Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 31

Trong lòng Trần Lạc nghĩ hạ xuống huyền nhai tìm Trần Lăng, cậu đẩy Trì Thiên Thạch ra, không để ý đối phương cản trở, liền nhảy xuống dưới chân núi.

Cảm giác rơi xuống đương nhiên không tốt, gió vù vù thổi vào mặt, khiến người phải nhắm mắt lại. Nhưng Trần Lạc lại khống chế ngọn gió, ở trên không trung tìm nơi Trần Lăng rơi xuống.

Nếu cậu có thể ngự kiếm phi hành thì tốt rồi, nhất định có thể đuổi theo Trần Lăng, mang hắn về an toàn.

Không có, cái gì cũng không có. Trên không trung trừ cậu ra không có một người khác, mà thanh âm Trì Thiên Thạch ở phía sau la lên tên của cậu cũng bất tri bất giác biến mất. Sao có thể, cho dù tốc độ rơi của Trần Lăng mau hơn nữa nhưng thời gian ngắn như vậy cũng không đến mức tìm không được.

Mắt thấy sắp rơi xuống đáy vực, Trần Lạc liền rút ra bội kiếm bên hông cắm sâu vào trong vách đá, tốc độ giảm xuống xuyên qua cành lá tinh mịn rồi bình an rơi xuống đất. Bên dưới vách núi là một rừng cây, trên đất lá rụng cũng rất nhiều, giúp giảm bớt lực đánh vào Trần Lạc khi rơi xuống, cậu đứng lên đánh giá bốn phía, quả nhiên trên đồi lá rụng có dấu vết lõm xuống do vật nặng rơi lên, đây có lẽ chính là Trần Lăng lưu lại. Trong lòng Trần Lạc mừng rỡ, vội đi theo dấu vết.

Dấu chân càng ngày càng rõ ràng, đi về phía trước một đoạn, có thể nhìn thấy một bóng dáng, Trần Lạc vội đuổi theo, trong miệng lớn tiếng hô:

“A Lăng, a Lăng! Là người sao?”

Người phía trước quay đầu lại, quả nhiên là Trần Lăng, trên người cũng không bị thương gì, viên đá treo trong tâm rốt cuộc buông xuống:

“Thật tốt quá! Là ta không tốt, thế nhưng làm a Lăng rơi xuống núi.”

Trần Lăng mỉm cười nhìn về phía cậu, đột nhiên sắc mặt khẩn trương, nháy mắt đem cậu kéo về phía sau, giọng điệu cảnh giác chất vấn:

“Ngươi là ai?”

Trần Lạc theo ánh mắt hắn nhìn ra sau lưng, bên trong cây cối đi ra một hắc y nam tử, y dùng mặt nạ màu đen che mặt, trong mắt là một mảnh đen tối, chứa đầy khí tức âm trầm tịch mịch. Đối với chất vấn của Trần Lăng, người tới chỉ hơi nhếch môi:

“Ta trùng hợp cũng muốn hỏi một chút tại sao các hạ lại chạy đến nơi này?”

“Chúng ta là huynh đệ, trên đường tham gia khảo hạch môn phái thì từ trên huyền nhai rơi xuống.” Trần Lạc đáp. “Các hạ cũng bị vậy sao?”

“Xem ra các ngươi không định nói thật.” Người không rõ mặt kia cười lạnh nói. “Nói dối cũng không chuẩn bị kịch bản, địa phương hoang vắng thế này sẽ có khảo hạch môn phái sao?”

Sao lại hoang vắng? Trên Thần Hiên đại lục muốn tìm được một thành thị phồn hoa như Diệp Hiền thành cũng khó có được vài cáí.

“Ta cũng không muốn nhiều lời cùng đám tiểu tặc các ngươi.” Hắc y nhân rút ra trường kiếm, hắc khí không rõ lập tức đem hết thảy sinh khí xung quanh cắn nuốt. “Có trách thì trách các ngươi rơi vào địa bàn của ta, chạm vào người ta!”

“Tiểu Lạc chạy mau!” Trần Lăng đẩy Trần Lạc ra, rút Hỏa Lân kiếm đánh thẳng về trước người Quân Lăng Vũ. Trần Lạc cảm thấy một trận hoảng hốt, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Trần Lăng liền ngã trên mặt đất, sinh tử không rõ.

“A Lăng!” Trận hoảng hốt mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Trần Lạc giống như đã tiếp xúc chân tướng, nhưng Trần Lăng bị thương đã đánh gãy hết tất cả suy tư của cậu, cậu bay đến, nhanh chóng rút ra bội kiếm, đánh về phía hắc y nhân, ngăn cản một kiếm đoạt mệnh.

Hắc y nhân bị một kích ngăn cản cũng không giận dữ, ngược lại lạnh lùng nhìn bọn họ:

“Các ngươi vậy mà cũng có nghĩa khí, nếu không phải thời gian không đúng, ta thật không muốn động thủ. Di…” Hắc y nhân bỗng phát ra một tiếng kinh ngạc, trong tay dùng một chút lực, làm Trần Lạc phải lui về sau vài bước. “Trên người của ngươi, không, là trên tay đang cầm cái gì vậy?”

Trần Lạc chưa kịp phản ứng, theo ánh mắt kinh nghi của đối phương, tầm mắt dừng trên hai tay mình, mới vừa rồi lúc tình thế cấp bách, một kích kia của hắc y nhân đã đem hai bàn tay cậu đánh rách tơi tả, chảy ra máu tươi. Chính là huyết khí này làm đối phương chú ý.

“Ngươi là ai?” Trông lòng ẩn ẩn có suy đoán, Trần Lạc gắt gao cắn môi dưới nhìn chằm chằm hắc y nhân.

“Quân Lăng Vũ.”

Tên như thế còn có chú ý không bình thường đến huyết nhục của cậu. Trần Lạc rũ xuống mi mắt, không biết là buồn hay là hoảng. Người này không thể nghi ngờ chính là nhân vật chính!

Chạy mau, chạy trốn. Hiện tại trong lòng Trần Lạc chỉ lưu lại duy nhất hai câu này.

“Ngươi muốn chạy trốn?” Quân Lăng Vũ nhìn lại đây, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, tựa hồ muốn lộ ra răng nanh lợi hại, đem máu thịt cậu nuốt vào.

Chính là… hình như vừa rồi y có mang theo mặt nạ bảo hộ mà? Trần Lạc đang khẩn trương, trong đầu không tự giác lại xẹt qua câu hỏi này.

“Từ từ.” Trần Lạc nói. “Ngươi không phải rất muốn biết tại sao lại đối với máu ta có cảm giác à, ta có thể nói cho ngươi biết đáp án, nhưng là ngươi phải để cho a Lăng đi.”

Quân Lăng Vũ nhướng mày nói:

“Được.”

Nói xong y vung tay áo, địa phương Trần Lăng ngã xuống chỉ còn một bãi máu.

“Ta có thể hỏi ngươi trước một chuyện được không?” Thấy đối phương gật đầu đáp ứng, Trần Lạc hỏi tiếp. “Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?”

Quân Lăng Vũ kì quái liếc cậu một cái, đáp:

“Mười sáu tuổi… không, hai mươi ba… không đúng…”

Trên mặt y không có gì biến hóa nhưng trong miệng lại không ngừng phản bác tuổi của chính mình.

Trần Lạc hiểu rõ nhìn y, biểu tình kinh hoảng mới vừa rồi cũng hết thảy biến mất không thấy, nói:

“Trách không được ta còn nghĩ bậc thang có công hiệu gì, hóa ra đều ra là ảo cảnh.”

Lời cậu vừa dứt, cảnh vật xung quanh liền nổi lên gợn sóng, từ từ biến mất, nhân vật chính trước mắt cũng biến thành một hồng y nữ tử xinh đẹp, vui sướng nhìn cậu.

“Tư chất không tồi, nhanh như vậy đã đến đây.” Nữ tử nói. “Ta là Nhạc Sí, đại đệ tử Thanh Linh phong của Thanh Miểu tông, đến để dẫn đường cho thí sinh. Vị đạo huynh này, mời đi theo ta.”

Đi theo đám người Nhạc Sí, Trần Lạc nhìn bốn phía chung quanh, cậu đã đến tòa cung điện nguy nga phía trên đỉnh núi, chung quanh cũng có một ít người qua cửa, đều được đệ tử tông môn dẫn đường. Cậu đi qua đó không lâu, Trì Thiên Thạch và Trần Lăng cũng cùng lúc xuất hiện trên quảng trường.

“A Lăng!” Trần Lạc kinh hỉ kêu lên, còn chưa kịp phản ứng, Trần Lăng liền đỏ mắt sải bước đi tới, một tay đem cậu kéo vào trong ngực.

Trần Lạc vươn tay ôm lấy hắn, hướng về phía đệ tử tông môn nghênh đón mỉm cười xin lỗi, ánh mắt ôn nhu lại đặt trên người Trần Lăng.

“A Lăng, làm sao vậy?”

“Không có gì, để ta ôm một chút.” Thanh âm Trần Lăng rầu rĩ, thân thể theo hô hấp mà run rẩy, giống như lâm vào ác mộng kinh khủng, bế cậu thật lâu mới nâng thân mình, nhưng tay vẫn như cũ nắm chặt.

Cũng không biết trong ảo cảnh đã xảy ra chuyện gì, cũng có lẽ là thấy cậu bị người giết chết. Ai, nếu a Lăng thật sự bị nhân vật chính thương tổn đến nông nỗi kia, lại cho cậu một vạn lần cơ hội, như vậy vẫn sẽ trong hoàn cảnh ấy, cam nguyện lấy mạng đổi mạng.

Thấy bọn bọ tách ra, Trì Thiên Thạch một bên phe phẩy chiết phiến đi đến:

“Cuối cùng cũng huynh đệ tình thâm xong. Hai huynh đệ các ngươi cũng thật là chán ngấy, người không biết còn tưởng Lăng huynh là luyến đồng đó”

Trần Lạc cười nói:

“Ngươi đừng nói bậy, nói nhiều như vậy còn không biết Trì huynh ngươi gặp gì trong ảo cảnh vậy?”

Sắc mặt Trì Thiên Thạch cứng đờ, cũng ngừng phe phẩy quạt, nhưng thật nhanh liền che dấu:

“Đương nhiên là tu vi thăng cấp, mỹ nữ vờn quanh, phi thăng thành tiên.”

Thật như thế sao? Trần Lạc nhìn ở trong mắt nhưng không muốn vạch trần. Mỗi người đều có bí mật, làm bằng hữu, chỉ cần tại thời điểm đối phương gặp khó khăn yên lặng ủng hộ, tại thời điểm đối phương nguyện ý nói ra yên lặng lắng nghe.

“Vậy thật là một ảo cảnh đẹp!”

Bình Luận (0)
Comment