Dịch: Thanh Hoan
Chốt tháng này đến đây nhé.
Tháng sau có đăng tiếp hay không, còn chờ động lực từ quý dzị.
Thanh sờ!***
“Có ai không? Mau nhốt bọn chúng lại!” Tương vương nghĩ nghĩ cảm thấy có vấn đề lại bổ sung thêm: “Tách ra mà nhốt! Đừng để ta phải nhìn bọn chúng chàng chàng thiếp thiếp nữa.”
Hắn nói xong rồi, đợi chán đợi chê vẫn không thấy cấm quân bên ngoài xông vào. Thị vệ trong điện mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sừng sững bất động.
Tương vương không thể tin nổi quét mắt một vòng, lại chạy ra cửa đại điện thò đầu ra nhìn quanh, thấy cấm quân đang sắp hàng đứng chỉnh tề ngoài đó, không khỏi điên tiết mắng to: “Bảo các ngươi đi vào bắt người, các ngươi điếc hết rồi à?”
Thủ lĩnh cấm quân ngẩng đầu nhìn lên, dường như đang xin chỉ thị. Có điều người hắn nhìn không phải Tương vương mà là Thịnh Gia Ngạn đang ôm Mạnh Thê Thê đứng sau lưng Tương vương.
Thịnh Gia Ngạn thản nhiên bảo: “Lui ra hết đi, ai đảm nhiệm chức vụ của người ấy, không cần tiến vào.”
Hắn ra lệnh xong, cấm quân mới tản ra khắp nơi, đứng vào vị trí phòng thủ được bố trí sẵn.
Tương vương trừng to mắt, không sao tin tưởng được sự thật này. Nếu như bảo trước đó cấm quân nghe theo lệnh Thịnh Gia Ngạn răm rắp thì hắn còn có thể hiểu được. Dù sao, kia là người của Thịnh Gia Ngạn. Nhưng nay cấm quân đã là thân binh mà hắn tự mình thay máu, sao cũng nghe lệnh mỗi Thịnh Gia Ngạn thế này?
Hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh buốt. Tương vương cứng đờ người, rủ mắt xuống đã thấy lưỡi đao kề cổ mình, ngẩng đầu lên lại đối diện ngay với cặp mắt như nam như nữ của Mạc Xuân Phong.
“Các ngươi muốn làm gì? Thật to gan, còn không mau buông ta ra, nếu không ta mà ra lệnh một tiếng thì các ngươi, các ngươi sẽ bị băm thành thịt vụn!” Lời này Tương vương càng nói càng yếu, át chủ bài là cấm quân trong tay còn làm phản thì hắn lấy đâu ra phần thắng nữa?
“Hừ!” Mạc Xuân Phong khinh thường nguýt dài mỉa mai: “Tương vương điện hạ có lẽ phải là người đoạt vị ngây thơ nhất trong lịch sử triều Tấn ấy nhỉ, sao ngài không nghĩ thử xem ngài còn chưa hề tiếp xúc với tướng lĩnh của đám binh lính này bao giờ, vậy vì sao bọn họ lập tức nghe ngài điều khiển, còn giúp ngài bức cung thoái vị.”
“Đúng vậy đó, vì sao ta?” Tương vương vô thức buột miệng hỏi ra, hỏi xong mới thấy có vấn đề: “Tất cả đều là ngũ đệ cho ta nha!”
Ngũ đệ trong miệng Tương vương chính là ngũ hoàng tử, bây giờ kêu Bình Vương. Bình vương trấn thủ biên cương lâu năm, rất ít khi về kinh. Từ ngày xưa, Bình vương với thái tử mới là ứng cử viên số một trong cuộc cạnh tranh ngôi vị hoàng đế. Bởi vì Bình vương có dũng có mưu, lại dũng mãnh thiện chiến, chỉ cần nhắc đến tên hắn, cả Đại Tấn này không ai không biết cả.
Mặc dù hắn không ở kinh thành, nhưng không có nghĩa hắn không hề hay biết gì về động tĩnh ở kinh thành. Chắc hẳn mấy năm nay tin tức lão hoàng đế có xu hướng chọn Thịnh Gia Ngạn kế thừa hoàng vị đã truyền đến tai hắn, Bình vương muốn tranh một phen cũng không có gì đáng trách cả.
Chính là vì đoán được Bình vương có khả năng có ý định muốn tranh một chuyến với Thịnh Gia Ngạn nên đồng chí Tương vương đây mới thư từ qua lại với Bình vương từ rất sớm. Điều quan trọng nhất trong tranh quyền đoạt vị chính là phải có binh quyền. Nhưng Tương vương chơi bời lêu lổng nhiều năm, một tí quyền lực cũng không. Trong khi nhà mẹ đẻ Triệu quý phi của hắn lại chẳng có hậu trường mạnh gì cho lắm, lại càng không phải con gái của trọng thần trong triều.
Vì vậy Tương vương đã tốn không ít sức lực tinh thần để có thể mượn binh từ tay Bình vương đấy.
Ý tưởng của Bình vương rất rõ ràng, hắn muốn mượn tay Tương vương trừ bỏ Thịnh Gia Ngạn trước, sau đó hắn lại trừ bỏ một Tương vương không có tí uy hiếp nào. Tương vương cũng nghĩ như thế, trước phải lật đổ được Thịnh Gia Ngạn, chờ mình ngồi lên ngôi cao cửu ngũ, ra một tờ chiếu thư nhốt Bình vương vào thiên lao suốt đời không thả ra là xong. Bình vương có dũng mãnh thiện chiến thì làm được gì, tính cái cọng hành gì? Còn không phải ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn giày vò à? Nếu như Bình vương khởi binh, vừa hay chụp cho hắn một cái mũ mưu phản, hợp lý hợp tình giết hắn, diệt trừ hậu hoạn mới thống khoái thay!
Nhưng mà điều Tương vương không ngờ tới nhất là, Bình vương lại hợp tác với Thịnh Gia Ngạn, bày một cái hố ra cho hắn nhảy vào.
“Tên tiểu nhân âm hiểm Bình vương!” Tương vương lúc này đã kịp phản ứng lại tức đến nỗi giơ chân đạp xuống cửa điện đã sệ xuống từ vừa nãy. Một cước này là giọt nước tràn ly làm tấm ván cửa vốn đã lung lay sắp đổ rớt xuống luôn.
Thịnh Gia Ngạn ôm lấy Mạnh Thê Thê lặng lẽ lùi về sau một bước, nhìn Tương vương lạnh lùng nói: “Phụ hoàng từng nói một câu với ngươi, rất đúng!”
“Là câu gì?”
“Đọc nhiều sách vào…” Thịnh Gia Ngạn dắt Mạnh Thê Thê ra ngoài: “...Đỡ phải bị người lừa!”
Tương vương nổi giận đùng đùng muốn đuổi theo, lại bị Mạc Xuân Phong kiềm chế không nhúc nhích được. Cuối cùng hắn bị ném vào phòng bên cạnh của điện Dưỡng Tâm. Giấc mộng đế vương ngắn ngủi một ngày của hắn cũng kết thúc như thế.
Thịnh Gia Ngạn đưa Mạnh Thê Thê về phủ nhiếp chính vương, Lục Tam Nương đã nhận được tin tức từ trước, chuẩn bị sẵn hồ nước nóng cho hai người tắm rửa.
Đợi cửa chậm rãi đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Mạnh Thê Thê lập tức không coi ai ra gì cởi bỏ quần áo bước vào trong hồ nước.
Thịnh Gia Ngạn cũng đi vào, kiên nhẫn chà lau giúp nàng.
Mạnh Thê Thê trên người không một mảnh vải, Thịnh Gia Ngạn tốt xấu gì cũng còn một cái quần.
Lúc hai người nhìn về phía đối phương, tầm mắt cách một màn hơi nước mịt mù lại chẳng có chút tình dục nào, chỉ có nỗi nhớ nhung vô tận.
Thịnh Gia Ngạn vuốt ve cặp mắt của nàng với vẻ thương tiếc xót xa, Mạnh Thê Thê lại vẫn làm bộ cố gắng nhìn thấy hắn.
“Không cần phải thế…” Hắn bảo: “Đừng miễn cưỡng, ta biết muội không nhìn rõ.”
Mạnh Thê Thê nghe vậy thì dừng lại, sau đó hơi thu lại con ngươi không có chút ánh sáng nào: “Ta chỉ nhìn không rõ lắm, hình dáng lờ mờ thì vẫn còn thấy được.”
Thịnh Gia Ngạn giúp nàng chà lau cánh tay trắng nõn, phát hiện mấy vết thương nhỏ trên đó, hắn hơi nhíu mày, không nói gì. Hai người rơi vào trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Cảm giác mỏi mệt bất an trong lòng Mạnh Thê Thê đến lúc này cuối cùng cũng lắng xuống.
“Thân thể dễ hỏng, phải trân trọng đấy!” Trong mơ hồ, hắn đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
“A Ngạn, huynh có thấy tình cảnh hiện giờ rất quen không.”
Động tác tay của Thịnh Gia Ngạn hơi dừng lại: “Sao lại quen thuộc?”
“Hình như cực kì lâu trước kia, huynh cũng từng tắm cho ta rồi, còn đè chặt ta không cho ta động đậy. Cũng bảo ta phải yêu quý thân thể. Mặc dù trước kia ta đã quên, nhưng hiện giờ ta nhớ lại hết rồi! Nhưng trong trí nhớ của ta, ngoại trừ lần ở Ngụy phủ kia ra hình như huynh chưa từng tắm rửa cho ta nữa mà nhỉ? Thật là kỳ quái. Thậm chí ta còn nhớ kỹ lúc huynh tắm rửa cho ta, tay áo xắn lên trên bắp tay, hình như huynh mặc một cái áo choàng đen có thêu sợi kim tuyến ấy…”
Nàng lải nhà lải nhải một hồi, sau đó ngủ quên rồi, không nhìn thấy ánh mắt Thịnh Gia Ngạn lóe lên một thứ ánh sáng kì lạ.
Chờ mong muội nhớ lại, lại hi vọng muội quên đi.
…………
Tháng Bảy của Địa Phủ sắp tới, toàn điạ phủ đang giăng đèn kết hoa trang trí lại Quỷ thành.
Dạ Du Thần mấy hôm nay có mông bị bỏng nắng, không tiện làm việc nên mọi người mới thay phiên đến thăm hắn.
Thật khéo, kẻ đến thăm hôm nay là Suy Thần.
Suy Thần thò cổ qua cổng nhìn quanh, vui vẻ nói: “A Dạ, hôm nay chỉ có một mình cậu ha, quá tốt rồi!”
Hắn nhẹ nhàng bay vào, ngồi trên ghế bên giường nhìn Đông rồi lại ngó Tây. Kết quả hắn tò mò sờ lên một gốc cây xấu hổ của nhân gian mà Dạ Du Thần trồng, tay Suy Thần vừa chạm đến nó thì bên ngoài đột nhiên có một trận gió nổi lên, thổi đổ cả bồn hoa trồng cây xấu hổ.
Dạ Du Thần nhìn cây xấu hổ của mình đã anh dũng bỏ mình, khóc không ra nước mắt: “Ta van xin mi ra ngoài đi có được không?”
“Cậu nói gì vậy hả?” Suy Thần hơi tức giận: “Bọn họ đều bận rộn cho quỷ tiết mồng bảy tháng bảy, không có người đến chăm sóc cậu, ta sợ cậu ở một mình buồn mới đến. Với lại vừa rồi lại không phải lỗi của ta, là bên ngoài đột nhiên có trận gió to thổi vào đấy chứ, không thấy à? Chả liên quan gì tới ta nha! Mà nói đi phải nói lại, lá gan cậu cũng to thật đấy, không được bệ hạ cho phép mà cũng dám tự tiện đi nhân gian!”
“Đừng nói nữa…” Dạ Du Thần uể oải rên rỉ: “Còn không phải ngồi xem Thế Tục Kính thấy bệ hạ bị nhốt lại, Mạnh tỷ tỷ bên kia thì vừa kinh vừa hiểm vạn phần, ta sợ sắp chết. Định vụng trộm mở cửa ra cho bệ hạ, kết quả cửa thì mở được, nhưng lại bị long khí của hoàng thành làm cho bị thương…”
“Ôi nha, cậu nói đánh vào đâu không đánh sao lại đánh vào mông thế này?” Suy Thần lại gần nhìn, đột nhiên kêu lên: “A, miệng vết thương của cậu lại bị vỡ ra rồi!”
“Thật sao? Trên bàn có thuốc đó, mi mau mau xoa giúp ta đi! Nếu không lúc bệ hạ với tỷ tỷ trở về ta lại không đi nghênh đón được!”
“Được rồi, được rồi! Cậu cũng đừng vội vàng quá, ta nói cho cậu nghe nhé, chuyện dưỡng thương này ta có kinh nghiệm rồi…” Suy Thần nhìn hai bình thuốc bày trên bàn, tiện tay nhặt lên một bình, ngón tay móc ra một ít bôi hết lên mông của Dạ Du Thần.
Một lúc sau, Phán quan đứng ở điện Liêu Dương điều hành công việc của các quỷ sai, chuẩn bị những đồ dùng cần thiết cho Quỷ tiết.
Lão liếc một vòng, học theo cách nói của Thịnh Gia Ngạn mà hỏi: “Vì sao Dạ Du Thần còn chưa đến?”
Thiện Ác đồng tử vội nói: “Mới rồi ta có đi gặp hắn, không hiểu tại sao vết thương của hắn đột nhiên chuyển biến xấu, làm khó hắn có thể chất thần tiên vậy mà còn phát sốt được, còn nói mê sảng nữa.”
Phán quan lắc đầu tỏ vẻ quan ngại sâu sắc: “Thời điểm mấu chốt lại chẳng được tích sự gì.”
Suy Thần đứng trong đám minh lại nghe thấy thế, ngẩng đầu huýt sáo líu lo né ra sau lưng Huyết Hà tướng quân.
Việc bệnh tình của Dạ Du Thần đột nhiên nghiêm trọng hơn hẳn là không liên quan gì đến hắn nhỉ? Ừ, chắc chắn là không liên quan rồi. Chắc chắn là trận gió thổi đổ chậu hoa lúc chiều làm hắn cảm lạnh rồi. Dạ Du Thần này thật là, chẳng biết tự chăm sóc cho bản thân gì cả. Suy Thần nghĩ vậy, nhưng vẫn còn chột dạ nên càng lúc càng huýt sáo to hơn.
Phán quan bị hắn huýt sáo hấp dẫn sự chú ý, quát ầm lên: “Suy Thần đang làm gì vậy? Cậu nghĩ đang mở tiệc trà đấy á? Mà đang định nhắc đến câu đây, mồng bảy tháng bảy theo lẽ thường chúng ta phải mời mấy vị thượng tiên thần quân có quan hệ tốt với Địa Phủ nữa đấy. Phúc Thần điểm danh yêu cầu cậu đi đón nàng ta, cậu về chuẩn bị cho cẩn thận vào. Nhớ đi đúng giờ!”
Suy Thần trợn tròn mắt, hai má bắt đầu xuất hiện một tầng ửng đỏ rất khả nghi: “Sao… sao lại bảo ta đi chứ… ta… ta không được! Ta với nàng ta bất đồng chính kiến, nàng ta là đối thủ một mất một còn với ta, ta không đi!”
Phán quan liếc xéo hắn một cái, bắt đầu giở sổ ghi công tội: “Cậu không đi được ấy hả? Công trạng một năm nay của cậu thì khỏi nói rồi. Không biết chừng bệ hạ còn phải trách phạt cậu hành sự bất lợi đó. Cậu vốn có nhiệm vụ phải mang đến tai họa cho kẻ có tội ác tày trời, nhưng mà Phúc Thần cố ý làm khó dễ cậu, chân trước cậu vừa đi, chân sau nàng ta đã đến thăm nhà người ta rồi. Hai người bất đồng chính kiến thì sao, cậu không thử nghĩ đi tìm nàng ta tâm sự một cái à?”
Huyết Hà tướng quân móc mũi, gảy tai bảo: “Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng cứ để nàng ta làm hỏng chuyện của cậu cũng không phải cách hay nha. Nếu lần này nàng ta chủ động yêu cầu rồi, cậu dứt khoát xông lên là được. Tâm sự với nhau tìm ra lý tưởng chung, nói mấy chuyện cuộc đời tươi đẹp gì đó á!”
Suy Thần bất đắc dĩ đồng ý, lúc này Phán quan mới dặn dò tiếp: “Theo ghi chép trên Sinh Tử Bộ, bệ hạ chỉ còn hai ngày nữa là sẽ trở về ngôi vị, đúng lúc vội vàng chuẩn bị cho Quỷ tiết, mọi người đừng lười nhác nữa.”
Mạnh Khương vội ngắt lời lão, hỏi: “Thế Mạnh tỷ tỷ thì sao? Cùng bệ hạ trở về luôn ạ?”
Phán quan nhìn nàng ta một cái đầy cổ quái, chỉ nói: “Còn chưa biết được, tóm lại tất cả chuẩn bị cho tốt vào!”
Trong đầu Phán quan bây giờ quả thực phải lau mồ hôi vì Diêm Vương bệ hạ đây này, theo kế hoạch của Diêm Vương bệ hạ thì thấy, rõ ràng là muốn lấy mạng đổi mạng cho Mạnh Bà mà. Cử động lần này là trái với quy tắc của thiên đình, càng là thuật cấm kỵ! Hi vọng Diêm Vương bệ hạ có thể thu tay lại càng sớm càng tốt, chớ làm ra chuyện sai lầm lớn nha!