Dịch: Thanh Hoan***
Thịnh Gia Ngạn ăn qua loa tượng trưng vài miếng nấm tươi, bộ dạng rất là không nhiễm khói lửa nhân gian, sau đó không động đũa nữa, chỉ chậm rãi đáp Mạnh Thê Thê một câu: “Quên.”
“Ai bảo thế? Rõ ràng là Thịnh ca ca lo lắng cho Mạnh tỷ tỷ, cả ngày trời không chợp mắt!" Lâm Cảnh Hành nhanh mồm nhanh miệng, nó vừa dứt lời, Mạc Xuân Phong không nhịn được, phì cười, sau đó cảm nhận được sát khí dâng lên trong mắt Thịnh Gia Ngạn, vội vàng vùi đầu vào bát cơm.
Lâm phu nhân vội vàng gặp một miếng thịt kho tàu nhét vào mồm thằng con, nhỏ giọng uy hiếp: “Nhiều món thế này mà chưa chặn được họng mày à con?”
Tố Hòa lại ra mặt hòa giải, Mạnh Thê Thê làm bộ như không nghe thấy lời của Lâm Cảnh Hành.
Dạo này nàng cảm thấy quan hệ giữa nàng và vương gia trở lên kì lạ cực kì, những đoạn ký ức ngắn ngủi thỉnh thoảng lại nhảy ra trong đầu càng làm ngàng hoài nghi quan hệ của hai người đến tột cùng là chủ tớ hay là còn bí mật gì không thể nói cho ai không nữa.
Quả thực Thịnh Gia Ngạn đối xử với nàng khoan dung hết mực, thỉnh thoảng lại lộ ra lòng chiếm hữu không khỏi khiến Mạnh Thê Thê mơ màng nghĩ theo một chiều hướng không được bình thường cho lắm.
Để tránh cho chiều hướng này càng ngày càng nghiêm trọng hơn, Mạnh Thê Thê chọn cách làm lơ Lâm Cảnh Hành.
Cả bữa cơm nàng ăn lặng lẽ như gà, thỉnh thoảng dỏng tai nghe Tố Hòa nói chuyện với Lâm phu nhân.
Trong suốt bữa cơm, đồ Thịnh Gia Ngạn gắp cho nàng đều bị nàng lặng lẽ gẩy qua gẩy lại.
Về sau, Lâm Cao Sơn uống nhiều quá, có vẻ cực kì vui sướng, ngoạc mồm đòi biểu diễn thiết đầu công cho mọi người xem. Cả hội không sao khuyên được, lão thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị tinh thần, lao thẳng đầu vào vò rượu. Vò rượu chưa vỡ, Lâm Cao Sơn ngất trước.
Hành động này dọa cho cả tiểu nhị lẫn chủ quán đều chạy về sau rèm, cuối cùng, Hướng Đỉnh Thần xách Lâm Cao Sơn lên vai, cứ thế khiêng lão lên lầu. Lâm phu nhân chạy theo sau, đi chuẩn bị chăm sóc tướng công nhà mình. Tố Hòa đang mang thai, cũng cáo từ về phòng nghỉ sớm.
Mạc Xuân Phong kéo Lâm Cảnh Hành, có vẻ cố ý muốn dành không gian riêng cho Thịnh Gia Ngạn, ai ngờ, Mạnh Thê Thê thấy bọn họ định đi hết, cũng đứng phắt dậy: “Ta no rồi, ta về nghỉ trước đây.”
Sau đó rối rít chạy lên lầu, chặn Thịnh Gia Ngạn với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa và Mạc Xuân Phong, Lâm Cảnh Hành đầy mặt kinh ngạc ngoài cửa.
Mạnh Thê Thê đi rồi, trong hành lang dưới lầu chỉ còn ba người là Thịnh Gia Ngạn, Mạc Xuân Phong và Lâm Cảnh Hành, ba người trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.
Một lúc lâu sau, mới thấy Lâm Cảnh Hành bị Mạc Xuân Phong xách trong tay nơm nớp lo sợ hỏi một câu: “Thịnh ca ca, có phải huynh làm chuyện gì để Mạnh tỷ tỷ tức giận rồi không?”
Thịnh Gia Ngạn nhướng mày nhìn nó, đầu ngón tay trong tay áo bắt đầu rục rịch.
Lâm Cảnh Hành vẫn không biết là nguy hiểm đang tới gần: “Mỗi lần cha đệ không cẩn thận sờ phải tay nha hoàn nào, mẹ đệ đều tránh ổng như vậy.”
Để tránh cho Lâm Cao Sơn không phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Mạc Xuân Phong lập tức cắt lời: “Công tử nghỉ sớm đi, thuộc hạ thấy tiểu tử này cũng hồ đồ rồi, thuộc hạ xách nó đi trả cho cha mẹ nó.” Sau đó, hắn tranh thủ thời gian xách Lâm Cảnh Hành hớt hải lên lầu.
Mạnh Thê Thê rón rén ngồi xổm sau cửa, ghé tai vào nghe lén động tĩnh. Chỉ thấy sau khi Mạc Xuân Phong và Lâm Cảnh Hành chạy rồi, không lâu sau Thịnh Gia Ngạn cũng chậm rãi tới, lúc hắn bước qua gian phòng của Mạnh Thê Thê thì dừng chân.
Mạnh Thê Thê vội vàng giả vờ ngáy kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc. Thân hình Thịnh Gia Ngạn khựng lại một hai giây, sau đó rời đi. Sau lại nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Mạnh Thê Thê mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người Mạc Xuân Phong và Lâm Cảnh Hành đứng ngoài cửa trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình, thấy bóng Mạnh Thê Thê biến mất sau cánh cửa, Lâm Cảnh Hành nhịn không được hỏi: “Có nên nói cho Mạnh tỷ tỷ là thực ra nhìn từ ngoài vào có thể thấy tỷ ấy đang dán vào sau cửa không?”
“Thôi, không cần nói đâu, dù sao công tử sẽ không so đo với cô ta.”
Lâm Cảnh Hành tán thành gật đầu: “Đường tình của Thịnh ca ca thật là long đong mà.”
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người liền xuất phát về phía thành Dương Châu. Trên đường non nước hữu tình, phong cảnh tuyệt đẹp, Dương Châu quả không hổ danh
“quan tình tối thị dương châu lộ, thập lý châu lâu quyển mạn khán”* trong miệng người xưa, toàn bộ sự quyến rũ mềm mại của thành Dương Châu cùng với vẻ lưu luyến triền miên của phong cảnh Giang Nam đều thể hiện hết qua phong cảnh hai bên đoạn đường này.
* Đại ý là “đường Dương Châu hữu tình nhất, mười dặm đường dài đều phải vén rèm lên nhìn cảnh đẹp hai bên”
Trên đường có mưa, mưa bụi Giang Nam mông lung mịt mùng phủ lên đất trời một tầng mềm mại.
Mạnh Thê Thê sau lại biết, lần nàng hôn mê vừa rồi, đám người Lâm Cao Sơn phải giúp đỡ Thịnh Gia Ngạn chăm sóc nàng, nên đã biết mặt nàng rồi. Từ đó, Mạnh Thê không thèm dùng khăn che mặt nữa, thỏa thích tự do.
Cao Lan bị Đại Lý Tự áp giải vào kinh thành, nghe đâu thái tử muốn đích thân thẩm vấn. Về sau, không thấy tin tức gì về Cao Lan nữa, không biết sống chết thế nào. Lâm Cao Sơn cũng biết là Cao Hiển thuê người ám sát bọn họ, mà về sau Cao Hiển cũng bị lộ chuyện ăn hối lộ, triều đình hạ lệnh cách chức hắn để điều tra. Mặc dù là quan hệ rối rắm trong triều của Cao Hiển cũng không bảo vệ được hắn, bị tống thẳng vào tù. Nghe nói, hắn bị giam vào đại lao không bao lâu thì chết bệnh, tình trạng lúc chết rất thê thảm, hình như bị cái gì dọa chết. Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là chuyện về sau.
Mạnh Thê Thê đi qua thành Dương Châu này là sắp đến biên giới với nước Việt.
Nói cách khác, đi qua Dương Châu là bọn Thịnh Gia Ngạn sẽ phải chia tay với nhà Lâm Cao Sơn.
Thịnh Gia Ngạn có lời mời cả nhà Lâm Cao Sơn ở lại Dương Châu chơi mấy ngày, Lâm Cao Sơn đương nhiên mừng rỡ mà nhận lời rồi. Sau khi Cao Hiển chết, lão không phải sống trong sợ hãi nữa, cũng không phải nơm nớp lo lắng lúc nào đó sẽ có người vào ám sát lão. Lão thậm chí còn tính toán sau này sẽ đi du ngoạn một vòng quanh nước Việt, sau đó dẫn vợ con quay về nước Tấn, trở lại quê hương của bọn họ xem sao.
Muốn ở lại Dương Châu chơi mấy ngày, tất nhiên phải tìm một chỗ ở trọ. Vừa khéo, một trong số những cấp dưới thân tín của Thịnh Gia Ngạn lại làm quận trưởng ở thành Dương Châu. Là một ông lão dáng người gầy gò tên là Ngụy Trinh, lão một mực cung kính với Thịnh Gia Ngạn, dường như đã nhận được tin tức từ trước, cho nên cũng giúp Thịnh Gia Ngạn che giấu thân phận.
Ngụy Trinh dẫn theo cả nhà lớn bé đứng trước cổng Ngụy phủ nghênh đón đoàn người của Thịnh Gia Ngạn, bởi vậy, Mạnh Thê Thê được gặp một trai một gái con của Ngụy Trinh, còn có bà vợ kế có vẻ rất khôn khéo của lão nữa.
Thành phần gia đình cực kì giống phủ họ Cao làm hai đầu lông mày của Mạnh Thê Thê giật giật, nhất là khi nàng nhìn thấy ánh mắt mà Ngụy Sơ Hoa – con gái của Ngụy Trinh nhìn Thịnh Gia Ngạn. Trong lòng Mạnh Thê Thê chỉ còn bốn chữ: “Việc lớn hỏng rồi!”
Chỉ mong Ngụy Sơ Hoa này đừng giống Cao Lan, làm ra đủ trò điên cuồng là được.
Mấy người bọn họ được sắp xếp vào ở tại Nghênh Xuân Uyển của phủ họ Ngụy. Ngụy phủ có diện tích lớn, nhưng trang hoàng đơn giản, thanh nhã, không có vẻ hoa lệ của Cao phủ, nhưng lại hơn ở chỗ tinh xảo đẹp mắt. Trong Nghênh Xuân Uyển cũng không vì thân phận đặc thù của Thịnh Gia Ngạn mà bố trí quá mức dư thừa, chỉ có mấy gian phòng rất bình thường, duy có gian phòng của Thịnh Gia Ngạn được Ngụy Trinh âm thầm sai người đổi hết thành đồ mới tinh, chỉ nhìn vào chuyện này là đủ thấy Ngụy Trịnh cẩn thận cỡ nào.
Ngụy Trinh cũng không lắm miệng hỏi han thân phận của Tố Hòa và ba người nhà họ Lâm, chỉ chu đáo sắp xếp chỗ ở, còn đặc biệt bố trí một y nữ chăm sóc cho Tố Hòa nữa.
Tâm tư thế này, chẳng trách lại trở thành thân tín của Thịnh Gia Ngạn.
Mạnh Thê Thê vì vẫn còn chịu bóng ma tâm lý từ vụ Cao Lan, nên mấy ngày liền đều nhốt mình trong phòng, dù sao, ngày ba bữa cơm đều có người đưa tới, nàng lại không cần ra ngoài tìm chuyện làm mình không thoải mái.
Nhưng mà, dù cho nàng chủ động muốn yên ổn, thì cuộc đời này vẫn nằng nặc không chịu cho nàng yên ổn…
Con trai của Ngụy Trinh là Ngụy Tử Hi triển khai thế công quấn người mãnh liệt nhằm vào Mạnh Thê Thê.
“Cô không nhớ thật à?” Ngụy Tử Hi đuổi theo Mạnh Thê Thê, một đường từ phòng nàng đến gốc gây bên ngoài vườn: “Cô quên lúc trước ở kinh thành, cô cãi nhau với muội muội ta, còn đạp muội ấy rơi xuống hồ nước lạnh nữa?”
Mạnh Thê Thê ngồi dưới gốc cây, híp mắt ngửa đầu nhìn Ngụy Tử Hi đứng dưới ánh mặt trời. Thấy hắn mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, tay áo tung bay dưới cơn gió cuối hè của Giang Nam, phía sau là một mảnh hải đường rực rỡ, trông hắn như vừa bước ra từ trong tranh vẽ.
“Đúng là ta có bị bệnh một hồi, không nhớ rõ.” Mạnh Thê Thê thấy mặt mũi hắn uể oải, mới trả lời một câu: “Có điều anh nhắc lại chuyện cũ, là để trút giận thay muội muội của anh hả?”
“Không phải!” Ngụy Tử Hi vội phản bác, sau đó hắn thấy Mạnh Thê Thê hình như không nhớ thật, thì ủ rũ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta chỉ muốn hỏi cô có nhớ lần đó sau khi cô đá muội muội ta xuống hồ, còn giẫm lên vai ta leo tường chạy trốn không. Lúc ấy ta thay cô nhận trách nhiệm, bị muội muội ta giận một thời gian dài. Cô biết chuyện còn tuyên bố sẽ dẫn ta đi ăn Tứ Hỉ Hoàn nổi tiếng kinh thành, sau rồi, ta đi vội vàng không kịp từ biệt với cô, cứ tưởng cô sẽ trách ta, không ngờ, cô không phải trách ta, mà cô quên mất rồi…”
Mạnh Thê Thê bị nắng gắt chiếu cho toàn thân mềm nhũn, liền qua loa đáp lại. Ngụy Tử Hi không nói gì, chỉ hơi xê dịch bước chân sang bên cạnh Mạnh Thê Thê, thay nàng ngăn cản ánh nắng gay gắt.
Hai người bọn họ một đứng một ngồi, từng cơn gió hè nóng rực rầu rĩ quét qua hai người, Ngụy Tử Hi còn ngửi thấy mùi hương hoa mai từ trên người Mạnh Thê Thê thoang thoảng đưa trong gió.
Lâm Cảnh Hành và Lâm Cao Sơn trốn sau cây cột nhìn lén, Lâm Cao Sơn cười tủm tỉm bảo: “Ai da, thằng nhóc của nhà họ Ngụy này trông bộ dạng tuấn tú lịch sự, chính trực đường đường thế này thật là thích mắt, ta thấy hắn đứng với Mạnh cô nương thật xứng đôi mà.”
“Làm gì có cửa?” Lâm Cảnh Hành nhảy phắt lên: “Mạnh tỷ tỷ là của Thịnh ca ca, không ai được phép cướp đi!”
Lâm Cao Sơn nhìn thằng quý tử nhà mình sốt ruột giơ chân giơ tay: “Thì đã làm sao? Nhỡ đâu Mạnh cô nương thấy công tử nhà họ Ngụy thuận mắt thì sao?”
“Không được! Không được! Không được!” Lâm Cảnh Hành nói liên tục ba lần, tức giận: “Rõ ràng là Mạnh tỷ tỷ với Thịnh ca ca cãi nhau, mới để người khác thừa cơ xen vào mà!”
Dứt lời, nó đã âm thầm quyết tâm.
Tình yêu của Mạnh tỷ tỷ và Thịnh ca ca, sẽ do nó bảo vệ!
Ngày hôm sau, Ngụy Trinh mời cả đoàn của Thịnh Gia Ngạn lên thuyền đi du hồ. Thịnh Gia Ngạn biết Mạnh Thê Thê không muốn dậy sớm, bèn dẫn Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần đi trước, đợi Mạnh Thê Thê ngủ chán rồi sẽ có người của Ngụy phủ đưa nàng tới. Cả nhà Lâm Cao Sơn định đi theo trước, nhưng Lâm Cảnh Hành đột nhiên bị tiêu chảy, bảo mình sẽ đợi đi với Mạnh Thê Thê, còn không cho Lâm phu nhân ở lại chăm sóc. Lâm Cao Sơn chẳng còn cách nào, đành phải dẫn phu nhân mình theo Thịnh Gia Ngạn đi trước.
Mạnh Thê Thê ngủ tới tận khi mặt trời lên cao, thay đồ xong định đi đến hồ, ra cổng liền gặp Ngụy Tử Hi cưỡi ngựa chờ.
Hắn thấy Mạnh Thê Thê, liền cười: “Tiểu muội nhõng nhẽo, đánh xe ngựa đi mất rồi. Nên ta ở đây đợi Mạnh cô nương, để ta dẫn cô đi nhé.”
Ngụy Tử Hi dứt lời, bèn vươn tay về phía Mạnh Thê Thê.
Không đợi Mạnh Thê Thê kịp phản ứng, từ trong phủ có một bóng người vọt ra, nhào đến nắm chặt tay Ngụy Tử Hi trèo lên ngựa
Động tác liền mạch dứt khoát, nhanh như chớp giật, ngay cả bản thân Lâm Cảnh Hành cũng sững sờ vì không ngờ mình lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy.
Nhìn Lâm Cảnh Hành dán vào lưng mình, sắc mặt Ngụy Tử Hi hơi khó coi: “Cảnh Hành, đệ…”
Lâm Cảnh Hành giả vờ như không hay biết gì: “A, Ngụy ca ca không đi ạ? Mạnh tỷ tỷ biết cưỡi ngựa mà, còn lợi hại nữa là đằng khác, nhưng mà đệ thì không, phiền Ngụy ca ca cho đệ đi nhờ một đoạn đường với. “