Ngọn lửa xanh nhạt dưới Vong Xuyên đỉnh đã dần tắt. Hôm nay không có nhiều vong hồn lắm, Mạnh Dung cũng trở về từ bên bờ Vong Xuyên, nhìn vào trong, nói nhỏ gì đó. Địa phủ to như vậy chỉ còn vong hồn Mạnh Khương ở lại cạnh Mạnh Bà, nghe Mạnh Bà kể chuyện xưa. Mạnh Bà nhàn nhạt nói xong, Mạnh Khương sớm đã khóc đỏ hai mắt.
Tận khi chuyện cũ đã kể hết, Mạnh Khương vẫn còn ngồi đó khóc. Một hồi lâu sau, Mạnh Bà mới mở miệng: "Chuyện xưa nói hết rồi, cô cũng nên đi thôi."
"Ta muốn ở lại nơi này."
"Cô nói cái gì?"
"Ta muốn ở lại nơi này, dù có thế nào đi nữa!" Mạnh Khương ngẩng đầu, kiên định nhìn Mạnh Bà.
"Được." Mạnh Bà ngay cả một chút do dự cũng đều không có.
Mạnh Khương chưa từng nghĩ tới Mạnh Bà dễ dàng đáp ứng như vậy, nàng ngược lại đã quên nên phản ứng thế nào.
"Đừng lo lắng, ta mang cô đi làm quen địa phủ một chút, có một số nơi cô không thể đi. Tùy tiện đi vào, bị dọa bị thương, ta mặc kệ." Nói xong, Mạnh Bà liền xoay người rời đi.
Mạnh Khương đứng dậy chạy đuổi theo: "Vì sao cho ta ở lại nơi này?"
Mạnh Bà dừng bước, xoay người, nhìn nàng nói: "Cô không phải muốn ở lại đây sao?"
"Ta muốn, nhưng không phải cô nên ngăn cản mới đúng sao?"
Mạnh Bà thản nhiên cười cười: "Ta vì sao muốn ngăn cản?"
Mạnh Khương không thèm nhắc lại, không phải vì nàng không biết trả lời thế nào, mà nàng cảm thấy cho dù Mạnh Bà có cười rộ lên, ý cười cũng vĩnh viễn không chạm tới đáy mắt, hình như ở nơi sâu thẳm nhất, đều là những bi thương người khác không thể chạm đến.
Nữ tử này đến tột cùng là bị điều gì tổn thương?
"Quá khứ của cô?" Mạnh Khương đột nhiên hỏi Mạnh Bà.
"Quá khứ của ta?"
"Ừ, ta muốn nghe chuyện xưa của cô."
Mạnh Bà cười nhẹ: "Ngay cả ta chính mình cũng không biết, làm thế nào nói cho cô?"
"Cô làm sao có thể không biết?"
"Bởi vì ta đã quên."
"Đã quên?"
"Ừ. Đã quên." Dứt lời, Mạnh Bà xoay người bước đi, không hề để ý tới Mạnh Khương.
Mạnh Khương đi theo, cũng không thèm nhắc lại.
"Bình thường không được đi lung tung, có rất nhiều nơi đều không phải nơi chúng ta có thể tới." Mạnh Bà tới trước một cửa động u ám thì ngừng lại, trên đỉnh thạch động còn có khắc vài chữ đỏ tươi như máu - Thập Bát Nê Lê (mười tám tầng địa ngục) [1]. Bên ngoài có chút ánh sáng, mơ hồ còn có thể thấy một cầu thang đá vào sâu tận bên trong, rất sâu không thấy điểm cuối, bên trong cũng tối đen, cái gì cũng không thấy được.
Chỉ nghe vô số thanh âm kêu khóc từ bên dưới vang ra, càng vào sâu bên trong, càng hắc ám vang vọng, âm thanh tê tâm liệt phế, chọc thủng màng nhĩ, vạn phần thê lương. Mạnh Khương nghe được, trong lòng phát lạnh.
"Phía dưới là mười tám tầng địa ngục, là nơi giam giữ và trừng trị ác quỷ. Hình phạt không giống nhau, nơi giam giữ cũng không giống nhau, càng đi sâu vào trong, càng thống khổ không chịu nổi. Chúng nó lúc còn sống làm hết chuyện xấu xa, chết rồi khó tránh khỏi chịu tội. Cái này gọi là nhân quả báo ứng." Mạnh Bà nghe thấy thanh âm kêu gào, mặt không đổi sắc, thoáng như không nghe thấy.
"Vì sao cô có thể bình tĩnh như vậy? Cô không thấy âm thanh đó thực làm cho người ta khó chịu sao?" Mạnh Khương nhìn Mạnh Bà, hỏi.
Mạnh Bà thản nhiên nói: "Chờ ngươi ở địa phủ ngây ngốc mấy ngàn năm rồi, ngày ngày đêm đêm đều nghe thấy, vô luận là thanh âm gì, cuối cùng đều trở thành thói quen."
Mạnh Bà lại dẫn Mạnh Khương đến đường luân hồi, rồi nói với nàng: "Bình thường, người thường đều đi qua đường Hoàng Tuyền, đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà. Nhưng những hồn phách nghiệp chướng nặng nề, đều là do quỷ soa trực tiếp kéo đến Diêm Vương điện, để Diêm Vương thẩm vấn, lại nghe Phán Quan định tội, cuối cùng đưa vào mười tám tầng địa ngục chịu phạt. Một số ít bị phán làm súc sinh, cũng không uống Mạnh Bà canh, mà Ngưu Đầu Mã Diện trực tiếp đẩy vào súc sinh đạo, chính là để họ nhớ kỹ chính mình mắc tội nghiệt. Trừ phi kiếp sau được làm người, mới cần uống canh Mạnh Bà. Bình thường cô cho vong hồn uống canh Mạnh Bà xong, thì đưa họ đến nơi này, cho bọn họ nhập nhân đạo. Cô phải mười phần cẩn thận, lỡ như trượt chân rơi vào vòng luân hồi, ta cũng không thể nào cứu được."
Mạnh Khương gật gật đầu.
Mạnh Bà tiếp tục đi tới phía trước, đi một lúc lâu, đến trước đại điện màu son liền ngừng lại, nói với Mạnh Khương: "Nơi này là cửa điện Diêm Vương, bình thường ông ấy đều ở bên trong, ngẫu nhiên mới đi tuần tra. Không có việc gì cần bẩm báo, cũng đừng đến nơi này. Không phải vì có quy định gì, mà là Diêm Vương phi thường hình sự, thật có chút dọa người." Dứt lời lại chỉ phía trước: "Bên kia là chỗ ở của Phán Quan, không có việc gì, cũng đừng đến chỗ đó, hắn không thích bị người khác quấy rầy. Ngay cả ta mấy ngàn năm rồi, cũng chỉ gặp Phán Quan có vài lần mà thôi."
Mạnh Khương nhất nhất đáp ứng.
Chỉ chốc lát, Mạnh Bà lại xoay người đi sâu vào trong địa phủ. Mạnh Khương đi theo phía sau. Hai người đi thật lâu, ngay cả quỷ hồn thỉnh thoảng phiêu đãng bay qua cũng không thấy đâu, thiên địa tựa hồ hoàn toàn tĩnh mịch, không có một chút tiếng vang, địa phủ to như vậy thoạt nhìn tựa như chỉ có hai người nàng cùng Mạnh Bà, thật sự hoang vắng.
Cũng không biết bao lâu sau, ngay lúc Mạnh Khương muốn mở miệng hỏi Mạnh Bà muốn đi đâu, Mạnh Bà đã dừng lại, phía trước dường như không còn đường đi, chỉ thấy tối đen sâu không tận cùng.
Mạnh Bà nhìn bóng đêm vô tận phía trước. Loại tối tăm này, cùng địa phủ âm trầm hoàn toàn bất đồng. Địa phủ tuy âm u, nhưng ít ra còn có thể thấy được, nghe được. Mà vùng đất phía trước, hoàn toàn là bóng đen, tựa như bị người dùng búa đem địa phủ bổ ra hai nửa, hoàn toàn tách biệt thành hai thế giới. Mạnh Bà không biết bên trong là gì, bởi vì không biết, nên có chút sợ hãi. Nàng từng thử đưa tay vào, chỉ thấy phần tay còn ở bên ngoài, còn bàn tay ở trong bóng tối, cách nào cũng không nhìn thấy.
"Đây là nơi nào?"
"Đại khái là cuối địa phủ."
"Vì sao lại tối đen như thế? Bên trong có cái gì?"
"Không biết, có lẽ là vực sâu vạn trượng. Cũng có lẽ là không có gì cả."
Mạnh Bà trả lời Mạnh Khương xong, lại vẫn như cũ đứng tại chỗ, hình như cũng không muốn đi. Nàng đột nhiên nhắm hai mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng vang nho nhỏ truyền đến bên tai, là thanh âm từ trong bóng đêm. Thanh âm vi vu rất nhỏ, có chút giống tiếng gió, hoặc nghe như có tiếng người nói chuyện, lại bị gió thổi tan đi mất. Mất hút không thể nghe thấy. Mạnh Bà nghe đã mấy ngàn lần, mỗi năm ngày này, cũng đều nghe thấy. Vô luận nàng ở đây, hay vẫn ở Mạnh Bà trang, hoặc trên cầu Nại Hà, vẫn luôn nghe thấy. Rất nhiều lần, Mạnh Bà muốn đi nghe cho rõ, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy nghe không được rõ ràng.
Thanh âm kia, rất đáng thương.
Mạnh Bà cảm thấy như vậy.
Mạnh Bà nghĩ cho dù là thanh âm gì, chỉ cần nghe trong mấy ngàn năm, đều đã thành thói quen. Nhưng âm thanh này, lại chưa từng trở thành thói quen của nàng. Có đôi khi, Mạnh Bà thật muốn xông vào trong bóng đêm này, nhìn xem ai phát ra thanh âm. Nhưng chung quy vẫn không làm được.
"Cô ở đây làm gì?" Mạnh Khương thấy Mạnh Bà hai mắt vẫn nhắm, nhịn không được hỏi.
Mạnh Bà mở mắt. "Cô có nghe thấy thanh âm gì không?"
"Thanh âm?" Mạnh Khương cũng tĩnh tâm lắng nghe, song cái gì cũng không nghe được, đành phải lắc lắc đầu.
"Xem ra, chỉ có ta nghe thấy."
"Cái gì?"
"Không có việc gì, trở về đi." Dứt lời, Mạnh Bà xoay người bước đi, thanh âm đáng thương vẫn văng vẳng bên tai.
Sau khi trở lại Mạnh Bà trang, Mạnh Khương thỉnh cầu Mạnh Bà một chuyện.
Chính là xin Mạnh Bà đừng cho Mạnh Dung biết nàng là con gái của Mạnh Dung. Dù sao Mạnh Khương vẫn chưa được Mạnh Dung nuôi nấng ngày nào, mối quan hệ ngượng ngập này, tốt hơn vẫn đừng nên cho nàng biết.
Mạnh Bà liền đáp ứng.
Mạnh Khương cứ như vậy ở lại địa phủ, sau cũng không có rời đi.
Vài năm qua đi, lại có một người đến đây, gọi là Mạnh Qua.
Ngày ấy, lúc Mạnh Dung và Mạnh Khương đang mang canh cho một đám quỷ hồn, thì Mạnh Qua đang ở trong đám quỷ hồn này. Mạnh Bà nhìn nàng một cái, rồi cầm chén canh đưa tới trước mặt nàng.
Mạnh Qua nhìn người trước mắt sửng sốt hồi lâu, rồi nói: “Nguyên lai là cô ở đây?”
Mạnh Bà mới nhướng mắt, nhìn nữ tử xinh đẹp mỹ lệ trước mặt, hỏi: "Cô nương biết ta?"
Mạnh Qua nhìn kỹ gương mặt Mạnh Bà, một lúc lâu mới nở nụ cười, nói: “Nhận sai người, ta cứ nghĩ là gặp cố nhân.” Dứt lời, liền tiếp nhận chén canh trong tay Mạnh Bà, nhìn nước Vong Xuyên trong suốt thấy cả đáy, có chút hốt hoảng, lẩm bẩm nói: “Năm đó tiên đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không thể làm ta quên điều gì, chén canh nho nhỏ này có thể làm ta quên hết thảy được sao? Nực cười.” Dứt lời, một hơi liền uống cạn. Đem chén trả lại cho người trước mắt, còn nói: “Nước rất trong, vừa vặn ta đang khát.”
Mạnh Bà cũng không nghe không ra nàng đang nói gì, chỉ là nhìn nàng, lại phát hiện ánh mắt nàng không giống ánh mắt thanh minh của quỷ hồn sau khi uống canh. Cho tới cùng cũng không thấy chút thay đổi nào.
Mạnh Bà chợt nhíu mi, nói: “Cô không phải quỷ hồn bình thường.”
Mạnh Qua cười cười: “Ta chưa từng nói qua ta là quỷ hồn bình thường.”
“Không nên?”
“Ngươi không phải đã đoán được sao?”
“Không sợ bị bắt trở về sao?”
Mạnh Qua hơi cười cười, bất quá lần này nụ cười có chút càn rỡ. “Ta nếu đã xuống đây, không phải đã chuẩn bị bị bắt sao?”
“Không sợ bị phạt sao?”
“Sợ a, nhưng sợ ta cũng sẽ làm.” Mạnh Qua cười cười, đột nhiên hai tay chống thành cầu, nhẹ nhàng nhảy về phía trước, ngồi lên thành cầu Nại Hà. Hai chân còn đung đa đung đưa, phía sau lưng nàng, là sông Vong Xuyên sâu không thấy đáy.
Mạnh Bà vốn không phải người tò mò, cũng không nhịn được hỏi: “Vì cái gì?”
“Chẳng vì sao cả, chỉ cảm thấy trên đó ngây ngốc lâu rồi, mệt mỏi, muốn xuống dưới này một chút. Thuận tiện tìm hiểu này nọ.”
“Tìm một người, hoặc là nói, tìm một đáp án.”
“Tìm được rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
“Hiện tại cô không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
“Nếu bây giờ ta tố cáo với thiên đình, khiến cho thiên binh truy bắt cô, cô không sợ sao?”
Mạnh Qua nhìn ánh mắt Mạnh Bà, khẳng định nói: “Cô sẽ không.”
“Sao cô xác định như vậy?”
“Bởi vì cô không phải loại người thích xen vào chuyện người khác.”
Mạnh Bà nhìn nàng một hồi, liền chỉ vào đường luân hồi, rồi nói: “Đường ở kia, cô tự đi thôi.”
Nhưng Mạnh Qua cũng không có động tĩnh, chỉ nhìn đường luân hồi rồi nói, trong mắt có chút đau thương. “Thực không nghĩ lại đi đầu thai như vậy, rất không cam lòng.”
“Đừng quên, cô hiện tại chỉ là một hồn phách mà thôi, nếu cô muốn dùng bộ dáng này đi đến thế gian, quỷ soa liền bắt cô trở về, lại bẩm báo thiên đình.”
“Ta nói là nói thế thôi.” Dứt lời, Mạnh Qua liền theo cầu Nại Hà, hướng đường luân hồi mà đi tới.
Mạnh Bà nhìn bóng dáng của nàng, nhịn không được hỏi: “Bất quá cuộc đời con người ngắn ngủi vài chục năm, cho dù cô mang theo trí nhớ luân hồi, nhưng mỗi một kiếp chính là một lần bắt đầu, kiếp trước cũng không thể làm gì cho kiếp này, đều là uổng phí. Rốt cuộc cũng phải bắt đầu từ đầu, cô cảm thấy đáng giá sao?”
Mạnh Qua đứng ở đó nghe Mạnh Bà nói, một hồi lâu, mới quay đầu lại: “Ta cũng không biết, nếu nói không làm như vậy, ta cũng không biết làm thế nào mới là tốt.” Nàng đau khổ cười.
Mạnh Bà nhìn nữ tử đang hướng đầu đường luân hồi mà tiến tới, không biết vì sao, Mạnh Bà cảm thấy bóng lưng kia thật cô đơn, là người cô đơn nhất mà nàng đã từng gặp, như là nỗi cô đơn đã có đến mấy ngàn năm.
Mạnh Bà xoay người, không hề nhìn nàng. Nhưng thật lâu sau, lúc nàng quay đầu lại chuẩn bị rời khỏi, lại phát hiện Mạnh Qua vẫn bất động đứng đó, so với ban nãy không hề thay đổi. Gió địa phủ thổi qua, cuốn nhẹ gấu váy nàng.
Mạnh Bà đi qua, đứng bên cạnh nàng, nhưng chỉ thấy nàng thất thần nhìn xa xa, lệ rơi đầy mặt. Tuy rằng Mạnh Bà cùng nữ tử này vừa mới gặp qua, nhưng nàng cảm thấy được rằng nàng ta thực kiên cường, không phải người dễ dàng rơi lệ.
“Vì sao không đi? Vì sao lại khóc?” Mạnh Bà hỏi.
Qua thật lâu, Mạnh Qua mới chậm rãi quay đầu nhìn Mạnh Bà, nói: “Ta… vừa mới, thấy hắn, thật sự thấy hắn.” Sau khi nói xong, Mạnh Qua lấy tay bưng kín mặt. Nước mắt theo kẽ hở trên tay nàng từ giọt rơi xuống, đọng trên mặt bùn đen, rồi tan đi mất. Nàng nghẹn ngào: “Nguyên lai hắn ở đây, khó trách ta không đợi được hắn, ta vẫn không đợi được hắn…”
Mạnh Bà không biết nên nói gì, nhưng vẫn đứng cạnh nàng. Thật lâu sau đó, Mạnh Qua mới đưa tay lau khô toàn bộ nước mắt, đột nhiên lại cười rạng rỡ với Mạnh Bà, giống như nước mắt vừa nãy cũng không phải của nàng.
“Ta sau này cũng ở lại địa phủ cùng ngươi.”
Mạnh Bà chợt sửng sốt, rồi lập tức liền không sao, nói: “Vậy tùy cô. Bất quá, ít nhất cũng nói ta biết tên cô.”
“Các nàng tên là gì?” Mạnh Qua chỉ vào hai người đang ở bên kia nhóm lửa nấu nước.
“Mạnh Dung, Mạnh Khương.”
“Vậy được rồi. Gọi ta là Mạnh Qua.”
Rất nhiều năm về sau, Mạnh Bà mới biết được, Mạnh Qua kỳ thật không gọi là Mạnh Qua.