Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 16

Cái chết của Trần Dũng như đá nhỏ ném vào hồ, lan ra từng đợt gợn sóng, cuối cùng phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, tạo ra sóng lớn không thể đoán trước.

Ngày an tĩnh cũng không được bao lâu, tiểu viện của hai vị Trần thiếu gia liền xuất hiện vị khách không mời mà đến, đương nhiên bọn họ cũng rất quen thuộc người này, Trần gia gia chủ Lục Viễn Thần.

“Ta nghe nói ngươi giết Trần Dũng?“ Lục Viễn Thần ngồi trên chủ vị, mặt mày không giận mà uy, nhìn hai tiểu hài tử ngồi dưới.

Trần Lạc tiến lên phía trước một bước, cung kính đáp:

“Vâng, hắn gian dối dược liệu luyện đan cho a Lăng, thật là tội không thể tha.”

Dáng người nhỏ nhắn làm ra bộ dạng tiểu đại nhân, từng chữ từng chữ đáp rõ lời, làm người khác khó nhịn thốt lên câu đáng yêu. Nhưng mặt mày Lục Viễn Thần lại trầm xuống, trong mắt ngăm đen tựa hồ nổi lên suy nghĩ đáng sợ, nhưng cuối cùng vẫn bình thản nói:

“Ừ, ác phó khi chủ, chết không đáng tiếc.”

Cái này như một tín hiệu, sau đó đề tài bắt đầu xoay quanh công khóa, việc phát triển tu vi của, cậu. Lục Viễn Thần cùng Trần Lạc một hỏi một đáp, giống như giáo trình phiên bản phụ từ tử hiếu, mà Trần Lăng thì chỉ như một khung cảnh làm nền.

Thẳng đến lúc không còn gì để nói, Lục Viễn Thần mới tính toán rời đi, Trần Lạc và Trần Lăng vội đuổi kịp, đi đến cửa viện, hắn quay đầu lại, cũng không cúi đầu, chỉ dùng ánh mắt liếc hai hài tử ở dưới, lạnh lùng nói:

“Nếu không luyện khí thành công, vậy thì đi xuống dưới cửa hàng của Trần gia rèn luyện đi.“ Nói xong cũng không quay đầu lại, liền ly khai.

Trần Lạc trừng mắt nhìn sau lưng đối phương, sau đó hung hăng đóng cửa viện lại, mới chuyển cổ họng an ủi Trần Lăng:

“A Lăng đừng lo lắng, ngươi nhất định có thể luyện khí.

Người không có thiên phú trong Trần gia, cuối cùng chỉ có thể làm phàm nhân quản lý sự vụ gia tộc, tại một gia tộc tu tiên như vậy thì sẽ bị phân đến chi phụ. Trần Lạc hiểu ý tứ Lục Viễn Thần, cậu sao có thể để Trần Lăng lâm vào hoàn cảnh đó, Trần Lăng không phải không có linh căn, chỉ là ũ rũ ngăn hắn tiếp xúc với linh khí, làm hắn vô pháp tu luyện.

Trần Lăng đối với chuyện này tựa hồ cũng không có phản ứng quá khích gì, chỉ ôn hòa cười:

“Không sao, đến lúc đó ta còn có thể kiếm chút lợi ích cho ngươi.

Trần Lạc gượng cười, nói cậu nhát gan cũng được, không có chí khí cũng được, ở thế giới này cậu đã có thói quen sống cùng Trần Lăng, tu luyện hay là sinh hoạt đều có người ở cùng. Nếu có ngày Trần Lăng rời đi, thế giới của cậu cũng chỉ còn mình cậu cô đơn, điều này không thể được. Vô luận nhân sinh sau này của cậu có bao nhiêu phấn khích, có bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu sinh tử chi giao, chỉ có mình Trần Lăng là hoàn toàn không giống.

Trần Lạc cắn môi dưới, bắt lấy ngón tay Trần Lăng, mặt hung hăng nhìn hai tay nắm lấy nhau, trầm mặc không nói.

Trần Lăng thở dài, bộ dáng như khóc trên mặt tiểu hài tử làm cho tâm hắn đều nhuyễn thành một mảnh. Là lo lắng cho ta sao? Là sợ ta rời đi mà lo lắng sao? Quả nhiên còn là một đứa bé.

Cho dù chỉ là một hài tử, nhưng cái cảm giác được coi trọng như vậy, được khát vọng như vậy, vẫn là lần đầu hắn được thể nghiệm. Trần Lạc. Trần Lạc. Hắn niệm cái tên này mấy lần trong miệng, hắn nhịn không được tươi cười, không phải giả trang ngụy tạo mà là ngực bất giác như có dòng nước ấm, nóng đến toàn thân thoải mái, không tự chủ phát ra tình cảm. Cuối người ôm lấy tiểu hài tử, Trần Lăng trấn an:

“Đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Chắc chắn sẽ có biện pháp, đúng, có biện pháp.

Trần Lạc đẩy mạnh cửa phòng luyện đan, đan lò luyện chế của Trần gia, thảo dược bừa bộn, bộ sách còn mở ra, đây là cảnh tượng cậu nhìn thấy.

Đi đến bên bàn, cầm lên quyển sách ghi lại vài phương thuốc dân gian đơn giản, mắt liếc qua tờ Tụ khí đan. Tụ khí đan là đan dược giúp người dẫn khí nhập thể, thập phần thông thường, dược liệu cần dùng cũng không quý trọng. Trần Lạc lướt qua một lần, nhớ thật kĩ cách luyện chế, liền thả linh thức ra, tụ tập hỏa linh căn trong không khí để thắp lửa dưới lò.

So với trăm linh đan giúp phàm nhân cường thể, phương pháp luyện chế tụ khí đan hiển nhiên khó hơn rất nhiều, nhưng cũng có lẽ là vì thủ pháp luyện chế thành thục cùng sử dụng linh thức lưu loát, Trần Lạc luyện chế bảy tám lò liền được một lò thành phẩm, lại trải qua luyện tập, đảm bảo một lò có ít nhất mười hạt thành công, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Ngón tay đè lên ngực, bức ra một giọt máu hồng sắc có quang huy quấn quanh, sau khi đem máu này lấy ra khỏi cơ thể, trong miệng Trần Lạc tràn ra tiếng rên khẽ, nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Đây là máu huyết trong tim, cơ hồ là trụ cột tu luyện của một tu sĩ, tập trung một thân tinh hoa linh khí, rút ra giọt máu này đối với Trần Lạc mà nói thì không khác gì một hồi trọng thương.

Không có thời gian tự hỏi, bỏ máu vào lò, lại chọn ra một viên tụ khí đan có phẩm chất tốt nhất thêm vào, rồi bóp nát những đan dược khác, bỏ dược lực đã đập vụn trong đó vào lò, tăng khả năng đan thành hình.

Ngọn lửa đỏ sậm của chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa trên tay càng thêm mạnh liệt, Trần Lạc bỗng phun ra một búng máu, cậu đưa tay lau đi, máu nhiễm lên nhẫn, quang mang hồng sắc bùng lên càng thêm mãnh liệt. May mà toàn bộ tinh lực đều đặt lên lò nên cậu cũng chú ý tới cảnh tưởng dị thường này.

Ngoài cung cấp đại lượng linh khí tinh thuần cho nhân vật chính trong nguyên tác thăng cấp, nhẫn này còn chứa huyền cơ gì?

Quang mang đỏ sậm như ngọn lửa ma trơi, mang theo cảm giác u minh như có như không, quấn quanh ngón tay mang nhẫn của Trần Lạc, sau đó ngọn lửa mông lung bị bao vây bên trong, điêu khắc chạm rỗng trên chiếc nhẫn phong cách cổ xưa giống như bị phong hóa, thong thả từ tróc ra ngón tay cậu, mảnh nhỏ rơi xuống giống như bị thiêu đốt, trên không trung hóa thành mảnh nhỏ tinh quang, tiêu tán vô tung, cuối cùng chỉ lưu lại một chiếc nhẫn nho nhỏ màu bạc, ngân quang vờn quanh, linh khí nội liễm, quang mang đỏ sậm giống như thuốc màu bị áp súc, ngưng kết trên mặt ngoài chiếc nhẫn, hóa thành điêu khắc ngọn lửa thiêu đốt, chiếc nhẫn tựa như an tĩnh lại, giống như những chiếc nhẫn phổ thông khác.

Trần Lạc cũng không cho rằng nó giống những chiếc nhẫn khác, nhưng hiện tại lò đan dược trước mắt mới là quan trọng nhất, cũng chỉ có thể áp chế tò mò trong lòng, chuyên chú luyện đan. Nhưng lúc linh thức tiếp xúc khống chế ngọn lửa, cậu liền có loại cảm giác khác thường bất đồng lúc trước, ngọn lửa càng thêm thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn bất đồng với cường ngạng sử dụng trong dĩ vãng, lúc này sử dụng vô cùng lưu loát, thật giống như… cậu có một hỏa linh căn!

Ngọn lửa này là công lao của chiếc nhẫn kia sao?

Nhẫn cung cấp linh khí trong nguyên tác như thế nào lại biến thành nhẫn khống chế lửa? Hơn nữa chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn này giống như luyện chế ra để chuyên môn giúp người không có hỏa linh căn luyện đan, mà trong nguyên tác, cả thân huyết nhục của cậu còn có thể giúp nhân vật chính tiêu tan ủ rũ…

Trần gia rốt cuộc là gia tộc gì?

Đánh ra hai ấn cuối cùng, Trần Lạc thở ra một hơi, kế tiếp chính là để ngọn lửa thiêu đốt hai ngày, để tụ khí đan hoàn toàn dung hợp cùng máu cậu. Cậu tin dùng tâm huyết luyện chế đan dược, nhất định có thể đánh tan hạn chế của ủ rũ, ít nhất có thể làm Trần Lăng thành công dẫn khí nhập thể.

Nếu không phải sợ bị phát hiện thì biện pháp tốt nhất là cắt bỏ mấy khối thịt từ trên người rồi bỏ vào, bất quá vẫn là thôi đi…

Trong viện bỗng vang lên thanh âm nữ nhân, sắc nhọn mà đắc ý:

“Phu nhân tới chơi, hai vị tiểu thiếu gia đang ở đâu?

May mắn đã phong bế đan lò, Trần Lạc thở ra một hơi, tùy ý phủi phủi bụi đất trên người, đẩy cửa mà ra.

Thái dương nhô lên cao, Trần Lăng ước chừng là đi lấy cơm trưa cho bọn họ, Tô Huân Hàm vừa lúc tới, kêu thị nữ đứng trong đình viện hô to, bởi vì bị chậm trễ mà có vẻ bực tức, lúc này thấy Trần Lạc đi ra liền tìm được con đường phát tiết:

“Sao lại đi ra chậm như vậy, hay là không để chủ mẫu như ta vào mắt.“ Tô Huân Hàm khinh miệt nhìn cậu, sau đó hỏi. “Lăng nhi đâu?”

Trần Lạc thấy nàng không được bình thường, liền chắn trước đường đến chủ thính, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối xuống, không mặn không nhạt hỏi:

“Phu nhân đến có chuyện gì?”

Da mặt Tô Huân Hàm run rẩy một chút, sau đó treo lên nụ cười xinh đẹp đáp:

“Khi nãy Viễn Thần dặn ta tìm chút công việc cho Lăng nhi, trong nhà có cửa hàng ngọc thạch vừa lúc để Lăng nhi học tập, Lăng nhi đi đâu rồi?”

Sắc mặt Trần Lạc bắt đầu khó coi, từ vỡ lòng đến giờ mới có ba bốn tháng, không phải tất cả mọi người đều có thể trong khoảng thời gian này dẫn khi nhập thể, nhưng người Lục gia lại không thể chờ đợi muốn đuổi Trần Lăng đi, ý đồ chặt đứt con đường tu tiên của hắn thật sự quá mức rõ ràng, điều này làm tâm tình của cậu càng thêm không tốt, trên khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn treo cái tươi cười châm chọc.

Trần gia không phải chỗ bọn họ ở lâu, nếu không vì thân thể Trần Lăng cậu đã sớm rời khỏi nơi này, trời đất bao la lẽ nào không có chỗ cho bọn họ dung thân, nhưng nếu đã định dưỡng tốt thân thể Trần Lăng liền rời đi, cần gì cho Tô Huân Hàm mặt mũi.

“Tô phu nhân không cần cứ Lăng nhi, Lạc nhi, nơi này không có ai tên như vậy“ Cho dù là thanh âm non nớt cũng mang theo miệt thị lạnh như băng. “A Lăng cũng không phải phàm mệnh, loại chuyện quản lý gia sự này, ngươi đừng đặt lên người a Lăng.“ Cậu cười lạnh lùng mà lợi hại, “Dù sao như ngài vậy cũng luyện khí được chẳng phải sao?”

Tô Huân Hàm nghe cậu nói rõ ràng nhu vậy, ngã ngửa, thấy bốn phía trừ tâm phúc của nàng ra thì không có bất kì người hầu nào khác mới hung hăng đáp:

“Trần Lạc ngươi nhìn cho rõ, nơi này hoàn toàn không giống với sinh hoạt tôn quý kim ngọc của ngươi trong dĩ vãng, nhà này bây giờ là họ Lục làm chủ.”

“Nếu lão tổ Trần gia đột phá Tâm Động thì ở nhà này họ Lục chẳng là cái gì.“ Trần Lạc gợi lên khóe môi, khuôn mặt đáng yêu treo lên một nụ cười của ác ma. “Các ngươi cũng nên cẩn thận, tuy nói hai tiểu thiếu gia Trần gia không đáng tiền nhưng nếu lão tổ trở lại, cái ngươi cũng phải hảo hảo giải thích.”

Nhắc tới cái trụ cột Trần gia này, Tô Huân Hàm giận tái mặt, đang muốn mở miệng nói cái gì, đã bị thanh âm non nớt của thiếu niên đánh gãy:

“Tô phu nhân đến có việc gì?”

Trần Lạc quay đầu nhìn ra cửa liền thấy a Lăng nhà cậu đang mang theo hộp thức ăn đi đến, nhất thời đầy mặt tươi cười tiến lên đón:

“A Lăng, Tô phu nhân đến để hỏi thăm chúng ta.“ Cậu cố ý ngầm chỉ. “Ngày sau cũng muốn đến hỏi thăm nha.”

Tô Huân Hàm xanh mặt, hừ lạnh một tiếng liền mang theo thị nữ đi ra ngoài. Trần Lạc ở phía sau liền kéo dài giọng kêu:

“Phu nhân đi thong thả!”

Nói xong lại quay đầu nhìn a Lăng, đối phương thần tình lo lắng, tiến lên đón:

“Lão bà kia làm gì ngươi, sắc mặt sao lại tái nhợt như thế? “Sờ sờ cả người liền nhíu mày. “Sao cả người lại lạnh vậy?
Bình Luận (0)
Comment