Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 66

Trì Thiên Trạch chính là cơ hữu tốt của nhân vật chính, chuyện này bị Trần Lạc nghe vào trong tai, nhưng không có cái loại cảm xúc khiếp sợ cùng với cảnh giác như trong dĩ vãng.

Đại khái là bởi vì sau khi biết được a Lăng chính là nhân vật chính của quyển sách này, Trần Lạc càng thả lỏng đối với nhân vật trong nội dung vở kịch trên thế giới này , trong mắt bất luận độc giả nào, nhân vật chính vĩnh viễn là không gì không làm được , bọn họ sẽ không chết, cho dù đối thủ vô cùng cường đại, cũng chung quy có thể đả bại đối phương.

Trì Thiên Trạch lại đối với ngọc bội hô vài tiếng, tâm tình của hắn hiển nhiên hết sức kích động, Trần Lạc đứng ở cách đó không xa phía sau hắn, cũng không chút phát hiện.

Đang lúc Trần Lạc thở dài, không tính toán tiếp tục nghe, thời điểm muốn nhắc nhở Trì Thiên Trạch, đối phương bỗng rống lên một tiếng đối ngọc bội truyền âm.

“Hiện tại muốn ta làm suy sụp thế lực Trần Lăng, chẳng lẽ là muốn đem tất cả cố gắng mấy năm nay hủy sao, việc này không thương lượng!” Trì Thiên Trạch hô hấp dồn dập , tâm tình bằng phẳng, hoặc có lẽ là người đối diện nói những gì, thần sắc của hắn lạnh nhạt xuống, thanh âm cũng có chút lạnh lùng, “Được, ta nghe lời ngươi.”

Làm suy sụp thế lực a Lăng? Lỗ tai Trần Lạc trong nháy mắt bắt giữ tin tức trọng điểm, tâm tình trầm tĩnh của cậu lại lần thứ hai buộc chặt, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn về phía Trì Thiên Trạch, vị này là bạn tốt cùng với minh hữu của hai huynh đệ bọn họ. Trong lòng đang nghĩ muốn thừa dịp Trì Thiên Trạch không thấy chính mình, rời đi nơi này trước, đối phương lại bỗng nhiên quay đầu.

“A…” Trần Lạc mới vừa nghe xong cái loại tin tức này, bất ngờ không kịp đề phòng liền cùng người muốn phản bội bọn họ nhìn nhau, trong phút chốc có chút không biết nói cái gì, “Cái kia, ta vừa tới …”

“Ngươi nghe được sao.” Trì Thiên Trạch thực bình tĩnh, không giống như bộ dáng âm mưu bại lộ, một đôi mắt hoa đào khó được không có tỏa sáng, màu trà trong mắt tựa hồ lắng đọng lại tạo trở nên thâm trầm, “Ta muốn cùng ngươi cùng Lăng huynh bàn chuyện.”

“Lúc nào?” Trần Lạc nhìn thấu Trì Thiên Trạch cũng không có ý tứ phản bội bọn họ, những ý tưởng lo lắng cũng lắng đọng lại.

“Hôm nay.” Trì Thiên Trạch đáp.

Trần Lạc gật đầu, tỏ vẻ chính mình đáp ứng chuyện này, liền nói: “Ta đi thông tri a Lăng.”

Sau đó, trước mặt Trì Thiên Trạch, lấy ra ngọc bội đưa tin, truyền tin tức cho Trần Lăng, một khắc liền đã có câu trả lời thuyết phục.

“Hắn liền đến.” Trần Lạc đáp, “Ngươi hẳn là nên tìm cái địa phương thích hợp hơn…”

Trì Thiên Trạch gật đầu, mang theo Trần Lạc hướng đến trong một góc càng yên lặng hơn.

Trần Lạc không hỏi vì cái gì, ở trong lòng cậu, Trì Thiên Trạch sớm đã không phải nam xứng nửa chính nửa tà trong nguyên tác, mà là bằng hữu đầu tiên của Trần Lạc cùng Trần Lăng. Sau đây vô luận thân phận có biến hóa như thế nào, hắn vẫn là bằng hữu đầu tiên của bọn họ.

Cho nên không có gì lo lắng . Trần Lạc nói với mình. Sợ hãi đối với nội dung vở kịch, từ sau lúc biết được thân phận Trần Lăng cũng đã tiêu tán . Nhân vật chính mới là người có quan hệ sống còn với cậu, mà Trì Thiên Trạch hay là Vệ Dật Trần, vốn là cùng cậu không có quan hệ gì.

Tâm Trần Lạc thực nhỏ, nhưng cũng không nhỏ, cậu biết năng lực của mình hữu hạn, rồi lại thủy chung có một đường lương tri. Cậu sẽ cố gắng trợ giúp những người chịu khổ ở trước mặt mình, tựa như lúc trước đem Trần Lăng nhặt về nhà, sẽ xem sự kiện càng nhiều bi ai hoặc bất đắc dĩ hoặc tuyệt vọng trên đời như không có gì. Trong lòng vĩnh viễn có một điểm mấu chốt, biết mình phải làm như thế nào, lại không keo kiệt giúp một tay với người gặp được trên đường đi tới, đây là cách sinh tồn của Trần Lạc.

Sẽ đối địch nhân không chút do dự huy kiếm, sẽ đối người chịu khổ trợ giúp không cầu hồi báo , lại có lý do gì không tin tưởng một bằng hữu đã nhận thức lâu rồi, mà cảnh giác với nhân vật không thể biết trong nội dung vở kịch.

Có lẽ là bởi vì tính cách có ôn nhu mà lại phá lệ lãnh khốc này, mới khiến cho Trần Lạc cùng Trần Lăng hài hòa dung nhập như thế.

Trì Thiên Trạch tìm được một khối đất trống không có cây cối, đem cây quạt không bao giờ rời tay vứt trên mặt đất, mặt quạt nhanh chóng mở rộng, thực mau đem này khối đất trống bao trùm tầng tầng. Trần Lạc đứng ở bên ngoài nhìn hướng nơi này, lại chỉ có một mảnh cây cối,  đất trống kia giống như biến mất tại kẽ hở trong rừng cây.

“Vào đi thôi.” Trì Thiên Trạch đối Trần Lạc cười nói, “Đây là không gian tức thời, ở bên trong không cần lo lắng bị người phát giác.”

Trần Lạc gật đầu, nhìn Trì Thiên Trạch đi về phía trước một bước, lặng yên không một tiếng động biến mất ở trước mặt của cậu, trước liền báo cho Trần Lăng vị trí chính mình giờ phút này, đi theo vào.

“Ta có thể biết, người cùng ngươi trò chuyện kia là ai chăng.” Trần Lạc tiến vào không gian tức thời, bên trong lại xuất hiện tại một cái tiểu đình tinh xảo, bốn phía có hoa sen cẩm lý vờn quanh, trên bàn đá để mấy đĩa điểm tâm, Trì Thiên Trạch an vị trước bàn nhìn cậu.

Nghe xong những lời này, Trì Thiên Trạch chọn mày, đáp: “Đó là một người không tiện lộ ra .”

Trần Lạc gật gật đầu, cũng không truy vấn. Trên thực tế cậu vẫn luôn tò mò, Trì Thiên Trạch đến tột cùng là vì cái gì sẽ hoài nghi đến trên người Huyền Vân, từ bản thân cậu tiếp xúc hay là từ danh tiếng của Huyền Vân tại Tu Chân giới, đây đều là một người chính trực và chính nghĩa , tuy có chút lạnh lùng, nhưng cũng không phải không thông tình đạt lý. Hiện giờ xem ra, trừ bỏ boss chân chính phía sau màn, còn có người khác đối hắn chỉ dẫn, lúc này mới có thể làm cho Trì Thiên Trạch nhận định cừu nhân của chính mình là Huyền Vân.

Ngây người không bao lâu, Trì Thiên Trạch bỗng ngẩng đầu, Trần Lạc hình như có cảm giác quay đầu, chỉ thấy Trần Lăng đi vào cái không gian này. Thần sắc của hắn tuy rằng trước sau như một lạnh nhạt, Trần Lạc lại nhạy cảm nhận ra một tia kinh ngạc, chẳng lẽ cái không gian tức thời này của Trì Thiên Trạch cả hắn đều chưa thấy qua?

“Lăng huynh, Lạc huynh, bỉ nhân (xưng hô thôi không cần để ý) Vệ Dật Trần trước muốn thỉnh cầu hai vị tha thứ.” Thắt lưng Trì Thiên Trạch bỗng cong xuống thật sâu.

“Làm cái gì vậy! Mau đứng lên!” Trần Lạc cũng không nghĩ tới hắn sẽ làm ra tư thái này, vội đứng dậy dìu hắn, nhưng Trì Thiên Trạch lại không chút sứt mẻ.

“Trì huynh vẫn là nói ngươi làm chuyện gì trước, chúng ta lại suy xét có thể tha thứ ngươi hay không.” Trần Lăng nhìn ra Trì Thiên Trạch cũng không nhớ tới Trần Lạc, liền đem Trần Lạc kéo đến trong ngực, tùy ý Trì Thiên Trạch cúc cung, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Ai! A lăng!” Trần Lạc trách cứ kêu Trần Lăng một tiếng, sau đó muốn tránh thoát ra.

Nhưng thân thể Trì Thiên Trạch lại đứng thẳng, cười khổ nói: “Đây là ta phải nói.”

Đương sự đều nói như vậy Trần Lạc kháng nghị lại có vẻ có chút dư thừa, ba người ngồi xuống trong tiểu đình, Trì Thiên Trạch hít một hơi thật sâu, chuyển hướng Trần Lạc.

“Ta vẫn chưa từng nói với các ngươi tên của ta, hôm nay ta muốn giới thiệu lần nữa.” Hắn gợi lên một mạt tươi cười, trong mắt tràn đầy tự hào đối tên cùng với gia tộc của mình, “Ta kêu Vệ Dật Trần, gia chủ Vệ gia.”

Vệ gia, một trong những gia tộc bậc trung ở  đại lục, đáng khen duy nhất chính là lịch sử của bọn họ. Mà trong lịch sử dài lâu, bọn họ chiếm được một quyển bí tịch thần kỳ, bản bí tịch này có thể làm bất luận một tu sĩ nào điên cuồng, có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề trong tu hành, vô luận bị thương thần thức hay là kinh mạch, vô luận thương thế bao nhiêu nghiêm trọng, vô luận tu vi địch nhân cao thâm, chỉ cần tu luyện bản bí tịch này, có thể giải quyết toàn bộ.

Đây là đồ vật mỗi một tu sĩ đều tha thiết ước mơ, cơ hồ là sinh mệnh thứ hai của tu sĩ, cũng đưa tới cho người có được nó tai ương ngập đầu. Mà đối với Vệ gia, bản bí tịch này đích xác chính là tai ương ngập đầu, có một chân nhân biết được nơi của bí tịch, lại không muốn lộ ra thân phận của mình miễn cho bại lộ nhược điểm bị cừu gia truy sát tới cửa, liền trực tiếp diệt môn Vệ gia, cướp đi bí tịch. 

Nhưng bí tịch chia làm quyển thượng và hạ, chỉ có quyển thượng cũng không thể giải quyết vấn đề của chân nhân đó, chân nhân liền bắt đầu tìm kiếm quyển hạ của bí tịch.

Một bản khác, giấu ở trong tay một trong thập đại gia tộc Quân gia.

Thế lực Quân gia cùng Vệ gia không thể cùng so sánh, bởi vậy bị vô chân nhân hãm hại là ma tu, toàn bộ đại lục đều bắt đầu đuổi giết người Quân gia, chân nhân thì thuận lợi đem hai bản bí tịch thu vào ngực.

Nhưng Vệ Dật Trần khi đó đúng là thiếu niên phản nghịch, hắn sớm vi chống cự quản giáo của phụ thân mà rời nhà trốn đi, làm lão phụ giận đến xoá tên hắn trong gia phả. Thẳng đến biết được Vệ gia bị giết môn, Vệ Dật Trần mới vội vàng trở về, khi đó Vệ gia trừ bỏ một mảnh phế tích, liền chỉ còn lão quản gia lúc ấy rời đi Vệ gia đi tông môn thăm thân nhân .

Vệ Dật Trần phát thệ muốn báo thù vì gia tộc, hắn du lịch chung quanh, chiếm được một quyển kỳ thư, bản kỳ thư này làm tu vi hắn tiến nhanh, thẳng tới nhận thức một quý nhân. Tại dưới sự trợ giúp của quý nhân, hắn dần dần điều tra ra cừu nhân của chính mình, liền tính toán mượn dùng lực lượng Lăng Thiên Kiếm phái đả kích Thanh Miểu tông. Lúc này hắn gặp Trần Lăng, khối ngọc bội kia Trần Lăng tùy thân mang theo hắn liếc mắt một cái liền nhận ra , đồ vật chỉ có đệ tử dòng chính Quân gia có được.

“Cũng là bắt đầu từ cái thời điểm kia, ta liền tìm tới Lăng huynh.” Trì Thiên Trạch đáp, nói xong hắn một tay chống cái trán, cúi đầu không biết biểu tình gì, “Ta thấy Lăng huynh tuổi còn nhỏ, liền muốn kích khởi hỏa khí của hắn , để hắn đi xung phong, nhưng không nghĩ tới…”

“Ta không thể tha thứ cho ngươi.” Trần Lạc bỗng nhiên nói.

Trì Thiên Trạch còn không có phản ứng, Trần Lăng kinh ngạc nhìn lại đây, hắn là rõ ràng nhất tính tình Trần Lạc, với người thân cậu luôn luôn bao dung , thái độ lúc này như thế nào lại khác thường.

Mà Trần Lạc không để ý tới Trần Lăng, chính là nhìn chằm chằm Trì Thiên Trạch, thanh âm lạnh như băng như là đối mặt với địch nhân: “Ta đã từng nói qua, không cho phép bất cứ người nào đánh chủ ý lên  a Lăng, này ‘Bất luận một người nào’ cũng không được phép.”

“Phải không.” Trì Thiên Trạch cố gắng kéo khóe miệng, thần thái tinh thần luôn luôn sáng láng trên mặt hắn chậm rãi suy sụp xuống, lại vẫn cứ kiên định nói, “Ta nguyện ý phụ trách vi hành vi của ta .”

“Kia sau này xin mời ngươi trở thành bảo tiêu của a Lăng đi!”

“A?”

“Bởi vì ngươi đối a Lăng làm sự tình không tốt, cho nên lần này liền để ngươi bảo hộ a Lăng, nếu là hắn gặp lại loại sự tình bị bằng hữu của mình lừa gạt này, ta liền tới tìm ngươi!”

“Được!”

Trì Thiên Trạch nở nụ cười.

“Còn có một việc.” Trần Lạc nghiêm túc nhìn Trì Thiên Trạch, “Không cần hoài nghi sư tôn ta , hắn không phải là hung thủ thật.”

“Ta biết .” Trì Thiên Trạch nghiêm túc trả lời, phi thường nể tình.

“Ai!” Trần Lạc nhíu mày, “Ngươi vẫn là không tin, nhưng là sư tôn thật sự sẽ không làm ra loại sự tình diệt tộc của người khác để chữa trị thương thế của chính mình này ! Ta không quản ngươi bởi vì sao mà hoài nghi đến trên người sư tôn, cũng không có cách nào cho ngươi chứng cớ, nhưng còn thỉnh ngươi tin tưởng ta!”

Trì Thiên Trạch không trả lời, nhưng Trần Lăng đem tay đặt ở trên vai Trần Lạc, đáp: “Ta biết .”

“Được rồi đi, ta cũng hiểu !” Trì Thiên Trạch thấy minh hữu không chút nào do dự duy tr đệ đệì nhà hắn, chỉ phải giơ lên hai tay đầu hàng.
Bình Luận (0)
Comment