Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 49

Dịch: Thanh Hoan

***

“Sao lại là ngươi, cô ta đâu?”

Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Thịnh Gia Ngạn, không hiểu sao Lâm Cảnh Hành lại thấy chột dạ. Nó nhếch miệng, làm sao nó biết Thê Thê tỷ vì sao lại bảo nó đưa điểm tâm đến chứ?

Lâm Cảnh Hành ngẩng đầu, cẩn thận đáp: “Đệ… đệ không biết, chắc là vì phải đi tìm Phương biểu ca hay sao ấy.”

Nó vừa dứt lời, mặt Thịnh Gia Ngạn lập tức sa sầm lại. Mạc Xuân Phong vội vàng dùng mắt ra hiệu cho Lâm Cảnh Hành. Lâm Cảnh Hành mê mang nhìn hồi lâu cũng không hiểu, kêu lên: “Mạc ca ca, huynh muốn nói gì thì nói đi. Huynh cứ nháy mắt ra hiệu làm gì, ta xem không hiểu.”

Mạc Xuân Phong sắp phát điên, nghiến răng nói: "Thê Thê với Phương công tử không quen không biết, tìm hắn làm gì?”

Mạc Xuân Phong hỏi xong liền hối hận, hắn nhìn tên ngốc này xong thì phải tự ý thức được nó không thông minh đến mức có thể phối hợp với mình chứ.

Quả nhiên, đã nghe Lâm Cảnh Hành thành thật đáp: “Đệ cũng không biết… Thê Thê tỷ bảo đệ tìm biểu ca giúp tỷ ấy, sau đó tỷ ấy chỉ bảo đưa điểm tâm này đến rồi đi mất luôn.” Nói xong, nó rụt rè nhìn ba người biểu cảm khác nhau: “Sao… sao vậy ạ?”

“Để đồ ở kia, người về đi.”

Mạc Xuân Phong còn định nói gì, lại thấy mắt Thịnh Gia Ngạn bắt đầu lạnh đi, Hướng Đỉnh Thần ho khẽ một tiếng, ám chỉ hắn đừng nói nhiều nữa. Mạc Xuân Phong bấy giờ mời xịu mặt, không nói gì thêm, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Lâm Cảnh Hành.

Lâm Cảnh Hành khép cửa chạy ra ngoài như chạy giặc, chạy được một đoạn xa rồi nó mới dừng lại vỗ ngực.

“Thật đáng sợ, ánh mắt Thịnh ca ca vừa rồi không phải định giết người đấy chứ? Mình có nói cái gì đâu?”

………

Đến chạng vạng tối.

Ở trong phòng, Mạnh Thê Thê vừa cho Tiểu Nguyễn thay quần áo, ngoài cửa đã bắt đầu ồn ào.

“Có ai không? Bắt trộm! Bắt trộm!”

Mạnh Thê Thê nghe xong thì giật mình, dặn Tiểu Nguyễn ngồi yên trong phòng đừng chạy lung tung, nàng xách bảo đao chạy ra ngoài.

Bên ngoài có không ít gia đinh cầm đuốc chạy về phía Lâm chưởng quỹ, từ đây có thể thấy ánh lửa bập bùng ở phía tiểu viện nhà Lâm chưởng quỹ đang ở. Mạnh Thê Thê giật mình, không kịp đi tìm Thịnh Gia Ngạn, một mình chạy về phía đó.

Vừa mới bước vào trong tiểu viện đã ngửi thấy mùi gỗ cháy khét.

Đám gia đinh cầm gậy gỗ và đao vây lấy một người áo đen. Người này hình như bị thương ở vai, bị ép cho liên tục lùi về sau. Lâm Cảnh Hành bị hắn bắt giữ, đao kề trên cổ Lâm Cảnh Hành. Lâm Cảnh Hành sợ hãi cực kì, mặt trắng bệch, chân run rẩy, không nói được câu nào.

Lâm phu nhân ở bên ngoài lo lắng kêu lên: “Ngươi thả con trai ta ra mau! Bắt ta đây này! Thả nó ra!”

Bà ta vừa dứt lời liền định xông qua vòng vây của gia đinh. Mạnh Thê Thê nhanh tay giữ bà ta lại.

“Lâm phu nhân, trước mắt cứ bình tĩnh, đừng nóng vội!” Mạnh Thê Thê nhẹ giọng khuyên, Lâm phu nhân khóc không thành tiếng, gục vào vai Mạnh Thê Thê.”

Mạnh Thê Thê nhìn người áo đen, trầm giọng nói: “Ngươi thả Lâm công tử ra, ít nhất còn có đường sống, nếu không…”

“Từ từ đã!”

Mạnh Thê Thê trợn trắng mắt, tên nào dám xông tới ngắt lời nàng? Dám ảnh hưởng nàng diễn xuất? Nghĩ mãi mới ra mấy câu khí thế để uy hiếp, vậy mà bị người khác ngắt lời!

Phương Thiên Bảo không biết chạy từ đâu ra, mặt còn nguyên vết son môi chưa kịp lau.

Hắn chạy lại gần Mạnh Thê Thê, nhỏ giọng nói: “Làm gì có ai khuyên như cô? Nói thế chẳng phải để Cảnh Hành bị người băm?”

Hắn cách Mạnh Thê Thê rất gần, hơi thở phun lên mặt Mạnh Thê Thê, mùi rượu ngút trời.

Người áo đen nhìn thấy Phương Thiên Bảo thì dừng bước.

Bọn gia đinh vội tránh ra một lối để Phương Thiên bảo chen vào.

Kết quả, Phương Thiên Bảo bắt đầu nói đạo lý với tên áo đen: “Vị huynh đệ này, không biết ngươi vì chuyện gì mà nhất thời nghĩ quẩn, nhưng ngươi nhìn mình đi, cũng bị thương rồi, mau thả Lâm công tử ra rồi chạy đi thôi. Nếu không sẽ bị đao kiếm của bọn ta chọc thành cái tổ ong thì sao? Nếu vì tiền bạc mà uổng một cái mạng thì không đáng, ngươi nói có phải không?”

Mạnh Thê Thê câm nín.

Phương Thiên Bảo hắn đang làm cái gì vậy trời? Cảm hóa người áo đen? Một tên trộm có gan bắt giữ con tin chẳng lẽ lại nghe người khác khuyên giải sao?

Thật không ngờ, người áo đen nghe lời hắn thật. Hắn nghe Phương Thiên Bảo tận tình thuyết phục khuyên can, tay nắm đao cũng dần buông xuống.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người thở phào một hơi thì từ sau lưng Mạnh Thê Thê đột nhiên bắn ra một luồng bóng kiếm sáng lòa.

Mạnh Thê Thê chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, liền có một thanh trường kiếm màu xanh từ phía sau bay tới, xoẹt qua mặt Phương Thiên Bảo, bắn thẳng về phía người áo đen. Trong lúc cấp bách, người áo đen vội thả Lâm Cảnh Hành ra, vung đao ngăn cản mũi kiếm lao tới như vũ bão.

Hắn dùng hết nội lực trong người, bả vai vốn đã bị thương, chỉ cản một chiêu như vậy đã khiến hắn phải lui về sau mấy bước. Mũi kiếm bị hắn đánh nghiêng, cắm sâu vào một thân cây.

Phương Thiên Bảo run lên, vô thức sờ sờ mặt mình.

Thịnh Gia Ngạn bình tĩnh chậm rãi bước tới, bộ dạng nhàn nhã ung dung làm người giận sôi. Phía sau có hai vị sát thần Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần, tên áo đen này không khỏi cảnh giác lên.

Lâm Cảnh Hành thừa dịp loạn lảo đảo chạy khỏi vòng vây, Lâm phu nhân lập tức ôm lấy nó, hai mẹ con không ngừng run như cầy sấy. Mạnh Thê Thê vội vàng chạy đến bên cạnh Thịnh Gia Ngạn. Mạnh Thê Thê định gọi hắn một tiếng, nào ngờ, Thịnh Gia Ngạn lại mắt nhìn thẳng bước qua mặt nàng.

... Mạnh Thê Thê ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Thịnh Gia Ngạn.

Người này lại làm sao rồi? Mình làm sai chuyện gì chọc hắn tức giận rồi?

Phương Thiên Bảo lặng lẽ đứng chặn ánh mắt Thịnh Gia Ngạn nhìn về phía người áo đen, ngoài cười mà trong không cười: “Thịnh công tử, công phu tốt quá. Nhưng mà vừa rồi Cảnh Hành đang bị kẻ xấu khống chế, sơ sẩy một cái làm nó bị thương thì sao?”

Thịnh Gia Ngạn cực kì lãnh đạm nhìn hắn một cái: “Nên như nào thì sẽ như thế!”

Ngay trong khoảnh khắc hai người nói chuyện, người áo đen vọt lên, trèo tường chạy mất. Mạc Xuân Phong thấy thế chuẩn bị phóng ám khí, thì lại bị Phương Thiên Bảo đứng chắn lấy, Mạc Xuân Phong không thể không thu lại ám khí vào tay áo.

Người áo đen kia chạy mất dưới mũi bao nhiêu người, Mạnh Thê Thê ở một bên nhìn rõ ràng, lúc Phương Thiên Bảo đứng đối mặt với Thịnh Gia Ngạn thì tay hắn lén ra hiệu sau lưng.

Thấy người áo đen đi rồi, đám người tản đi, quản gia Cao phủ vội vã chạy đến, dẫn theo mấy gia đinh xách thùng nước.

Lâm Cao Sơn mặt mũi lấm lem chui từ trong phòng bếp chạy ra, trong tay còn cầm cái muôi, thấy bộ dạng mọi người như đánh trận: “Sao vậy? Có trộm thật à? Ta còn tưởng thằng ranh con Cảnh Hành kia kêu lung tung! Trộm đâu, để ta một muôi đánh gãy chân chó của nó!”

Lâm phu nhân oán hận lườm lão một cái: “Đợi ông đến thì con đã bị chặt thành mấy khúc rồi!”

Quản gia Cao phủ tươi cười làm lành hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì. Thì ra người áo đen kia chỉ là một tên trộm vặt, không biết sao lại mò vào phòng Lâm phu nhân, bị Lâm phu nhân phát hiện lấy trâm đâm thủng bả vai. Lâm Cảnh Hành thấy máu sợ quá ngất xỉu ngã vào lòng tên trộm này, tên này mới thuận tay bắt cóc luôn. Còn cái mùi cháy khét mà Mạnh Thê Thê ngửi thấy, thực ra là Lâm chưởng quỹ khăng khăng đòi xuống bếp, kết quả suýt nữa thì đốt cả Tây Uyển.

Đầu đuôi câu chuyện được kể ra, Mạnh Thê Thê nghe xong thấy rất phù hợp với phong cách người nhà họ Lâm.

Ngoài bọn họ ra, đúng là không ai làm ra được chuyện ngu xuẩn như vậy.

Lâm phu nhân với Lâm Cảnh Hành được người hầu đỡ về phòng.

Phương Thiên Bảo với Thịnh Gia Ngạn đứng đối mặt nhau, chỉ nghe Phương Thiên Bảo ngẩng mặt nhìn trời thở dài, sau đó quay đầu bảo Thịnh Gia Ngạn với giọng bất mãn: “Vừa rồi huynh đài cố ý đi?”

Thịnh Gia Ngạn nghe xong, liếc hắn một cái, đáp với vẻ đáng tiếc: “Ngươi tránh nhanh thật!”

Phương Thiên Bảo:…..

Là ai? Ai cho tên họ Thịnh này to gan quá vậy?

Thịnh Gia Ngạn không để ý đến hắn nữa, cất bước chuẩn bị rời đi. Kết quả quay đầu lại thấy Mạnh Thê Thê đứng đờ ra tại chỗ.

“Muội không đi à?” Hắn hỏi, giọng đã có chút không vui.

“Đi, đi, đi chứ!” Mạnh Thê Thê đi theo, lại bị Phương Thiên Bảo gọi lại.

“Không phải cô tìm ta có việc à?” Phương Thiên Bảo chắp tay sau lưng, nhìn Thịnh Gia Ngạn đầy khiêu khích.

Mạnh Thê Thê thấy khó xử, Thịnh Gia Ngạn thấy bộ dạng này của nàng, mặt càng lạnh hơn.

“Tùy muội!” Hắn phất tay áo, nghênh ngang rời đi.

Mạc Xuân Phong ném cho Mạnh Thê Thê một ánh mắt thất vọng, chán nản xong cũng xoay người theo Tứ Lang của hắn đi rồi. Hướng Đỉnh Thần cũng đầy mặt lo lắng, định nói gì đó rồi lại thôi, cũng đi luôn.

Phương Thiên Bảo phe phẩy quạt xếp đi đến, cười trên nỗi đau người khác: “Xem ra công tử nhà cô không vui lắm nhỉ?”

Mạnh Thê Thê phẫn nộ liếc hắn một cái: “Anh cố ý đúng không? Người áo đen vừa rồi có phải người của anh không?”

Phương Thiên Bảo thẳng thắn thừa nhận: “Đúng rồi, chính là hộ vệ của ta. Lúc đầu ta chỉ bảo hắn đi điều tra chuyện cô nhờ ta, ai biết hắn đi nhầm nơi, suýt nữa bị Lâm phu nhân đâm chết. Ta đương nhiên phải bảo vệ hắn rồi, ai thèm trộm tiền của Lâm gia chứ, buôn bán nhỏ lẻ, tiểu gia còn không để vào mắt đâu.”

Mạnh Thê Thê không thèm để ý hắn, chỉ túm cánh tay của Phương Thiên Bảo đi về trước: “Anh đi theo ta, ta còn có người muốn gặp anh đây này!”

“Chậc chậc! Bây giờ cô túm lấy ta thế này mà để công tử nhà cô nhìn thấy sẽ lại giận cô thêm một trận nữa, cô tin không?”

Phương Thiên Bảo nhất định là đồ miệng quạ đen đầu thai, nếu không vì sao hắn vừa dứt lời, Mạnh Thê Thê liền thấy Thịnh Gia Ngạn đợi ở giữa đường chứ. Hắn ngẩng đầu lên là thấy Mạnh Thê Thê với Phương Thiên Bảo một trước một sau đi đến, sau đó ánh mắt lại rơi xuống bàn tay Mạnh Thê Thê đang túm lấy Phương Thiên Bảo kia.

Ánh mắt hắn lúc này đột nhiên thâm trầm hơn, cũng không nói lời nào, dứt khoát xoay người để lại cho Mạnh Thê Thê một bóng lưng đầy lửa giận.

Mạnh Thê Thê không biết nói gì, lần này đúng là nàng không biết phải giải thích thế nào cả.

Thôi kệ, lấy chính sự làm trọng!

Không để ý đến tiếng cười trên nỗi đau của nàng ở sau lưng của Phương Thiên Bảo, Mạnh Thê Thê cứ thế túm kéo hắn đến tận phòng mình, sau đó đóng sập cửa lại.

Mạc Xuân Phong với Hướng Đỉnh Thần ở phòng bên cạnh đang kề sát tai vào vách tường nghe động tĩnh, nghe thấy tiếng “Rầm!” truyền đến thì liếc nhau, đều cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.

Sao Thê Thê còn dẫn Phương Thiên Bảo vào phòng chứ?

Hai người bọn họ quay lại nhìn Thịnh Gia Ngạn đang cầm một quyển sách trên giường, vẻ mặt Thịnh Gia Ngạn vẫn như bình thường, Mạc Xuân Phong lại sợ hãi nuốt nước bọt!

Vương gia đến sách cầm ngược mà cũng không biết, xem ra tức giận thật rồi!
Bình Luận (0)
Comment