Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 33

Kỳ nghỉ đầu tiên kéo dài mà lại không phải làm bài tập, Tô Ái Ái cơ bản chỉ ngồi ở trong nhà và được vỗ béo như một chú heo, ăn ngủ, ngủ ăn, thỉnh thoảng đi dạo phố, thỉnh thoảng đi tụ tập, ngay cả bản thân cũng chán nản với cái sự lười biếng của chính mình.

Con người không chịu ngồi yên như Hạo Tử lại tổ chức một lần tụ tập nữa, mùa hè nóng nực, một bàn đầy người chen chúc bên một nồi lẩu, cũng không quên uống bia, Tô Ái Ái là người hễ uống rượu bia là bị phát hiện ngay, mới mấy ngụm mà trên mặt đã như nở hoa rồi.

Lúc này đúng thật là không thể gánh vác nổi nữa, hạo tử vẫn còn đang ở bên kia rót bia cho mọi người, Tô Ái Ái trừng mắt nhìn Lý Manh Manh ngồi bên cạnh mặt không đỏ, hơi thở cũng không có mùi bia, đúng là không tưởng tượng nổi, cùng là con gái, sao cô ấy lại có thể uống như vậy? ở chỗ nào dạy uống bia tốt thế này, cô có nên đi đăng kí học vài ngày không?

Lúc cô đứng dậy đón lấy cốc bia bèn thở dài trong lòng: đáng nhẽ lần này cô nên mang theo hai bình rượu là Âu Dương và A Đan, xem ai còn dám liều mạng với cô!

Đột nhiên có một cánh tay đưa ra, cướp lấy cốc rượu.

Tô Ái Ái quay đầu, đúng là khuôn mặt tươi cười của Phương Ca.

Phương Ca đón lấy cốc bia, nghiêng mặt trêu chọc Hạo Tử: “Được rồi, muốn uống thì cứ tìm anh em mà uống, đừng bắt nạt con gái!”

Hạo tử gõ lên cốc bia, cái miệng trước giờ đều không biết suy nghĩ: “Tớ nói hai cậu học cùng một trường cho nên quan hệ tất nhiên sẽ tốt hơn so với những người khác, còn đỡ bia cho nhau nữa, được, tính cho cậu nhé, thêm một cốc nữa cho cậu, hai người tính cho một người…”

Hạo tử lảo đảo nói, chân nam đá chân chiêu đi tới.

Nhưng Tô Ái Ái lại cảm thấy ngại ngùng, ở sau lưng lén lút kéo tay áo Phương Ca, ý là: bỏ đi, để tự tớ uống.

Phương Ca đổi cốc bia sang tay kia, tay kia vẫy vẫy phía sau lưng, tự mình uống hết.

Tô Ái Ái nhìn bóng lưng đang đứng của Phương Ca, cậu thiếu niên này vẫn đang trong tuổi dậy thì, vóc người cao ráo, bờ vai thon gầy, vẫn còn một vài điểm giống với khi còn là học sinh cấp ba, chưa từng thay đổi.

Haiz, nếu là Liệt Tình, anh cũng sẽ không chối từ mà đỡ bia cho cô ấy… mặc dù là Liệt Tình không cần có người đỡ bia hộ cô nàng.

Cuối cùng cũng tan tiệc, Lý Manh Manh đi toilet, Hạo Tử ngồi cạnh Tô Ái Ái trêu chọc cô: “Bạn học Ái Ái, hãy nói cho tại hạ biết gần đây cô nương yêu đương đến đây rồi?”

Tô Ái Ái cảm thấy thật đau đầu, nếu tên Hạo tử lắm mồm này đã biết được thì cũng đồng nghĩa với mọi người trong lớp đều biết hết rồi, phản ứng đầu tiên của cô chính là lườm Phương Ca, Phương Ca lắc đầu cười: “Không phải tớ nói mà!”

Hạo tử hùa theo: “Không phải là Tiểu Phương nói đâu, là Thạch đầu chat với tớ lúc online đấy.” lại vờ vịt thở dài: “Haiz, loại người già này và người ôm quãng đời cô độc còn lại như tớ lại không phải là cùng một bè phái, không có tiếng nói chung!”

Phương Ca phụt cười: “Cậu cô độc? Cô độc đến mức tháng nào cũng tốn bao nhiêu tiền nạp thẻ điện thoại để nhắn tin? Rồi gọi điện thì máy cứ bận hoài? QQ thì lúc nào cũng online?”

Hạo tử lắc đầu, còn thiếu mỗi nước làm cho cái quạt nan trong tay cũng lắc theo: “Cậu không hiểu, độc thân chính là một mình ngồi ăn vằn thắn trong canteen.”

Tô Ái Ái tức giận: “Thì yêu đương chính là hai người ngồi ăn vằn thắn trong canteen!” cuối cùng nhãn cầu chuyển động, nghĩ đến bài hát “Ăn vằn thắn” được hát bằng giọng địa phương vùng Nam Kinh của người nào đó, lớn tiếng hỏi: “Quan khách, À, có cần dầu cay hay không?” (Câu này là bạn ấy nói bằng giọng địa phương Nam Kinh nên hơi buồn cười.)

Bỗng nhiên hạo tử và Phương Ca cười đến mức ngửa cả người ra phía sau, Phương Ca nheo đôi mắt to của mình lại, đưa tay ra xoa đầu Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái cười đến ngây ngô, bàn tay của Phương Ca đang ở trên mái tóc, ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên đỉnh đầu, khe khẽ, có sự ấm áp mềm mại, không mang theo bất cứ tạp chất nào, nhưng lại khiến lòng cô bất chợt dịu đi rất nhiều.

Cô há miệng cười to, chậm rãi cúp mắt xuống, có một vài người ngoài mặt thì là bạn bè, hành động cũng như một người bạn, nói chuyện với nhau cũng như bạn thân, hi hả, có thể nói đùa thoải mái, nhưng trong lòng mãi mãi không cách nào coi người ta như một người bạn thực sự của mình. So với người yêu thì thiếu đi một phần thân mật tự nhiên, nhưng sơ với bạn bè thì lại thừa ra một phần mong nhớ không thể dứt bỏ, xa như vậy, rồi lại gần như vậy.

Hạo tử quả nhiên là người lắm mồm, trên đường về nhà, Lý Manh Manh hỏi: “Ái Ái, có phải cậu có bạn trai rồi không?”

Trong lòng Tô Ái Ái mắng mỏ hạo tử hàng nghìn lần, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: “Ừm..” Câu hỏi của Lý Manh Manh chính là câu hỏi có/không, nhưng đáp án cô ấy muốn nghe nhất định không chỉ đơn giản là “có” hoặc “không” như vậy, cô chỉ có thể thành thật khai báo: “Là bạn đại học… Hơn mình một tuổi, ờ, học khoa tự động…” lại có chút xấu hổ, nói thêm một câu nữa: “Haiz, mới yêu nhau thôi, còn sau này thế nào thì không biết!”

Những thiếu nam thiếu nữ khi đó lúc đầu đều luôn nói như vậy, rõ ràng là trong lòng thì rất để ý nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Ai biết được? Có thể lâu dài không?” “Ai bảo sau này tớ và anh ấy (cô ấy) sẽ ở bên nhau nào?”

Ha, có một thời kỳ có thể mạnh miệng nói ra như vậy, đúng là thật buồn cười!

Lý Manh Manh chỗ hiểu chỗ không chỉ biết gật đầu, chỉ chỉ vào quán trà sữa: “Có uống trà sữa không? Vị gì?”

Điện thoại di động trong túi Tô Ái Ái rung lên, cô lấy ra rồi liếc nhìn, là Âu Dương gọi tới.

Thực ra, Tô Ái Ái đang giận, kỳ nghỉ đã qua được một nửa rồi, cô đã gửi mấy tin nhắn rồi mà Âu Dương vẫn chưa trả lời, cố lấy dũng khí gọi điện cho anh không ngờ lại được thông báo là ngoài vùng phủ sóng, làm cô tức chết, tên Âu dương này cứ nói cái gì mà cô không gọi cho anh, rồi thì anh sẽ gọi tới cho cô, đúng là nói xạo!

Điện thoại di động đã rung nửa ngày mà vẫn chưa dứt, Tô Ái Ái nhận điện, muốn giọng nói mình phải thật lạnh nhạt, thật nghiêm trọng thì mới có thể rằn mặt đối phương được.

Kết quả, ở đầu bên kia, anh chỉ cười khẽ rồi kéo dài tiếng “Alo” ra một chút, cái miệng mím chặt của cô đã bắt đầu cong lên, haiz, người này gọi điện lúc nào cũng hùng hồn như vậy!

Âu dương mười phần bình thản: “Bạn nhỏ Ái Ái, bạn ở nhà có ngoan không? Xin lỗi nhé, bạn trai thân yêu của bạn bị Từ Hy Thái Hậu kéo lên núi ăn chay niệm phật, rõ ràng là có mang theo điện thoại nhưng lại hoàn toàn mất sóng, hôm qua vừa về nhà là gọi điện ngay cho bạn đây nè!”

Từ Hy Thái Hậu là bà nội của Âu Dương, nghe A Đan nói cậu cháu đích tôn này rất được chiều chuộng.

Ngữ khí lấy lòng khoe mẽ này của Âu Dương thoắt cái khiến Tô Ái Ái “phụt” một tiếng, che cái miệng đang phụt cười của mình, cầm điện thoại, đi vài bước, quay lưng về phía Lý Manh Manh đang mua trà sữa.

Giữa trưa, Âu dương nhẹ nhàng hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Thực ra cái câu hỏi này Tô dương đã từng hỏi rồi, khi đó Tô Ái Ái chỉ cảm thấy toàn thân run lên, không biết trả lời thế nào, cuống cả lên.

Hôm nay, trên đường phố tháng bảy của Nam Kinh, trong dòng xe cộ như nước chảy, trong tiếng còi xe kêu liên hồi, giọng nói anh khàn khàn, cách  mấy tháng hè, cách một vài thành phố, nhẹ nhàng, có chút nịnh nọt, có cả một chút căng thẳng không dễ dàng phát hiện, hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Lúc này đây, cô cũng không biết nên trả lời thế nào, bởi vì cô thật là có nhớ anh, nhưng lại không muốn cho anh biết cô nhớ anh.

Xoa xoa khuôn mặt đang đỏ lên của mình, cô nói rất nhanh: “Có quỷ mới nhớ anh!”

Anh ở bên kia cũng không giận, bỗng nhiên cười phá lên: “Tô Ái Ái, em chính là một con quỷ xấu hổ, quỷ nhát gan…”

Bỗng chốc, đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang màu xanh, dòng xe cộ đổi hướng chạy đi.Trên đỉnh đầu ;là tiếng lá ngô đồng xanh mượt bị gió thổi kêu lên xào xạc, người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn, có một cô gái một tay cầm điện thoại một tay xách túi xách, nhảy lên từng ô vuông lát trên đường ở một ngã tư vào một ngày hè, tự nhìn tự nói, rồi vui mừng cười giòn giã…

Bạn đoán xem, đầu dây điện thoại bên kia không phải là bạn trai thì còn có thể là ai?

Tô Ái Ái ngắt điện thoại, quay lại, Lý Manh Manh đưa trà sữa tới,nhướn mắt, nói rất xấu xa: “Tô Ái Ái, là người kia gọi tới phải không?”

Tô Ái Ái sờ hai má nóng hập, gật đầu, lại hỏi: “sao cậu biết?”

Lý Manh Manh cười, lại nói rất nghiêm túc: “Ái Ái, cho tới bây giờ tớ vẫn chưa từng thấy dáng vẻ cậu nghe điện thoại như ban nãy bao giờ, đừng gạt người nữa, nhất định cậu rất thích người ta.”

Tô Ái Ái giơ chân, mặt càng đỏ: “Ai bảo thế!”

Buổi tối, lúc Tô Ái Ái sấy tóc, điện thoại bất ngờ rung lên, là tin nhắn của Âu dương: Cô nàng Ái Ái nhỏ bé, đêm dài đằng đẵng đã ngủ chưa? Mơ đẹp nhé, ngủ ngon!

Cô khoanh chân ngồi trên giường, mỉm cười bấm từng chữ từng chữ: Đang chuẩn bị đi ngủ, anh thì sao?

Thuận tay mở cửa sổ, mặt trăng trong đêm luôn rất tròn, mang theo thứ ánh sáng sáng tỏ mà trong suốt, yên tĩnh đậu trên bầu trời.

Anh trả lời tin nhắn rất nhanh: “Ừ, sắp ngủ”, rồi một đống dấu cách, lại có một icon mặt cười: “Sợ ai đó trước khi ngủ vẫn còn giận anh.”

Âu Dương như vậy còn khiến người ta có thể giận tiếp được sao?

Tô Ái Ái nghĩ một chút rồi đánh: trước đây là ai luôn gọi điện chúc em ngủ ngon ấy nhỉ?

Lúc còn ở trường, lần nào trước khi ngủ cũng là anh gọi điện tới chúc cô ngủ ngon, cô chỉ cố ý bắt bẻ anh mà thôi, nhưng sau khi gửi xong tin nhắn lại cảm thấy thật xấu hổ, lại mở ra xem lại, vừa ôm điện thoại vừa tiến về phía chiếc gối, haiz, cứ như là cô đang làm nũng vậy.

Đang giận, không ngờ di động đột nhiên rung lên, thấy tên người gọi, trái tim thoắt cái đập mạnh, bây giờ đang là đường dài, cô lại không ngờ anh sẽ gọi tới, cắn môi ấn nhận, chỉ nghe thấy giọng nói của anh, ở bên kia khẽ cười,, có chút ấm áp, chầm chậm nói: “Ngốc nghếch, ngủ ngon!”

Bất chợt, hương hoa sen trong đầm được gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ vào, khiến trái tim người nào đó loạn nhịp.

Lần này đổi lại là cô mắc cỡ, cả người đều thấy khô nóng, bất an đến mức nhảy ra khỏi giường, ôm di động, khẽ nói: “Ừm, ngủ ngon.”



Đêm hôm đó, di động đặt ở bên gối, lóe lên ánh sáng mờ mờ, cong môi, mơ một giấc mơ đẹp.

Một đêm hè năm đó, hoa sen vừa nở

Xắn ống quần, bước vào đầm sen

Đạp lên lá, vì anh mà giẫm lên màu xanh mềm mại

Lặng lẽ, nhẹ nhàng

Đặt bên cạnh khuôn mặt ngủ say của anh

Nguyện mang đến cho anh một giấc ngủ với hương hoa mát lạnh
Bình Luận (0)
Comment