Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 55

Công việc mà Liệt Tình tìm được xem ra cũng không tồi, cô ấy vẫn luôn là một người rất biết tự lập.

Liệt Tình nói: “Tớ nhận được tiền lương lập tức phải đi mua hai chiếc nhẫn TIFFANY!”

Tô Ái Ái rất nhanh nhạy, cô trách Liệt Tình: “Cậu quay lại với người bạn trai mới chia tay rồi ư? Tớ nói cho cậu biết, tuyệt đối không được qua lại với loại đàn ông đó! Nghe thấy không?”

Bởi vì là bạn thân từ lâu cho nên trước khi nói cũng không cần suy nghĩ quá nhiều

Liệt Tình cười: “gần đây tớ mắc chứng bệnh yêu nhẫn, cuồng mua nhẫn, yên tâm đi, chuyện tình cảm của bản thân tớ vẫn tuân theo định luật ba cây cỏ mà!”

Ái Ái cười: “Ba cây cỏ?”

Liệt Tình đọc vanh vách: “Thứ nhất: thỏ không ăn cỏ gần hang, thứ hai: ngựa khỏe không nhai lại cỏ, thứ ba: chân trời nào có cỏ không thơm!”

Tô Ái Ái bật cười: “Hay lắm, hay lắm, tớ sẽ nhớ kỹ, cái này sẽ trở thành kim chỉ nam cho cuộc đời tớ!”

Cô chợt nghĩ: vậy Phương Ca có phải cũng chỉ vì “cỏ gần hang” này không? Tô Ái Ái không dám nghĩ tiếp, bây giờ bất luận nghĩ ra điều gì thì cũng đã là vô ích rồi

Bạn bè chính là như vậy, kể cả có là bạn bè thân đến mấy đôi khi cũng sẽ cảm thấy vô cùng xa cách, trong tim luôn có một nơi mãi mãi không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần

Con người khi còn trẻ luôn gặp phải những khó khăn không thể tránh được, ví dụ như việc bị sếp đuổi việc.

Tô Ái Ái không ngờ nhanh như vậy đã đến lượt cô bị đuổi việc

Âu Dương tan sở, việc đầu tiên là gọi cho Ái Ái, không có người nhận, chắc là di động không để trong người, anh nghĩ vậy rồi cúp máy. Ngoài cửa lớn của tiểu khu, nở một nụ cười với bác bảo vệ già, trong sân tiểu khu có vài đứa trẻ đang chơi trốn tìm, không cẩn thận va vào anh, anh mỉm cười rồi vươn tay ra đỡ lấy đứa bé, bọn nhỏ cười khanh khách rồi tiếp tục trò chơi.

Âu Dương cầm chìa khóa mở cửa, chìa khóa còn chưa tra vào ổ thì cửa đã tự động mở ra, Tô Ái Ái thường ngày luôn miệng kể cho anh nghe hôm nay gặp những ai, phải làm những gì thì hôm nay lại như một học sinh tiểu học, cúi đầu đứng ở cửa, vừa thấy Âu Dương đã “hức hức” mấy tiếng rồi lao vào lòng anh khóc nhè

Tô Ái Ái ôm chặt Âu Dương, dùng giọng mũi khàn đặc kể cho anh nghe câu chuyện

Ngày hôm nay trả lại cho khách hàng, lúc trả tiền rõ ràng đã trả hơn bốn trăm, thế mà khách hàng đó lại bỏ vào trong túi xách của mình tờ 100 đồng rồi kiên quyết nói là Ái Ái chưa trả đủ tiền cho bà ta, sự việc xảy ra cô không biết giải quyết như thế nào, làm kinh động đến cả chủ quản, bà chủ quản hơn bốn mươi tuổi ấy vốn đã nhằm vào những cô gái trẻ tuổi như Tô Ái Ái rồi, xảy ra việc thế này tất nhiên bà ta càng đắc chí hơn, bảo Tô Ái Ái phải đền 100 đồng.

Tô Ái Ái không ngờ mình lại bị vu oan như vậy, đền tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu nhượng bộ đưa tiền ra đền chẳng phải là nói với mọi người cô thực sự là người tham lam sao?

Tô Ái Ái đập bàn, hét lớn: “Cô đây mặc kệ, bà thích tìm ai giải quyết thì tự đi mà tìm!!!”

Cô mắng mỏ dữ dội như vậy là bị ảnh hưởng từ lão Tiền, nhưng khi đi trên đường cô lại bắt đầu hối hận.

Dòng người như nước chảy, cột đèn xanh đèn nhỏ liên tục đổi màu, những biển báo giao thông chỉ phương hướng… nhiều hướng đi như vậy nhưng hướng nào mới là hướng đến hạnh phúc?

Nước mắt khô, chuyện cũng đã kể xong, sau khi nói ra mới phát hiện thì ra nó không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình.

Âu Dương cầm khăn mặt ấm lau mặt cho Ái Ái, giống y như rửa mặt cho một chú mèo con, khăn mặt chà sát khắp mặt cô, thấy chiếc mũi đỏ hồng của cô, anh bật cười: “Anh còn tưởng chuyện gì cơ! Ái Ái cô nương của chúng ta sao lại không có tiền đồ như vậy, hơi tí là khóc nhè?”

Tô Ái Ái kéo khăn mặt xuống, mặt đỏ nhưng vẫn mạnh miệng: “Đó không phải rắc rối sao? Anh thử là em mà xem!”

Âu Dương ngồi xuống, không để ý nói một câu: “Anh đã từng rồi.”

Tô Ái Ái há to miệng rất khoa trương, “Hả” một tiếng

Âu Dương tức giận xoa đầu cô: “Trước khi anh làm việc này đã từng làm nhân viên bán hàng của một công ty máy tính, còn chạy đến câu lạc bộ yoga của phụ nữ để chào hàng nữa cơ…”

Cái miệng há to của Tô Ái Ái vẫn chưa kịp khép lại, cô vẫn tưởng rằng Âu Dương là kiểu “con cưng của trời” cơ.

Âu Dương xoa cằm Tô Ái Ái, tiếp tục: “Tính ra, đại học còn lừa gạt Anh bạn nhỏ hồi năm nhất mua những quyển tạp chí Tiếng Anh vô dụng, nhưng phải trải qua một lần như thế thì sau này mới có thể không phạm phải nữa, đưa sữa tươi, phần lớn tiền tiêu vặt đều dựa vào tiền công tìm tài liệu giúp thầy giáo, thỉnh thoảng không đủ còn phải đi làm gia sư! Ra ngoài bán thân cũng có thể cân nhắc…” Anh trừng mắt nhìn cô “Cso phải rất thất vọng không? Hình tượng sáng chói của anh trong lòng em hóa thành than rồi hả?”

Ái Ái há hốc: “Sao lúc đó em lại không biết?”

Âu Dương giơ tay ra ôm lấy thắt lưng cô: “Sao có thể để em biết được? Nếu không em làm sao chịu uống yakult anh mua? Có nghèo nữa cũng không thể để vợ nghèo cũng được!!!”

Tô Ái Ái thụi khuỷu tay vào ngực Âu Dương, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Đáng lẽ anh phải nói cho em biết.”

Âu Dương cười, nghiêng đầu véo chiếc mũi đỏ hồng của cô: “Nói cho em làm gì? Anh là con trai mà!” Khẩu khí có chút kiêu ngạo riêng có của con trai.

Tô Ái Ái xì một tiếng rồi sâu xa nói: “Em là con gái.”

Ánh mắt Âu Dương trở nên ái muội, nhãn cầu đen láy đảo qua một vòng, đôi môi mỏng nhếch lên: “Ừm, em là con gái, anh biết, muốn kiểm tra một chút hả?”

Tô Ái Ái lúc này mới phát hiện cơ thể Âu Dương đã nghiêng sát về phía cô, cô không biết từ khi nào mình đã bị anh ôm chặt vào lòng, cô chỉ biết hô lên một tiếng!

Âu Dương nói: “Ái Ái, không sao đâu, nếu không tìm được việc thì tạm thời ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta nghèo thì có phương pháp của nghèo, giàu thì có cách sống của giàu, gần đây anh được trường đại học S mời đến làm dự án Shinkansen của Nhật Bản, cũng có chút thu nhập ngoài. Em đó, phải ở nhà nghỉ ngơi đi, em xem nhiều người mở cửa hàng Internet như vậy, không tốt sao? Bình thường em không phải là rất thích đa sầu đa cảm sao? Nếu không, chúng ta cùng nhau phát huy sở trường, sáng tác cái gì đó?”

Tô Ái Ái bóp cổ Âu Dương: “Anh mới đa sầu đa cảm ấy!”

Âu Dương cười bế cô ra ban công: “Được rồi, được rồi để kỉ niệm lần bị đuổi việc đầy vinh quanh này của đồng chí Tô Ái Ái, bản thiếu gia quyết định hôm nay đãi khách, trước tiên là kỉ niệm một chút!”

Tô Ái Ái há hốc miệng: “Kỉ niệm thế nào?”

Âu Dương nhét vào tay Ái Ái một cây cọ sơn nhỏ, nhìn cô thật kỹ, hai chiếc răng khểnh trắng bóng xuất hiện: “Phá hoại của công! Viết bậy để kỉ niệm!” Nói xong, cầm chiếc cọ trong tay mình vẽ lên tường xi măng trên ban công, từng nét từng nét, giống như trẻ con tập viết chữ.

Âu Dương kéo Ái Ái ngồi xuống, mở hộp sơn màu vàng còn thừa lần trước ra, giục cô: “Nào, em viết tên anh, anh viết tên em.”

Tô Ái Ái nhìn từng nét chữ mà Âu Dương vẽ lên trên bờ tường màu trắng sữa, đôi mắt anh rực sáng dưới ánh nắng cuối chiều, hồ nước trong mắt dường như mãi mãi không bao giờ khô cạn, ánh mặt trời vàng kim hiện lên trên mái tóc mềm mại gọn gàng của anh.

Người này chẳng biết tự khi nào đã trở thành người hiểu cô nhất, nói cho cô biết phía sau bất cứ hạnh phúc nào đều có một bóng mờ nhàn nhạt, nói cho cô biết đôi khi dừng lại cũng chính là bước tiếp, rõ ràng là một người có hậu thuẫn tốt như vậy mà lại có thể chấp nhận một người vụng về như cô, đem cọ sơn dúi cho cô, giống như một đứa trẻ ngoan cố cứ nhất định phải  lưu lại một dấu vết gì đó của riêng họ trong căn phòng này,

Tô Ái Ái nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Âu Dương, không tự chủ được mà ngồi xổm xuống

Một lúc lâu sau,

Anh nói: “Tô Ái Ái, thật bất công, em xem này, anh viết tên em đầy đủ, sao em có thể viết mỗi chữ Âu Dương này chứ?”

Cô nói: “tên anh nhiều nét như vậy, ai viết được chứ? Thích thì tự viết đi.”

Anh nói: “Nhiều người tên Âu Dương như vậy, người khác làm sao biết Âu Dương này là anh chứ?”



Hoàng hôn hôm đó không có gì khác so với những ngày bình thường. chim cổ đỏ ai đó nuôi đứng trước hiên nhà, hót lảnh lót; bên cạnh có mùi thơm của thức ăn bay tới, không biết nhà ai đang nướng cá, mùi thơm bay xa tận mười dặm; bà mẹ thò đầu ra cửa sổ lớn tiếng gọi đứa con đang chơi dưới sân về nhà ăn cơm; tường cách âm không tốt, truyền đến tiếng ô tô ầm ĩ, còn cả tiếng phanh xe nữa…

Áo sơmi nam sợi cotton màu trắng tung bay trên giá phơi quần áo, khẽ chuyển động trong làn gió chiều muộn, trên bàn là bộ cốc đôi mới mua, trên đó vẽ hình một cô bé và một cậu bé khỏa thân, nếu ghép hai chiếc cốc lại sẽ xuất hiện một sợi dây tơ hồng dài trong tay hai đứa.

Hoàng hôn như vậy thật giống với những ngày bình thường khác, điểm khác chỉ là màu nước sơn trên tường đã bị lem luốc bởi những con chữ nghiêng ngả xiêu vẹo tự viết:

“Âu Dương yêu Ái Ái mãi mãi!”

“Không được quên nhau”

“Hạnh phúc tay trong tay, ngày 10 tháng 10 năm 2006.”

Ai bảo chữ nghĩa không phải là một loại nghệ thuật? Dùng tư thái mãi mãi không thay đổi ghi lại từng trắc trở trong cuộc đời, ghi lại lời thề vĩnh viễn không phai màu này.

Bản lĩnh của lão Tiền đúng là cao siêu, vừa nói muốn lấy chồng là lập tức đã chuẩn bị cho hôn lễ rồi, cô ấy đến đưa thiếp mời cho Ái Ái rồi đảo mắt một vòng quan sát căn nhà nhỏ của cô.

Lão Tiền nói: “Tớ nói này, Ái Ái, cậu và Âu Dương đúng thật là tự làm khổ mình, nhà cao cửa rộng không muốn ở lại chui vào căn nhà bé tẹo này, đúng là tự biến bản thân thành nô lệ! Cũng không chịu thuê người giúp việc, lại muốn tự mình nấu cơm, chậc chậc…”

Tô Ái Ái nhìn quanh căn nhà nhỏ của mình, đúng vậy, căn nhà này kém xa so với căn nhà cô sống từ nhỏ đến lớn ở Nam Kinh, nhưng ở đây mỗi góc đều là do cô và Âu Dương tự tay bỏ công bày trí, là ngôi nhà chung của hai người họ, là ngôi nhà mơ ước của anh và cô!

Tô Ái Ái lắc đầu, dường như lão Tiền mãi mãi cũng không hiểu được đạo lý ấy. Cũng giống như cô mãi mãi không thể hiểu được lão Tiền.

Rốt cuộc cô vẫn không nhắc tới tài tử khoa kinh tế kia, cô rất muốn hỏi lão Tiền, hỏi cô ấy đã từ bỏ thật rồi ư? Con người thực sự có thể đem tình yêu từ người này chuyển sang cho người khác được ư?

Tình yêu không phải nên giống như cô và Âu Dương có một sự ràng buộc sâu nặng như vậy sao?

Đã từng yêu người đó, tình yêu lớn lao như vậy mà thực sự có thể coi như người đó chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh mình ư? Thực sự có thể lạnh lùng mà xóa sạch ký ức về người kia trong tâm hồn mình ư?

Tô Ái Ái vẫn không cách nào hỏi ra miệng được, cô xuống lầu tiễn lão Tiền, nhìn dáng người cao gầy của cô ấy,  bước chân kiêu ngạo giống như một con mèo xù lông, dần biến mất ở góc đường…

Tìm việc đúng là phải dựa vào quan hệ, Tô Ái Ái không ngờ vận khí của mình lại có liên quan đến Âu Dương, nói đúng hơn là có liên quan đến Bàn tay nhỏ, à không, nói đúng hơn nữa là có liên quan đến chị gái.

Một đàn anh của chị Tâm Nghi đang làm kế toán cho một công ty nổi tiếng nào đó, chị gái đem tình huống của Ái Ái nói với đàn anh đó, công ty đó đúng lúc đang tuyển người, bảo Ái Ái ngày hôm sau đến phỏng vấn/

Tình hình phỏng vấn của Tô Ái Ái không được tốt lắm, mấy người phỏng vấn ngồi đối diện với cô, vẫn đang trong lúc nói chuyện chồng chéo giữa tiếng Trung và tiếng Anh thì có người lại đột ngột đề nghị thi viết, đề bài tất cả đều là tiếng Anh, lần đầu tiên cô cảm kích trường đại học S vì đã kiên quyết bắt sinh viên khoa cô phải thi qua tiếng Anh cấp bốn.

Đời người luôn kì lạ như vậy, Tô Ái Ái cứ nghĩ tình hình không khả quan lắm thì một tuần sau bất ngờ lại nhận được thông báo đi làm của công ty kia.

Một buổi sáng đang vội vã như những ngày khác, ra đường lớn mua sandwich thì bị người ta vỗ nhẹ lên vai: “Hey, em gái, công việc thế nào rồi?”

Tô Ái Ái quay đầu lại, đối phương là một người đẹp trai môi hồng răng trắng đeo kính cận, cô liếc nhìn thẻ nhân viên của anh ta – Vương Gia Vĩ.

Tô Ái Ái cười: “Thì ra anh chính là Vương Gia Vệ”. Vương Gia Vệ chị gái hay nhắc tới chính là người này. (Vĩ và Vệ có phát âm gần giống nhau, anh này tên là Vương Gia Vĩ nhưng bên Trung có một người là đạo diễn, nhà sản xuất phim nổi tiếng ở Hồng Kông tên là Vương Gia Vệ nên mọi người gọi anh ta là Vương Gia Vệ, gọi theo tên người nổi tiếng í mà)

Đối phương cũng rất vui: “Lại nữa rồi!!! Có người còn gọi anh là Thức ăn cho mèo Whiskas nữa cơ!!” (tất cả đều xuất phát từ đồng âm và cùng âm thôi các bạn nhé)

Tô Ái Ái không dám trêu anh lớn vì vậy nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Cám ơn anh!”

“Vương Gia Vệ” khoát khoát tay: “Cảm ơn gì chứ! Anh chỉ đưa hồ sơ của em cho người ta thôi mà, được nhận vào đây đều do năng lực của em, hơn nữa, công việc của chúng ta cũng chỉ có thế thôi, cái gì mà bốn năm đại học chứ, thực ra dù vào công ty nào người mới chẳng phải làm ‘Ảnh đế’, ‘Ảnh hậu’ hai năm?”

Tô Ái Ái không hiểu: “‘Ảnh đế’, ‘Ảnh hậu’ là sao?”

“Vương Gia Vệ” nhếch môi: “Ờ, thì chính là làm người đi photo tài liệu ấy mà!”

(dài dòng khó hiểu quá, thực ra ý của anh này chỉ là người mới được nhận vào công ty hai năm đầu chỉ có đi làm người photo cho cả phòng, ý là tay sai đó mà! Trong từ máy photo có một chữ đầu cùng âm với từ ‘ảnh’ trong ‘ảnh đế’, ‘ảnh hậu’ kia.)

Tô Ái Ái lúc này mới hiểu ra.

Dù là nói vui nhưng cũng đúng là như thế, cô làm “Ảnh hậu” một buổi chiều mà đã phát chán cả lên rồi, photo xong chồng tài liệu của tổ thẩm tra thì chân cô cũng biểu tình, tay thì lật giấy liên tục, cuối cùng cũng quên luôn mình đã lật đến trang bao nhiêu, Tô Ái Ái vừa đổi chân đứng vừa nghĩ: “Phải bảo Âu Dương phát minh một robot photo thôi!”

Photo xong một bàn giấy tờ thì cấp trên lại có nhiệm vụ mới, đi đến nhà kho của công ty kiểm kê tồn kho.

Tô Ái Ái kéo đôi chân phồng rộp của mình lập tức đi theo mọi người, ngay cả tin nhắn Âu Dương gửi đến khi cô đang đi trên đường cũng không có thời gian trả lời, vội vàng vừa nhìn vừa cân từng bao hàng một, haiz, tinh anh đúng là vị trí người thường không thể đạt tới.

Kho hàng của công ty đều nằm ở ngoại ô, kiểm kê xong thì đã đến lúc “trăng sáng sao dày” rồi, Tô Ái Ái lấy di động ra mới phát hiện Âu Dương đã gọi đến vài cuộc.

Cô trả lời tin nhắn: “Âu Dương công tử, mau đến nhận lại của rơi đi!”

Cũng may Âu Dương đang ở đại học S làm dự án, đại học S cũng nằm ở ngoại ô, lúc anh tới Tô Ái Ái đang ngồi trên bồn hoa, cởi đôi giày cao gót màu đen xoa xoa mắt cá chân.

Vừa thấy Âu Dương tới đã giơ cánh tay ra, ngây ngô cười

Vết rộp da ở chân Ái Ái đã bị vỡ, da cọ vào tất chân, vừa cười toét miệng đã đau đến mức phải hít một hơi sâu.

Âu Dương véo má cô: “Vết thương chưa khỏi đã đi giày cao gót tiếp rồi! Đáng đời em!” Ngoài miệng thì tuyệt tình như thế nhưng hành động thì lại là ngồi xổm xuống quay lưng lại, Tô Ái Ái che miệng cười, chân trần ngồi trên bồn hoa, hơi khom người…

Hành động làm say lòng người nhất của đàn ông không phải là hút thuốc, cũng không phải đánh nhau mà là cõng người yêu của anh ta về tận nhà.

Trời ngoại ô luôn trong lành hơn trong thành phố, vừa ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời toàn sao là sao, giống như ai đó vụng trộm mang sao phát quang dính lên trời vậy.

Bên hồ sen, cành cây khẽ đu đưa, mùi hương hoa quế khẽ bay tới…

Cô nói: “Âu Dương công tử, hôm nay em được làm ‘Ảnh hậu’ cơ!”

Anh vỗ lên mông cô một cái, mắng: “Nói linh tinh~” Rôi lại xốc cô lên: “Ảnh hậu gì thế?”



Cô nói: “Haiz, anh biết không? Công ty chúng em có một người tên là Vương Gia Vệ đấy.”

Anh nói: “Ồ! Anh còn quen một Đỗ Kỳ Phong cơ! Có điều vẫn thiếu một chữ, người đó tên là Đỗ Kỳ Ngôn!”

Hai người bật cười, trên đường chỉ có ánh sáng của những ngôi sao và mùi thơm của hoa quế.

Giày cao gót trong tay cô lắc lư trước ngực anh, tạo thành những tiếng lộp cộp.

Cô khẽ hỏi: “Âu Dương, em có nặng không?”

Anh nói: “không nặng!”

Cô hỏi tiếp: “Anh có hối hận không?”

Anh đáp: “không hối hận” Giống như khi anh đáp “Không nặng”, ngay cả suy nghĩ cũng không cần.

Hồ sen phát ra những tiếng soàn soạt do gió thổi, tim cô nóng rực, cô níu chặt lấy cổ anh: “Ngay cả em nói hối hận cái gì anh còn chưa biết đã vội vàng trả lời rồi.”

Anh thở dài, con gái đúng là có gen thích cố tình gây sự với người khác, có bệnh khẩu thị tâm phi, nói là không muốn nghe lời hứa hẹn, nói “em không phải trẻ con, đừng có lừa em” nhưng lại rất thích nghe lời có cánh.

Anh cõng cô, cô không trông thấy vẻ mặt anh, gió thổi bay mái tóc, mùi dầu gội đầu tỏa ra từ tóc anh giống của cô, anh nói: “Tô Ái Ái, anh nói một lần, chỉ nói một lần thôi, anh tuyệt đối sẽ không hối hận, bất luận là anh và em đang làm ra chuyện gì anh cũng không hối hận!”

Đêm đó, sao trên trời cúi xuống ngắm nhìn một đôi yêu nhau dưới trần gian, cô gái đỏ mặt không nói gì ghé sát vào vai người con trai, trên mặt chàng trai đó chỉ có niềm vui, mở miệng khẽ hát bài gì đó, tiếng hát meo meo bị gió thổi đến một miền xa.

Trên bờ đê là một bóng người kéo dài, sáng dưới ánh trăng, thật dài thật dài…

Chàng thanh niên phong thái oai vệ trên bậc thang đó, cô gái ngượng ngùng cúi đầu thật thấp đó đều đã từng bước từng bước nắm tay nhau cùng trưởng thành.

Liệt Tình, lưng Âu Dương rất rộng, khi ghé sát vào người anh ấy tớ cảm thấy hoàn toàn yên tâm, tớ nghĩ ở trước mặt người này tớ chẳng cần thiết phải lo lắng điều gì, bởi vì tớ tin tưởng anh ấy, niềm tin với anh ấy còn lớn hơn cả niềm tin với bản thân. Cố gắng vì một người như vậy, đối tốt với một người không trông mong báo đáp, tất cả nỗi lòng đều ký thác lên người đó, quan tâm tới anh ấy, lo lắng cho anh ấy, không để tâm những lời trách móc của anh ấy, có lúc còn muốn tiếp nhận sự cô đơn của anh ấy… Tình cảm như vậy cả đời này có lẽ chỉ có một lần duy nhất. Người như vậy, đời này trừ anh ấy ra chắc cũng không còn gặp được ai nữa. Giờ khắc này, tớ nghĩ tớ sẽ tuyệt đối, tuyệt đối không hối hận! Tớ thà là sau này hối hận cũng không muốn bỏ qua người đó, vì một chút hiện thực mà bỏ qua ngôi sao chiếu sáng đời mình, bỏ qua  giọng hát tuổi thanh xuân. Tớ cũng không muốn bỏ qua sự ấm áp đi theo tớ trong cả cuộc đời này.

_________________
Bình Luận (0)
Comment