Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 98

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói thật thì Tạ Dư An tuy rằng đã sớm lên kế hoạch cho việc tham gia vòng tuyển chọn của 《 Kinh Uyên Lục 》, thế nhưng đối với việc có thể thông qua được hay không thì Tạ Dư An không có bao nhiêu tự tin.

Bởi vì danh tiếng của Ngỗi Chính Côn quá lớn.

Không ngoa chút nào khi nói trong giới giải trí không có ai là không muốn diễn phim của Ngỗi Chính Côn, quan trọng nhất là ông ta có khả năng nâng đỡ diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì trong giới, tự bản thân ông ta đã nổi danh cho nên không cần cái gì mà ảnh đế ảnh hậu hay là ngôi sao lưu lượng các kiểu để mang đến sự bùng nổ cho phim, điều này dẫn đến việc người đến tham gia vòng tuyển chọn của 《 Kinh Uyên Lục 》 tăng lên chóng mặt.

Tạ Dư An vẫn luôn cho rằng người có kĩ năng diễn xuất cao hơn cậu nhiều không đếm xuể, dù cho cậu có thiên phú trong lĩnh vực này nhưng bởi vì cậu không phải được đào tạo chính quy, cho nên hiện tại ngoài việc đi học trên trường thì cậu còn đến học viện điện ảnh để học thêm về diễn xuất.

Thế nhưng bây giờ nghe Thẩm Trọng Thành phân tích như vậy thì Tạ Dư An bỗng ngẩn ra vài giây, cậu nhớ lại những bình luận của người trong nghề về Ngỗi Chính Côn thì cảm thấy ông ta đúng là có khả năng làm như vậy thật.

Ngỗi Chính Côn chỉ cần nói Ngũ hoàng tử Tế Phong phải là một "gay" đóng thì đối với Tạ Dư An mà nói, cơ hội thông qua cuộc tuyển chọn lần này là vô cùng lớn.

Nói cho cùng thì nghệ sĩ đồng tính trong giới giải trí không phải là ít, thế nhưng có gan thừa nhận tính hướng thì lại không có được mấy người, bởi vì nếu làm như vậy thì gần như là phá hủy đi sự nghiệp của bản thân, trừ khi người nọ là thiên tài diễn xuất hoặc là có người chống lưng đủ mạnh, ví dụ đơn giản nhất chính là Kỳ Hiên.

Gã đã là ảnh đế, thế nhưng chuyện cặp bồ với Kha Tài Cảnh vẫn còn phải che che giấu giấu, còn giống như Tạ Dư An thì thuận lợi come out rồi trở mình trong giới giải trí đấy, thế nhưng cũng chỉ là một cái tát không tạo ra âm thanh. Dưới tình huống như vậy mà đi tham gia tuyển vai Ngũ hoàng tử của 《 Kinh Uyên Lục 》 chả phải là đang công khai tính hướng của mình với mọi người sao?

Thế nhưng ngay cả Tạ Dư An ăn cơm trong khoảng thời gian dài như vậy trong giới giải trí cũng không nghĩ tới, thì làm thế nào mà Thẩm Trọng Thành lại bắt sóng nhanh như vậy? Tạ Dư An nhịn không được mà hỏi anh: "Trọng Thành, sao anh hiểu rõ đạo diễn Ngỗi vậy?"

"Chuyện này cần phải hỏi sao?" Thẩm Trọng Thành dựa vào người Tạ Dư An nhưng vẫn nhìn màn hình điện thoại của mình mà không có nhìn cậu, anh thong thả trả lời, "Bởi vì ông xã biết em rất quan tâm đến một người ông khác, cho nên anh cũng phải để ý nhiều một chút không phải sao?"

Thật ra thì Thẩm Trọng Thành không chỉ chú ý mỗi Ngỗi Chính Côn mà còn chú ý đến tất cả những đạo diễn nổi tiếng ở Trung Quốc, anh thường xuyên để ý đến mọi tin tức mới của bọn họ, mục đích của việc này tất nhiên là để lót đường cho Tạ Dư An____ đương nhiên là không phải mỗi một bộ phim nào anh cũng dùng thủ đoạn để cho Tạ Dư An lên làm nam chính, anh chỉ là xây cho Tạ Dư An một cây cầu, nhưng có thể đi qua được hay không thì hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của Tạ Dư An, Thẩm Trọng Thành cảm thấy làm như vậy cũng không có gì to tát cả.

Đời trước có Bá Nhạc, sau đó mới có thiên lý mã, thiên lý mã thường có nhưng Bá Nhạc lại không thường có.

(*Bá Nhạc là người có khả năng nhìn ra được ngựa quý í, thiên lý mã là ngựa tốt có thể ngày chạy nghìn dặm, thiên lý mã bây giờ thường được ví với những người trẻ tuổi tài năng.)

Không thể nghi ngờ về sự cố gắng của Tạ Dư An, vì thế nên anh chỉ cần phụ một tay giúp đỡ Tạ Dư An che đi rặng mây đen là đủ rồi.

Tạ Dư An nghe Thẩm Trọng Thành trả lời như vậy thì ngước mắt nhìn một bên gò má anh, yếu hầu lên xuống hai cái, giọng nói có chút khàn: "Mỗi ngày anh đều làm nhiều chuyện như vậy thì làm sao có thời gian nghỉ ngơi?"

Thẩm Trọng Thành vẫn không nhìn về phía cậu, chỉ giơ tay lên sờ tóc cậu rồi nói: "Không cần nghỉ ngơi, anh đâu có làm việc mỗi ngày đâu."

Tạ Dư An vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao: "Thế tiền của anh từ đâu tới hả?"

"Anh có thể biến ra tiền đó." Thẩm Trọng Thành bắt đầu nói xàm không chớp mắt, "Chỉ cần mở máy tính lên, lấy tài liệu để cạnh con chuột, sau đó nằm xuống bắt đầu làm phép, lúc tỉnh dậy thì đã biến ra rồi, đây là khả năng đặc biệt được tổ tiên truyền lại của nhà họ Thẩm bọn anh."

Tạ Dư An hỏi anh: "Anh có dám lặp lại hết mấy câu vừa rồi trước mặt fans không?"

Thẩm Trọng Thành cầm điện thoại ném lên tủ đầu giường, sau đó lôi kéo Tạ Dư An nằm xuống, nói bằng giọng chắc nịch: "Dám chứ, sao anh lại không dám."

Tạ Dư An dựa vào vai anh rồi nói: "Được, vậy anh làm phép cho em xem một chút đi."

"Không được." Thẩm Trọng Thành nói, "Không thể làm phép ở khoảng cách xa được."

Tạ Dư An cũng nhướn mày, dùng cùi chỏ huých Thẩm Trọng Thành: "Hai chúng ta đã dựa sát nhau đến vậy rồi mà vẫn còn là khoảng cách xa sao?"

"Đương nhiên rồi." Thẩm Trọng Thành men theo cổ tay của Tạ Dư An rồi chậm rãi vén tay áo ngủ của cậu lên, "Chúng ta còn có thể dựa vào nhau gần hơn nữa cơ, như vậy anh mới có thể làm phép được."

Tạ Dư An: "...."

Tạ Dư An mắng anh: "Ghê vậy luôn hả? Có muốn em đãi mấy bàn ở cửa thôn cho không? Để anh mặc sức mà nói bậy, muốn làm thì cứ việc nói thẳng đi."

Thẩm Trọng Thành cười càng thêm sâu, vẫn cố tình nói tiếp: "Là thật mà, anh đẹp trai như thế này thì sẽ không lừa em đâu, không tin em cứ thử xem."

"Anh_____" Tạ Dư An nghe anh phun ra câu bậy bạ thì nghẹn cả họng, cậu hỏi lại anh, "Anh nghĩ em bây giờ mới chỉ ba tuổi thôi sao?"

"Đúng vậy, Tạ ba tuổi, Tạ bé con." Thẩm Trọng Thành cúi người hôn lên môi Tạ Dư An, anh cắn lấy đôi môi mềm mại của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve rồi khẽ nói, "Cục cưng, muốn cùng anh giai này thử một chút không?"

Tạ Dư An phối hợp với động tác của anh, chó chút thở gấp mà nói: "Vậy, vậy nếu ngày mai em tỉnh lại... không thấy được cảnh anh biến ra tiền thì sao?"

Thẩm Trọng Thành không trả lời Tạ Dư An, hoặc có thể là anh đã trả lời, thế nhưng Tạ Dư An đã bị anh kéo vào bể dục cho nên không hề nghe thấy.

Thẩm Trọng Thành vừa hôn vừa thò tay cởi bỏ nút áo ngủ của Tạ Dư An, lúc lột được quần cậu ra thì anh nhướn thẳng người kéo tủ đầu giường lấy ra gel bôi trơn và bao cao su.

"Ưm...." Tạ Dư An khép hờ mắt, cơ thể bị lột sạch không ngừng cọ sát vào người Thẩm Trọng Thành.

"Đừng lộn xộn, phải mở rộng trước đã." Thẩm Trọng Thành vỗ vỗ mông Tạ Dư An để cậu xoay người lại, tiếp đó bóp ra một ít gel vào lòng bàn tay rồi bắt đầu mở rộng lỗ sau cho Tạ Dư An.

Chất lỏng trơn mượt lành lạnh được đầu ngón tay Thẩm Trọng Thành cẩn thận xoa đều khắp ngõ ngách, lúc anh đang đưa ba ngón tay vào thử độ co dãn thì Tạ Dư An đã nhịn không được mà hơi nhún người đưa đẩy theo nhịp.

"Sao em còn gấp hơn anh luôn vậy." Thẩm Trọng Thành thấy thế thì bật cười thành tiếng, cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, anh lột bao cao su tròng vào dương v*t mình rồi bóp thêm chút gel xoa đều lên rồi đỡ lấy mông Tạ Dư An đâm vào.

"Ha..." Lúc dương v*t Thẩm Trọng Thành đâm vào lỗ nhỏ của Tạ Dư An thì cả hai đều thở ra ra một hơi thỏa mãn.

Thẩm Trọng Thành ban đầu cố nhích từng chút một thật chậm rãi, dần về sau thì đẩy mạnh tốc độ, lỗ nhỏ của Tạ Dư An mút chặt lấy dương v*t Thẩm Trọng Thành, mồ hôi cả hai bắt đầu thấm ra dính nhớp khiến làn da càng thêm bóng mượt.

"Trọng Thành.... sướng quá....." Tạ Dư An há miệng thở dốc, một tay chống xuống nệm, một tay cầm lấy dương v*t của mình tự vuốt đến căng trướng.

Thẩm Trọng Thành hừng hực thúc thêm vài lần rồi kéo lấy tay Tạ Dư An bắt cậu xoay mặt lại với anh trong khi dương v*t vẫn còn cắm trong lỗ nhỏ, anh nắm lấy hai bắp chân cậu đẩy vai mình rồi tiếp tục dập như vũ bão. "Sướng sao, anh cho em sướng đến muốn tè ra luôn."

"Không được...a...aa" Tạ Dư An tưởng anh nói thật nên có chút hoảng hốt, cậu không còn nhỏ nữa, không muốn tè ra giường đâu.

"Còn bảo không phải ba tuổi." Thẩm Trọng Thành bật cười cúi xuống hôn lấy đôi môi đang mở ra của cậu, đầu lưỡi thuận lợi chen vào mút mát bên trong.

Ở độ tuổi trẻ trung sung sức như hai người thì cảm giác đói khát càng làm tăng thêm sức lực để làm tình cùng nhau. Hai người ra sức quấn lấy nhau, cố ý để lại dấu ấn riêng của bản thân ở nơi người ngoài không thể thấy.

Mãi cho đến khi Tạ Dư An nằm xụi lơ không nhúc nhích nổi thì Thẩm Trọng Thành mới cúi người khẽ nói bên tai cậu, "Anh bắt đầu làm phép đây."

Mặc dù Tạ Dư An đã không còn sức lực nhưng đầu óc vẫn xem như còn hoạt động tốt, cậu nghe anh nói thế thì ánh mắt bỗng nhiên không còn rời rạc nữa. Thế nhưng cậu còn chưa kịp bày ra vẻ mặt em đang nhìn đây thì lại nghe thấy Thẩm Trọng Thành tiếp tục nói khẽ bên tai.

"Anh yêu em, An An của anh." Thẩm Trọng Thành nghiêm túc nói ra câu này rồi hôn lấy đôi môi Tạ Dư An, "Anh yêu em, bé con của anh." Thẩm Trọng Thành vừa hôn vừa thầm thì bên tai cậu câu này khoảng mười lần.

Trước khi Tạ Dư An rơi vào tình trạng hôn mê thì đầu cậu vẫn luôn xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi: Thật sự làm phép như vậy sao?

Bởi vì khoảng thời gian này Tạ Dư An phải chuẩn bị ôn tập cho cuộc thi nên bọn họ đã lâu rồi không có làm, sự nhẫn nhịn ngày trước của Thẩm Trọng Thành đêm nay đều đã được ăn no hết một lượt, Tạ Dư An bị chơi suốt đêm khiến hai chân mỏi nhừ đến suýt chút nữa đi không nổi vào hôm sau. Lúc Tạ Dư An tỉnh dậy thì việc đầu tiên cậu làm là lật hết gối đầu cho đến chăn nệm, sau đó còn xem số dư của thẻ ngân hàng, ngoại trừ tiền lãi tăng cố định thì không tăng thêm được đồng bạc nào, đúng lúc Thẩm Trọng Thành còn đang ở phòng bếp dưới lầu làm đồ ăn sáng cho nên Tạ Dư An lập tức muốn đi hỏi tội anh.

Cơ mà do chân mỏi quá đi không nổi nên Tạ Dư An không có đi xuống lầu mà lấy điện thoại gọi video cho Thẩm Trọng Thành, anh vừa nhận cuộc gọi thì liền cười cậu: "Cục cưng à, chúng ta đều đang ở nhà mà, sao em còn muốn gọi video cho anh?"

"Ờ, tóm lại là phải gọi video." Tạ Dư An không có nói lại mà trực tiếp hỏi, "Anh lừa em, anh không có biến ra được tiền."

Thẩm Trọng Thành gật đầu nói: "Đúng vậy, không biến ra thật."

Tạ Dư An vốn cho rằng Thẩm Trọng Thành sẽ bịa ra một số lí do nào đó, chẳng hạn như là tiền trong thẻ ngân hàng có nhiều hơn thật___thà có còn hơn là không, dù sao thì cũng đều là tiền cả, nói thế rồi cho qua là xong. Thế nhưng cậu thay anh tưởng tượng ra đủ lí do như vậy mà không ngờ rằng Thẩm Trọng Thành thế mà lại thừa nhận sảng khoái đến thế.

Thẩm Trọng Thành sau khi thấy Tạ Dư An mở to hai mắt bày ra bộ dạng khó có thể tin được thì tiếp tục nói: "Là vì làm chưa đủ ấy, cái loại chuyện trái tự nhiên như vầy làm sao có thể dễ dàng thành công như vậy chứ?"

Tạ Dư An: "....."

"Cục cưng, để anh bê bữa sáng lên cho em nha." Đã thế rồi mà Thẩm Trọng Thành vẫn còn rất "tâm lí" khiến Tạ Dư An không thể tìm ra được lí do gì để nói anh nữa.

Cho nên Tạ Dư An chỉ có thể vào wechat mắng anh, cậu đăng một tin vào vòng bạn bè là____ 【Có người nói là anh ta có thể biến ra được tiền, đúng là càng ngày càng quá lố mà:) 】

Tiền Xán mê tín là người đầu tiên bay vào bình luận.

[Tiền Xán]: Đậu má! Là ai vậy? Chân ơi, cậu có thể hỏi anh ta xem có thể dạy tôi chút không?

Tiền Xán nói như thế khiến Tạ Dư An vô cùng nghi ngờ rằng tuổi thật của Tiền Xán có phải mới ba thôi hay không.

[Thẩm Trọng Thành]: Tối nay tiếp tục biến ra cho em.

[Thẩm Tiêu Hồng]: Hai người đừng có khoe tình cảm nữa được không?

[Nghiêm Lâm]: Người ta có người yêu còn mày thì không có, đúng là chó con lang thang mà.

[Tiền Trấn Xuyên]: Ôi đm! Thẩm Trọng Thành dạy cậu thật sao? Không phải ổng nói đó là phương pháp bí mật không thể truyền ra ngoài của người nhà họ Thẩm sao? Tôi cũng muốn học!

[Quách Thanh Tâm]: Rốt cuộc tôi cũng hiểu được tại sao tôi không giàu bằng anh Thẩm.

Sau khi Tạ Dư An xem hết một lượt thì lại thấy vẫn có người tin rằng Thẩm Trọng Thành có thể biến được ra tiền, giọng điệu của Quách Thanh Tâm rõ ràng là nói giỡn nên là không tính đi, thế nhưng Tiền Trấn Xuyên thế mà lại tin thật, điều này khiến Tạ Dư An cũng bắt đầu nghi ngờ rằng chuyện này có phải là thật hay không.

Cơ mà về sau cậu liên tục "làm phép" với Thẩm Trọng Thành mỗi tối mà cũng không thấy biến ra được đồng bạc nào tới tay cả, cuối cùng thì cậu quyết định đem chuyện này vứt ra sau đầu, sau đó tự cảm thấy xấu hổ với chỉ số thông minh của bản thân.

Sau khi làm ổ ở nhà đọc tác phẩm gốc 《 Kinh Uyên Lục 》 vài lần thì rốt cuộc đã đến ngày phải cùng Thẩm Trọng Thành về nhà họ Thẩm tham gia tiệc khánh thành.

Bình thường Thẩm Trọng Thành đều mặc đồ vest để đi làm, thỉnh thoảng cũng có thay đổi thành bộ Tôn Trung Sơn, thế nhưng hôm về dự tiệc khánh thành thì Thẩm Trọng Thành lại muốn cả hai cùng mặc một bộ áo dài nam màu xanh lam đậm.

e320daeb4887a80140ad8a2cd3fc85cf.jpg

(*áo dài nam)

Tạ Dư An chưa từng vào bên trong nhà họ Thẩm, chỉ mới ở xa xa nhìn hôm đi cùng với Thẩm Trọng Thành tới đón ba mẹ anh đến nhà họ Tạ mà thôi, cơ mà dù chưa đi vào thì Tạ Dư An vẫn có thể cảm nhận được nơi này có bầu không khí rất cổ xưa, cộng với những lời mà trước đây Thẩm Trọng Thành đã từng kể với cậu thì Tạ Dư An đại khái đã đoán ra người nhà họ Thẩm tương đối cổ hủ, vì thế nên việc Thẩm Trọng Thành bảo cậu mặc áo dài nam cậu cũng không có dị nghị gì.

Nói đúng hơn là bây giờ cậu hồi hộp đến nỗi không nói được gì.

Thẩm Trọng Thành mở miệng hỏi cậu khi đang ở trong xe: "Cục cưng ơi, em hồi hộp lắm sao?

"Đúng là có một chút." Tạ Dư An cứng như khúc gỗ mà gật đầu.

Chuyện lớn như lễ khánh thành lần này hầu như người nhà họ Thẩm ai cũng đều sẽ đến____người mà cậu gặp không phải chỉ có mỗi ba mẹ của Thẩm Trọng Thành mà còn phải gặp hết mỗi một người có quan hệ huyết thống với anh, với cả Thẩm Trọng Thành không có kể về chuyện của những người họ Thẩm khác, chỉ nói là nhà họ Thẩm có tổng cộng bảy nhánh, trừ điều này ra thì không còn gì nữa cả, cho nên Tạ Dư An hiện tại hoàn toàn bị đặt vào hoàn cảnh xa lạ cho nên vô cùng lúng túng.

Cậu hơi nhíu mày rồi hỏi Thẩm Trọng Thành: "Ngoại trừ quà của dì với chú ra thì chúng ta chỉ mang theo có sáu phần quà để biếu có đủ hay không anh?"

"Đủ rồi mà, bọn họ cũng không thiếu tiền, muốn gì thì có thể tự mua, em không cần lo lắng quá đâu cục cưng." Thẩm Trọng Thành nói xong câu này thì dừng lại, anh suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp, "À, còn Thẩm Bảy nghèo rách mồng tơi nữa chứ, có thể nó sẽ mua không nổi đồ mà nó muốn."

Tạ Dư An: "Thẩm Bảy?"

Thẩm Trọng Thành nhắc cho Tạ Dư An nhớ: "Là Thẩm Thu Kích, cái người vẽ bùa í."

Trước đây Tạ Dư An rất tò mò về người này, bây giờ nghe Thẩm Trọng Thành nói như vậy thì Tạ Dư An lại càng muốn được gặp anh ta một lần, đặc biệt là khi Thẩm Trọng Thành còn nhấn mạnh là anh ta vô cùng nghèo, dù sao thì Tạ Dư An cũng không tin là người nhà họ Thẩm còn có người nghèo.

"À còn chuyện này nữa, lần này về tên em cũng sẽ được ghi vào gia phả, cho nên hiện tại em cũng có thể đổi giọng gọi ba mẹ anh là ba mẹ được rồi." Thẩm Trọng Thành nghiêng người hôn lên khóe miệng Tạ Dư An một cái, "Đến nơi rồi, xuống xe thôi."
Bình Luận (0)
Comment