kệ có tìm được hay không, hắn cũng đã bố trí, không biết trước khi tìm ra, người này có lại giở trò gì nữa hay không. Trước đó, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Dư, từ lời bọn cướp hắn biết, người kia tuy nói là muốn mạng hai người bọn họ, nhưng chủ yếu vẫn là mạng của Tiểu Dư

Tiểu Dư có thể trêu chọc đến ai đây? Quý Hòa không nghĩ ra được, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, là ai, cũng không thể thương tổn phu lang của hắn

Về đến Thủy trang, sáu người kia đã giao cho vợ chồng Trương Sơn, nam do Trương Sơn quản, nữ do vợ Trương Sơn quản, trước cho bọn hắn tắm rửa thay quần áo, mặc quần áo mua từ tiệm may, tuy không quá vừa người nhưng họ cũng rất vui mừng. Về phần quần áo chuyên cho người hầu thì chờ vài ngày nữa.

Chuyện này xong xuôi, Quý Hòa lại về trông Trương Tiểu Dư, hắn hiện càng thêm như hình với bóng với Trương Tiểu Dư.

Ngày chấm dứt kì thi viện cũng đến, cũng không biết kết quả ra sao, không chỉ Quý Hòa Quý Đại Phát, mà ngay cả người thôn Thanh Sơn đều ngóng trông kết quả, nghĩ cho dù chỉ một người thi đỗ, thôn bọn họ cũng nở mày nở mặt.
Bình Luận (0)
Comment