Dịch: Thanh Hoan
Buổi tối, Cao Hiển mời cả đoàn Thịnh Gia Ngạn đi tiền sảnh ăn cơm, nhưng Thịnh Gia Ngạn với Mạnh Thê Thê có thân phận đặc thù, không thể lộ ra diện mạo thật trước mặt người khác liền từ chối. Một nhà ba người của Lâm Cao Sơn rất vui vẻ đi dự tiệc. Mạnh Thê Thê tản bộ một vòng trong tiểu viện, sau đó thừa dịp Thịnh Gia Ngạn bàn chuyện với Hướng Đỉnh Thần thì chạy ra Tây Uyển.
Cao phủ hiển nhiên rất rộng lớn, Mạnh Thê Thê dựa theo trí nhớ lần theo phương hướng mà tì nữ kia bị kéo đi, xuyên qua cửa thùy hoa, trước mắt là một mảnh hoa đỏ liễu xanh, khắp nơi trong vườn hoa đều có thể thấy được kì hoa dị thảo, gió đêm đưa đẩy, côn trùng kêu râm ran.
Có lẽ tất cả thị nữ đều đã đến tiền sảnh phục vụ tiệc chiêu đãi của Cao Hiển nên giờ phút này trong vườn hoa nàng không thấy một ai đi qua.
Mạnh Thê Thê rất nhanh đã chuyển sang nhắm mắt đi loạn, bởi vì nàng muốn xem tỳ nữ kia có thể bị nhốt ở chỗ nào, kết quả đi một hồi liền lạc đường.
Lúc đến chỗ một hòn non bộ, Mạnh Thê Thê đột nhiên nghe được tiếng động xột xoạt kì quái.
Nàng vội vàng trốn đến sau một bụi cây cành lá um tùm, cố gắng dỏng tai lên nghe động tĩnh phía sau hòn non bộ.
Giữa sắc trời tối đen, Mạnh Thê Thê phảng phất nghe thấy tiếng váy bị xé ra.
Tiếng thở dốc đứt quãng bị gắng sức kiềm chế cứ thế truyền vào trong tai Mạnh Thê Thê: “Đừng, đừng mà…”
Mạnh Thê Thê câm nín luôn rồi…
Chắc không phải…
Nàng gặp phải cảnh người ta yêu đương vụng trộm đấy chứ?
Một giọng nam cười nói: “Đừng? Hôm nay em quyến rũ ta như nào, ta vẫn nhớ kỹ đó.”
Sau đó là tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, Mạnh Thê Thê không thấy rõ chi tiết, lại cảm thấy mặt nóng bỏng lên.
Mạnh Thê Thê không dám nhúc nhích lấy một bước, sợ mình sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, giẫm lên một cái cành khô hoặc lá rụng nào đó, kinh động hai người ở sau hòn non bộ. Nàng chỉ có thể đứng yên bất động, bị buộc phải nghe hết một trận Xuân Cung Đồ sống sờ sờ này.
Không biết đã bao lâu, chân Mạnh Thê Thê đã run lên, trên đỉnh đầu cũng có vài mảnh lá xanh rơi xuống, thì rốt cục nữ tử phía sau hòn non bộ cũng phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, sau đó, cả hai người lặng yên một lúc, tiếp theo là tiếng mặc quần áo sột soạt.
Mạnh Thê Thê thầm thở phào một hơi.
Cuối cùng nàng cũng đã có thể rời đi rồi.
Ai ngờ hai người kia còn tiếp tục buôn dưa lê giết thời gian, thật không coi ai ra gì!
Giọng nói ra vẻ nhu tình như nước của nam tử làm Mạnh Thê Thê nổi lên một tầng da gà: “Tiểu Nguyễn, tên như người, thật mềm…”
Nữ tử nhỏ giọng cười yêu kiều: “Công tử chỉ trêu ghẹo nô tỳ là giỏi thôi.”
Dứt lời, nàng ta lại lo lắng: “Nếu tiểu thư biết hai ta như thế, chắc chắn sẽ lột da nô tỳ, nô tỳ phản bội tiểu thư rồi, cũng không còn mặt mũi sống nữa.”
Nam tử vội vàng trấn an: “Đừng lo lắng, ta hứa với em, đợi đến khi ta cưới Cao Lan vào cửa rồi, em cũng sẽ được nâng lên làm di nương. Đến lúc đó em không phải làm nô tỳ nữa, Cao Lan cũng phải kêu em một tiếng muội muội.”
Nữ tử tất nhiên vui sướng, nhưng vẫn rất là chần chờ: “Thật vậy ạ? Tiểu thư… nàng ấy sẽ đồng ý sao?”
Nhớ tới tính cách bất đồng khi ở trước mặt và sau lưng người khác, nàng ta rùng mình một cái.
Nam tử đưa tay ôm lấy nàng ta chặt hơn: “Tất nhiên là thế rồi, đến lúc đó nàng ta đã gả cho ta rồi, ai cho phép nàng ta nói không chứ?”
Nữ tử đến lúc này mới yên lòng lại, hai người lại hí hoáy với nhau một trận rồi mới bắt đầu lưu luyến không rời mà chia ra, một người rẽ về bên trái, một người rẽ về bên phải, rời khỏi chỗ này.
Mạnh Thê Thê đi từ phía sau bụi cây ra, văn vẹo cổ chân đang đau nhức. Đúng lúc ấy, Thịnh Gia Ngạn từ một phía khác đến tìm nàng, thấy Mạnh Thê Thê đứng dưới ánh trăng, phản ứng đầu tiên của Thịnh Gia Ngạn là khẽ nhíu mày: “Sao mặt lại hồng thế kia?”
“Không có, không có việc gì…” Mạnh Thê Thê nàng dù gì cũng không thể mở miệng ra thừa nhận mình vừa mới được xem Xuân Cung Đồ sống đi?
Thịnh Gia Ngạn mặt mũi lạnh băng, nhớ tới nam nhân vừa mới đụng mặt hắn lúc nãy.
Không đợi Thịnh Gia Ngạn lên tiếng hỏi thêm, Mạnh Thê Thê đã hỏi trước: “Tới Cao gia tối nay, ngoại trừ một nhà Lâm chưởng quỹ chẳng lẽ còn có người khác sao?”
“Hỏi cái này làm gì?” Thịnh Gia Ngạn khẽ nhíu mày.
Mạnh Thê Thê vội đáp: “Chỉ là hiếu kì mới hỏi một chút thôi, bởi vì vừa rồi ta trông thấy có một nam tử lạ mặt đi qua.”
Thịnh Gia Ngạn nhìn nàng, có vẻ đăm chiêu một hồi mới đáp: “Là cháu trai của thiên hạ thủ phủ Phương Hiến Phu.”
“Huynh quen hắn à?”
“Không thể nói là quen, chỉ là biết thôi. Dù sao tên cháu trai này của Phương Hiến Phu tiếng xấu lan xa, háo sắc thành tính, muốn không biết tên cũng khó.” Nghĩ đến đây, trên mặt Thịnh Gia Ngạn hiện lên một vẻ mỉa mai.
Mạnh Thê Thê cau mày cẩn thận cân nhắc lựa chọn từ ngữ: “Vừa rồi, ta nghe được hắn cùng với một tỳ nữ… à… ừ… thì nói chuyện yêu đương. Nhưng qua lời hắn nói thì hình như hắn có hôn ước với hòn ngọc quý trên tay của Cao lão gia, cho nên mới hỏi một chút thôi.”
Bước chân Thịnh Gia Ngạn dừng lại, Mạnh Thê Thê không thể không dừng bước theo hắn.
“Về sau cứ cách xa hắn một chút đi.”
“Làm sao?” Mạnh Thê Thê vô thức hỏi một câu. Thực ra không cần Thịnh Gia Ngạn dặn dò nàng cũng sẽ không thèm để ý loại người này, nhìn qua đã biết đức hạnh chẳng ra sao rồi.
Kết quả, Thịnh Gia Ngạn nhìn nàng một cái đầy vẻ cổ quái, sau đó chắp tay đi mất.
Để lại một mình Mạnh Thê Thê đứng tại chỗ, không hiểu mô tê gì.
Buổi trưa ngày hôm sau, ánh nắng hiu hắt phủ lên mỗi một tấc đất ở Cao phủ. Thừa dịp tất cả mọi người nghỉ ngơi, Mạnh Thê Thê lại chuồn êm ra khỏi phòng lần nữa, không chịu buông quyết tâm tiếp tục tìm phía sau vườn hoa.
Từ đầu đến cuối nàng chỉ muốn tìm nữ tỳ mang thai kia, mặc dù nàng không biết vì sao mình lại có chấp niệm mãnh liệt đến như vậy.
Dọc theo con đường nhỏ giữa vườn hoa đi tới, trên đường gặp phải vài ba tỳ nữ, các nàng thấy Mạnh Thê Thê đều cúi thấp đầu xuống, nép về một bên nhường đường cho Mạnh Thê Thê.
Đi đến hết con đường, cảnh vật cũng trở nên hoang vu quạnh quẽ, cửa gỗ của tiểu viện cũng bị khóa lại bằng xích sắt.
Mạnh Thê Thê đang định quan sát cho kĩ làm sao mở khóa, sau lưng chợt truyền đến mấy tiếng “cục… cục tác”.
Một công tử phong lưu anh tuấn mặc áo bào xanh ngọc, đầu đội ngọc quan đang đuổi theo một con gà mái trong vườn hoa, hắn đuổi từ cổng vườn hoa tới, gà mái một mình chạy phía trước, thân mình linh hoạt quẹo trái quẹo phải giữa những bụi hoa.
Nam tử mặc áo bào màu xanh lam đuổi phía sau nó chật vật không chịu nổi, còn phải gian nan tránh né những bãi phân gà mà con gà mái kia tùy thời thả xuống.
“Hôm nay ta mà không bắt được ngươi làm thịt thì ta không phải họ Phương!” Nam tử hung hăng thề, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo con gà mái.
Gà mái trốn đông trốn tây, cuối cùng chạy đến sau lưng Mạnh Thê Thê, đôi cánh run nhè nhẹ, cặp mắt như hạt đậu nành chăm chú nhìn vào nam tử đang xông tới.
Nam tử vốn đang tức sùi bọt mép đuổi tới, lại vì nhìn thấy Mạnh Thê Thê mà vội vã phanh lại, sửa sang tóc tai, tiện thể phủi lại áo ngoài. Hắn cầm một cây quạt không biết biến từ chỗ nào ra, “xoạch” một cái mở ra, đi đến bên cạnh Mạnh Thê Thê lễ phép chắp tay.
“Tiểu sinh Phương Thiên Bảo, chào cô nương. Cô nương là vị tiểu thư nào của Cao gia vậy? Sao trước kia tiểu sinh chưa từng gặp mặt?”
Ánh mắt dò xét từ đầu đến chân của hắn làm Mạnh Thê Thê hơi không thoải mái, nàng vô thức giữ chặt sa mỏng trên mặt, lạnh lùng đáp: “Ta không phải người Cao gia, công tử còn có việc, ta xin phép đi trước, cáo từ.”
“Cô nương đợi đã.”
Mạnh Thê Thê quay đầu, Phương Thiên Bảo dang tay, mặt vô lại: “Cô nương, gà của ta xỉu rồi.”
Dứt lời, hắn chỉ chỉ vào con gá mái lúc trước còn nhảy nhót tưng bừng, trốn chạy khắp nơi giờ lại ngã lăn quay trên mặt đất.
“Gà của ngươi ngất xỉu thì liên quan gì đến ta?”