“Anh Cảnh Thiên, cơ thể anh đẹp thật!” Nói xong Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy cực xấu hổ.
Đây có thể xem là câu nói to gan nhất, cũng là câu nói mê trai nhất của cô ấy! Nhưng cô ấy tin Lý Cảnh Thiên xứng đáng, cơ thể anh xứng đáng!
Hạ Hầu Thanh nghe thấy thế không tự chủ được quay đầu nhìn, vừa nhìn đã sững người. Cơ thể Lý Cảnh Thiên……đúng là rất đẹp!
Chỉ nhìn thôi cũng khiến đầu óc cô ta nghĩ ra những cảnh đáng xấu hổ.
Cùng lúc bị hai người con gái dùng ánh mắt hau háu nhìn cơ thể, Lý Cảnh Thiên cực kỳ xấu hổ, giơ tay muốn lấy áo choàng tắm mặc vào lại bị Thượng Quan Nhược Hoa ngăn lại.
“Đừng mặc, để thế này, đẹp lắm……”
Cô ấy kéo tay Lý Cảnh Thiên để anh nằm úp xuống ghế dài chuyên dùng phơi nắng, còn bản thân lại ngồi xuống bên cạnh, tay cầm chai kem chống nắng.
Lý Cảnh Thiên cảm thấy bản thân đúng có số đào hoa, thế mà lại được một mỹ nhân mặc bikini tự tay bôi kem chống nắng cho anh.
Tay của Thượng Quan Nhược Hoa vừa man mát lại mềm mại, kem chống nắng trơn trượt như lướt trên lưng Lý cảnh Thiên……Cảm xúc từ chỗ bị chạm làm cả cơ thể lâng lâng.
Nhìn Hạ Hầu Thanh mang khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cạnh……Cô ta đúng là người thừa!
Nếu không có Hạ Hầu Thanh, Lý Cảnh Thiên thực sự muốn thử cùng Thượng Quan Nhược Hoa khoả th@n tắm nắng.
Lần đầu tiên được người khác phục vụ thế này cơ thể Lý Cảnh Thiên cứng đơ, Thượng Quan Nhược Hoa cũng giúp anh xoa bóp, những ngón tay lướt trên da thịt như đang trêu đùa tâm tình của anh.
“Tắm nắng là khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng cũng phải bảo vệ cơ thể khỏi ánh nắng mặt trời nếu không làn da sẽ bị tổn thương. Giống như Thanh Thanh ấy, bây giờ cậu ấy còn không dám mặc bikini.”
Thật sao? Lý Cảnh Thiên nghi ngờ nhìn sang Hạ Hầu Thanh.
Hoá ra cô ta không mặc bikini không phải vì anh mà là vì da bị cháy nắng?
Lý Cảnh Thiên đang lúc máu nóng dồn lên não, không nghĩ nhiều lập tức hỏi: “Hai cô hay đi tắm nắng lắm sao, có làm bản thân bị cháy nắng không?”
Hạ Hầu Thanh lại nghĩ Lý Cảnh Thiên đang nói đểu mình, sự tức giận chợt bùng lên, “Tôi bị cháy nắng thì sao, anh muốn nhìn tôi mặc bikini? Đồ háo s@c, đồ lưu manh!”
Lý Cảnh Thiên ngơ ngác, hắn không biết bản thân đã làm gì chọc tức vị đại tiểu thư này. Đang nói chuyện bình thường tự nhiên nổi giận……Quả nhiên! Lòng đàn bà sâu như đáy biển,
Thượng Quan Nhược Hoa sợ hai người cãi nhau to lập tức tìm cách đổi chủ đề. “Mọi người dạo gần đây có nghe tin tức về cuộc đấu quyền anh không?”
Lý Cảnh Thiên sững lại! Chả nhẽ nhà người Thượng Quan cũng tham gia trận đấu.
Hạ Hầu Thanh bỗng nhiên trở nên hào hứng, giống như được gãi đúng chỗ ngứa. “Trận đấu quyền anh ngầm của thành phố Bạch là trận đấu lớn. Người có thể tham gia phải có địa vị xã hội cao, nếu là người bình thường sẽ không đủ tư cách báo danh. Nhược Hoa, cậu nói chuyện này với người ta, thì quá bằng đánh đố người ta à.”
Hạ Hầu Thanh cố tình nói cho Lý Cảnh Thiên nghe, giọng điệu khiêu khích như đang cố gây ra ly gián.
Thượng Quan Nhược Hoa vội vã giải thích với Lý Cảnh Thiên. Không ngờ Lý Cảnh Thiên chỉ dùng ánh mắt hiểu chuyện nhìn lại cô ấy, ý là cô không cần giải thích, tôi hiểu mà.
Hạ Hầu Thanh trợn mắt nhìn biểu cảm của hai người trước mặt.
“Người nhà Thượng Quan có tham gia không?”
Thượng Quan Nhược Hoa giải thích, không chỉ có nhà Thượng Quan, những gia tộc lớn của thành phố Bạch đều cử người tham gia. Mấy gia tộc lớn thường đào tạo vệ sĩ, nhưng mục đích chính là bồi dưỡng nhân tài đợi dịp đi tham gia đấu ngầm.
Mặc dù những người này chỉ được tham gia đấu ngoại môn, nhưng ba môn phái lớn hàng năm đều sẽ chọn người có năng lực từ đấu ngoại môn. Nếu được họ chọn sẽ trở thành người của môn phái và được đấu nội bộ.
Vì vậy trong thế giới ngầm, gia tộc nào cũng có nguồn cung cấp thông tin để nắm bắt thông tin kịp thời. Cho nên đây không phải cuộc đấu giữa các môn phái, nó còn là trận đấu giữa các đại gia tộc.
“Không biết năm nay sẽ đánh cái gì, có chọn ra người đứng đầu được không.”
Nhưng Hạ Hầu Thanh lại không hứng thú với chuyện này.
“Đã nhiều năm như vậy không có người đạt hạng nhất, ba đại môn phái ngang tài ngang sức, mặc dù nhiều lần muốn sáp nhập nhưng không ai có năng lực đó cả. Đánh từ năm này qua năm nọ, trừ khi gia tộc nào đó xuất hiện nhân tài kiệt xuất, nhưng căn bản không có khả năng đó.”
Lý cảnh Thiên cười : “Sao cô biết không có khả năng? Nhỡ đâu năm nay xuất hiện thì sao?”
Hạ Hầu Thanh lườm một cái nhưng không nói gì. Với tính cách của tên Lý Cảnh Thiên này rất có khả năng sẽ nói bản thân sẽ gia nhập 1 môn phái sau đó trở thành nhân tài kiệt xuất rồi giành được vị trí đứng đầu.
Cô không cần nghĩ cũng biết Lý Cảnh Thiên là kẻ kiêu ngạo và tự mãn. Nhưng nhắc tới nhân tài kiệt xuất Hạ Hầu Thanh lại nghĩ tới một người.
“Nếu thật sự có người đó tớ đoán đó là sư phụ của Quan Lỗi!” Hạ Hầu Thanh nói tới đây thì có vẻ hào hứng. “Cậu nói xem, sư phụ của Quan Lỗi là người thế nào? Có phải một ông già không? Có lẽ da nhăn tóc bạc nhưng quanh người tiên khí phiêu dạt. Có khi tay còn cầm một cái phát trần, nhìn giống cao nhân đắc đạo.”
Lý Cảnh Thiên suýt nữa bật cười, không ngờ trí tưởng tượng của Hạ Hầu thanh phong phú như vậy. Lý Cảnh Thiên từ trước tới giờ chưa bao giờ quan sát kỹ con người của Hạ Hầu Thanh.
Con gái tí tuổi đầu mà khẩu vị nặng thật. Cô ta trước đây không phải bảo sư phụ của Quan Lỗi là anh hùng trong lòng cô ta sao? Anh hùng trong lòng cô ta không phải là một anh chàng đẹp trai mà lại là một ông lão sao!
Lý Cảnh Thiên tự nhiên thấy như một đàn quạ đen bay ngang qua đầu mình……Sau lại thấy áp lực thế nhỉ.
“Đầu óc cậu toàn nghĩ cái gì, thật phi thực tế. Theo tớ thấy Quan Lỗi không có sư phụ đâu, anh ta khiêm tốn thôi.”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website