Một giây tiếp theo, nước mắt lập tức tuôn ra như suối! "Hu hu hu! Sao... Sao bây giờ anh mới đến hải” Nhìn thấy Lý Cảnh Thiên, Hạ Hầu Thanh lập tức vỡ òa! Trời mới biết vừa nãy cô ấy đã sợ tới mức nào!
Cũng có ai biết khi vừa nghe thấy giọng nói của Lý Cảnh Thiên, trong lòng cô ấy đã kích động ra sao!
Tuy rằng không nhìn thấy được, nhưng nghe thấy giọng anh, dường như có thể thấy được hình ảnh anh bảo vệ mình!
Từ trước tới nay cô ấy luôn luôn thấy Lý Cảnh Thiên bảo vệ cho Nhược Hoa, không hiểu tại sao vì một chút chuyện nhỏ như thế mà Nhược Hoa lại cảm động vô cùng!
Thế nhưng giờ khắc này, đối mặt với nguy hiểm suýt nữa không còn trong trắng, cô ấy cũng đã hiểu được cảm giác của Nhược Hoal
Đứng trước nguy hiểm cực đoan như vậy, người đứng ra bảo vệ cho mình giống như siêu nhân phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến cô ấy hận không thể lấy thân báo đáp!
Nhìn Hạ Hầu Thanh vẫn đang lo lắng nhìn mình nhưng không nói lời nào, Lý Cảnh Thiên còn tưởng rằng cô ấy bị dọa sợ đến choáng váng.
Thế này là bị làm sao vậy? Bình thường không phải lá gan rất lớn ư? Sao bây giờ lại có vẻ co quắp thế này?
Anh vừa suy nghĩ linh tinh vừa cởi dây trói Hạ Hầu Thanh ra.
"Hoàn hảo, chỉ sợ đại tiểu tiện không khống chế ra đây thì thật sự là khó mà giải quyết.”
???
Những lời này khiến lòng cảm kích của Hạ Hầu Thanh đối với anh giảm đi rất nhiều trong chớp mắt!
Người đàn ông này!
Rõ ràng là tới cứu cô!
Không thể nói chuyện dễ nghe một chút được sao?
"Thế nào? Có thể đứng lên không? Đừng bảo bị dọa mềm cả chân rồi nhé?”
Cả người Hạ Hầu Thanh vẫn run lẩy bẩy như cũ, miễn cưỡng vịn lấy cánh tay của Lý Cảnh Thiên để đứng lên.
"Không... không sao cả...”
"À”
Lý Cảnh Thiên đột nhiên buông tay ra!
Điều này khiến Hạ Hầu Thanh không còn điểm tựa nữa, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất!
Cô ấy vô thức bám lấy bức tường bên cạnh! Trong đôi mắt tràn ngập vẻ uất ức!
"Anh làm gì thế?”
Lý Cảnh Thiên đã đút hai tay vào lại túi quần: “Không phải cô nói là không có việc gì sao?”
Hạ Hầu Thanh quả thực muốn bổ đầu Lý Cảnh Thiên ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì!
Cô ấy đã như thế này rồi!
Mà còn không có chuyện gì là sao?
Nhưng bây giờ không phải lúc để cãi nhau, Hạ Hầu Thanh chỉ có thể nhịn xuống cơ tức này, thầm nghĩ sau này có làm sao cũng phải nói thẳng với Lý Cảnh Thiên, bằng không cái tên nam thẳng này chắc chắn sẽ không hiểu được mình!
"Này! Anh có thể... Đỡ tôi một chút không?”
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô ấy, Lý Cảnh Thiên âm thầm thở dài, ngồi xổm xuống bế người ta lên! Sau đó ném cho Quan Lỗi một cái túi.
"Lấy thuốc này cho bọn chúng uống, đánh một trận, sau đó giao lại cho thống đốc”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!