Thượng Quan Nhược Hoa không thích ăn nhất là kẹo, bình thường những viên kẹo đắt tiền cô cũng chưa bao giờ thèm liếc nhìn. Nhưng nhìn viên kẹo trong tay Lý Cảnh Thiên giống như nhìn thấy ngôi sao, đôi mắt vốn u ám lập tức sáng lên!
Cô đưa tay ra, chậm rãi nhận lấy viên kẹo từ tay Lý Cảnh Thiên, do dự một lát, sau đó...
Chụt một tiếng!
Một nụ hôn ngọt ngào chạm vào má trái của Lý Cảnh Thiên.
Thượng Quan Nhược Hoa... lại chủ động hôn anh? !
Tuy Lý Cảnh Thiên không có kinh nghiệm nhưng những năm qua anh đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm quý báu từ các nữ bệnh nhân đến chữa bệnh, còn cả Quả Nhi nên đã quen với việc thỉnh thoảng được hôn và ôm.
Nhưng sự chủ động của Thượng Quan Nhược Hoa vẫn khiến anh đỏ mặt. Cảm giác này... dường như khác với những người phụ nữ khác.
Môi cô mỏng, mát lạnh, mềm như kẹo bông vô tình chạm vào má anh, vô cùng dịu dàng và mềm mại. Dù chỉ thoáng qua nhưng thậm chí anh còn ngửi được mùi thơm tươi mát của cỏ xanh.
Mùi thơm nhàn nhạt nhưng lại rất khiến người ta nghẹt thở, đọng lại trên chóp mũi, cuối cùng xuyên vào trái tim anh.
Nhất thời, Lý Cảnh Thiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng anh nảy ra một suy nghĩ hoang đường——
Anh muốn lập tức đè cô xuống, điên cuồng bắt nạt cô!
"Anh Cảnh Thiên? Anh bị sao vậy?" Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến anh tỉnh táo lại.
Anh ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, tuy đã ngừng khóc nhưng đôi mắt cô lại đỏ hoe và sưng lên giống như quả óc chó. Nhưng thay vì làm mất đi vẻ đẹp của cô, nó lại khiến cô trông đáng yêu hơn.
“Em hèm, chuyện đó…” Anh cố gắng kìm nén những suy nghĩ và hình ảnh không lành mạnh trong đầu mình xuống. Tự nhủ rằng chỉ coi cô như em gái, không được có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào.
"Đừng khóc nữa, mắt cô sưng lên rồi."
Thượng Quan Nhược Hoa “á” một tiếng, ngượng ngùng quay người lại, soi gương, thầm hối hận tại sao mình lại tự hủy hoại hình ảnh của bản thân trước mặt anh Cảnh Thiên.
"Em đi lấy túi nước đá chườm lên một chút... Không biết ngày mai có đỡ hơn không."
“Không cần đâu.” Lý Cảnh Thiên kéo cô lại: “Tôi có cách này có lập tức giúp cô giảm sưng.”
Nghĩ đến cảnh Lý Cảnh Thiên chữa trị cho mình, Thượng Quan Nhược Hoa lập tức đỏ mặt nói: "Có phải... là anh lại muốn châm cứu không? Đến phòng em đi! Có cần người ta cởi quần áo không?"
“Không, không, không, chỉ cần một quả trứng thôi.” Lý Cảnh Thiên vội vàng từ chối.
Nếu anh thực sự vào phòng cô, một nam một nữ ở trong một phòng, anh không thể đảm bảo sẽ kiềm chế được bản thân và làm chuyện gì đó.
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt, sau đó mỉm cười thư thái.
Nhất định là anh Cảnh thiên không biết sự khác biệt giữa chườm lạnh và chườm nóng.
Nhưng điều cô không biết là việc Lý Cảnh Thiên nói cần một quả trứng chỉ là cái cớ. Trên thực tế, anh cầm quả trứng trong tay, âm thầm truyền vào đó một chút chân khí.
Bằng cách này, chân khí đó có thể thông qua quả trứng truyền tới mặt cô.
"Thật sự có tác dụng!" Thượng Quan Nhược Hoa kinh ngạc mở to mắt!
Anh Cảnh Thiên quả thực là phúc tinh của cô! Ngay cả khi sử dụng không đúng cách, vẫn có thể làm giảm sưng một cách thần kỳ.
Thấy cô đã khỏi hoàn toàn, Lý Cảnh Thiên lại an ủi vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!